Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 316: Bữa Tiệc Lớn

Chưa xác định
Chương 316: Bữa tiệc lớn

Chu Thái nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm.

Keng!

Cuối cùng, một hư ảnh hình côn cùng hư ảnh hình bút đụng vào nhau, gió mạnh thổi quét qua bốn phía. Chỉ thấy mặt đất rạn nứt mà Chu Nguyên lại khẽ run lên và bắn ngược trở ra.

Tào Sư cười lạnh. Hắn không hề có ý định cho Chu Nguyên cơ hội thở dốc, nên lại lần nữa hùng hổ lao ra ngoài. Hư ảnh hình côn màu trắng bạc ẩn chứa uy lực vô cùng hung hăng đánh tới Chu Nguyên.

Thấy thế, Chu Nguyên khẽ động, thân hình bỗng nhiên trở nên hư hóa, giống như một làn sương mù vậy. Hắn nhanh chóng lùi lại, hiểm hiểm tránh được đòn truy kích của Tào Sư.

Tào Sư truy kích mấy lần, lại không cách nào chạm đến góc áo của Chu Nguyên.

Hiển nhiên hôm nay, Hóa Hư Thuật của Chu Nguyên đã càng tinh thâm rồi.

- Ngươi lại bắt đầu chạy trốn giống như một con chuột hay sao?

Tào Sư mỉa mai lên tiếng, chợt trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Sau đó, hắn quát:

- Nhưng ngươi cho rằng tu luyện được Hóa Hư Thuật thì ta sẽ không làm gì được ngươi hay sao? Ngươi cũng đừng quá coi thường đệ tử đai vàng của nội sơn!

- Tiểu Thiên Nguyên Thuật, Không Di Thuật!

Ngay khi vừa dứt lời, dưới chân Tào Sư đột nhiên có một vệt sáng màu bạc kéo dài, mà hắn nhanh chóng đạp chân lên vệt sáng này.

Bá!

Ngay khi bàn chân của Tào Sư vừa đạp xuống, thân ảnh của hắn giống như là xuyên thấu không gian vậy, lại trực tiếp xuất hiện ở phía sau Chu Nguyên, côn sắt trong tay mang theo nguyên khí cường hãn, uy thế cuồn cuộn, không thể ngăn cản hung hăng nện xuống.

- Tiểu Thiên Nguyên Thuật, Khai Sơn Côn!

Tào Sư hét to. Ở dưới uy thế của một côn kia, sắc mặt của không ít đệ tử đai vàng đều trở nên ngưng trọng, không dám khinh thị.

Uy thế kinh người từ đỉnh đầu ép xuống cũng làm cho ánh mắt của Chu Nguyên co vào. Chiến lực của Tào Sư thật sự là hơi vượt quá dự liệu của hắn.

Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, bàn tay nắm chặt Thiên Nguyên Bút, mặt ngoài thân thể của hắn có Huyền Mãng Lân hiện lên, lực lượng trong cơ thể đột nhiên được phóng đại.

- Thiên Nguyên Bút, Vạn Kình văn!

Chu Nguyên quát khẽ trong lòng. Thiên Nguyên Bút cầm trong tay đột nhiên chém ra, dòng nguyên khí màu vàng bộc phát hào quang sáng chói. Trong lúc mơ hồ tựa như là có một tiếng cá voi kêu rất nhỏ vang lên.

Khi một bút kia đánh ra, không khí đều như muốn nổ tung lên, thậm chí cả mặt đất đều như không cách nào thừa nhận loại lực lượng này mà nhanh chóng sụp đổ.

Một chiêu này của Chu Nguyên cũng làm cho khuôn mặt của một số đệ tử cũ hơi biến đổi.

Keng!

Côn và bút lại một lần nữa va chạm, tiếng nổ vang lên.

Oanh!

Sóng xung kích cuồng bạo quét ngang ra, làm cho rất nhiều đệ tử đều cảm thấy thân hình lung lay, khó ổn định. Cuối cùng, Thẩm Thái Uyên phải ra tay. Ông vung tay áo lên, lập tức sóng xung kích tràn ra bệ đá nhanh chóng biến mất.

Mà lúc này phần đông đệ tử mới vội vàng nhìn về phía trong tràng.

Chỉ thấy được chỗ bệ đá cực lớn ở trung ương đã xuất hiện một vết nứt lớn giống như là muốn phân bệ đá thành hai phần vậy. Mà ở hai bên vết nứt, Chu Nguyên cùng Tào Sư đều bắn ngược trở ra.

Ngòi bút của Thiên Nguyên Bút kéo lê trên mặt đất một đường thật sâu. Lúc này, Chu Nguyên dẫm mạnh chân giúp thân hình ổn định lại, lãnh đạm nhìn về phía đối diện, chỉ thấy được ở chỗ đó, sắc mặt của Tào Sư cũng có chút ít âm trầm.

Lúc trước, đòn phản kích mà Chu Nguyên bạo phát ra đúng là hơi ngoài dự liệu của hắn, vậy mà có thể trực tiếp đỡ được một đòn mạnh nhất của hắn.

- Khó trách ngươi lại tự tin như vậy, đúng là có chút năng lực.

Tào Sư cười lạnh nói.

Sắc mặt của Chu Nguyên không có gì chấn động, chỉ là nhìn chằm chằm vào Tào Sư, chậm rãi nói:

- Chiến lực của ngươi cũng thật không quá mạnh. Nếu ngươi chỉ có thế này thì hôm nay người thắng sẽ là ta rồi.

Ánh mắt của Tào Sư trở nên lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên giống như đang mỉa mai:

- Ngươi nghĩ rằng vừa rồi là toàn bộ thực lực của ta hay sao?

Khi Chu Nguyên vừa nói xong, ánh mắt của rất nhiều đệ tử ở chung quanh bệ đá cũng có chút quái dị. Bọn họ không hiểu, đã đến lúc này rồi mà Chu Nguyên vẫn còn có thể mạnh miệng như thế, từ đầu đến giờ, hiển nhiên là Tào Sư đang chiếm hết ưu thế.

Nhưng Chu Nguyên vẫn như trước chưa từng để ý tới những ánh mắt này. Hắn chậm rãi buông lỏng Thiên Nguyên Bút ra, nhàn nhạt nói:

- Đã như vậy thì cũng đã đủ rồi.

- Giả thần giả quỷ. Nếu ngươi thức thời thì nên sớm nhận thua đi. Nếu lại tiếp tục ra tay, ta cũng không thể chắc chắn sẽ lưu tình nữa.

Tào Sư khinh thường nói.

Câu nói của hắn không được Chu Nguyên đáp lại. Chỉ thấy được lúc này, người sau chậm rãi khép hai tay lại, mà đồng thời nguyên khí trong cơ thể của hắn cũng chấn động kịch liệt.

Oanh!

Ở chỗ đỉnh đầu của Chu Nguyên, nguyên khí hùng hồn phóng lên trời, lại có thêm tiếng thú rống truyền ra, ẩn ẩn có khí tức hung sát tràn ngập.

Bốn cột sáng nguyên khí xoay quanh ở đỉnh đầu của Chu Nguyên. Mỗi một cột sáng đều có đường kính ước chừng trăm trượng, nguyên khí bên trong ẩn ẩn tạo thành hình yêu thú, tản ra hung uy.

- Cửu Long Điển sao?

Thấy thế, khóe miệng của Tào Sư lại nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh. Hắn đã điều tra qua thủ đoạn của Chu Nguyên, tự nhiên sẽ biết chuyện Chu Nguyên dựa vào Cửu Long Điển này mà đánh bại Lục Phong.

- Ngươi cho rằng ta là Lục Phong hay sao? Bằng vào cấp độ Tứ Long của Cửu Long Điển mà ngươi đã muốn đánh bại ta hay sao?!

Tào Sư lạnh cười nói.

Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, chợt hít sâu một hơi, trong mắt xẹt qua một vòng hung ác.

Ở bên trong khí phủ của hắn, từng khỏa nguyên khí tinh thần lóe ra hào quang bỗng nhiên kịch liệt chấn động. Vào lúc này,nguyên khí chứa đựng trong đó trực tiếp bị Chu Nguyên nghiền ép ra mà không hề giữ lại.

Rầm rầm!

Nhất thời, nguyên khí bàng bạc giống như nước lũ chảy xuôi ở trong kinh mạch trong cơ thể Chu Nguyên.

Mà trong nháy mắt này, chỗ đỉnh đầu của Chu Nguyên lại lần nữa có một cột sáng nguyên khí khổng lồ phóng lên trời. Sau đó, cột sáng này chia ra làm bốn, tiếng gầm gừ kinh thiên ầm ầm vang vọng.

- Cửu Long Điển... cấp độ Bát Long!

Rống!

Bốn cột sáng nguyên khí vừa xuất hiện liền nhanh chóng hóa thành hình bốn con yêu thú, khí tức hung sát tràn ra làm cho bầu trời tựa như là biến thành màu đỏ sậm.

Giờ này khắc này, chung quanh bệ đá, rất nhiều đệ tử đều biến sắc.

Nhìn qua tám đạo nguyên khí hình thú xoay quanh ở trên đỉnh đầu Chu Nguyên, bọn họ cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Hiển nhiên là bọn họ cũng đã cảm nhận được uy năng của tám đạo nguyên khí này.

Nụ cười mỉa mai trên khuôn mặt Tào Sư cũng vào lúc này chậm rãi cứng lại. Trong mắt của hắn có hiện ra vẻ khó có thể tin, giọng the thé nói:

- Cấp độ Bát Long! Ngươi đã tu luyện Cửu Long Điển đến cấp độ Bát Long sao?!

Hắn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ. Phải biết rằng, nửa tháng trước, lúc Chu Nguyên đối chiến cùng Lục Phong, Cửu Long Điển mới vừa vặn đến cấp độ Tứ Long, tại sao hiện giờ lại trực tiếp đạt đến cấp độ Bát Long?!

Phải biết, cấp độ Bát Long đã có thể xem như cảnh giới đại thành của Cửu Long Điển, uy lực vượt xa cấp độ Tứ Long, hai bên hoàn toàn không thể so sánh!

Phải biết rằng, cho dù là trong nội sơn, người có thể tu luyện Cửu Long Điển tới cấp độ Bát Long đều cực kỳ thưa thớt!

Chỉ là hắn lại không biết, Chu Nguyên vốn dĩ là định tu luyện đến cấp độ Cửu Long luôn cơ. Nhưng mà lúc thử tu luyện tới cấp độ này, Chu Nguyên đã thất bại, đó là bởi vì nguyên khí trong cơ thể của hắn không đủ để hình thành đạo nguyên khí hình thú thứ 9.

Chu Nguyên lại chẳng muốn nói nhảm cùng hắn. Sau khi kiểm tra rõ ràng nội tình của Tào Sư, hắn đã chẳng muốn dây dưa cùng đối phương nữa.

Cho nên, hắn chỉ lạnh lùng chằm chằm vào Tào Sư, tâm niệm vừa động.

Rống!

Tám đạo nguyên khí hình thú ngửa mặt lên trời gào thét, khí tức hung sát bộc phát ra. Sau đó, tám đạo nguyên khí hình thú này đột nhiên mãnh liệt bắn ra, bóng mờ cực lớn nhanh chóng bao phủ Tào Sư còn đang biến sắc.

- Tào Sư, ngươi hãy nếm thử bữa tiệc lớn mà ta chuẩn bị cho ngươi đi.

Bình Luận (0)
Comment