Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 316 - Chương 315: Trận Đấu Bắt Đầu (2)

Chưa xác định
Chương 315: Trận đấu bắt đầu (2)

Thế nhưng, điều đáng buồn là không phải tất cả các đệ tử đều có tính tình như hắn, cũng chẳng phải là ai cũng có thể nhìn ra được cái lợi và cái hại. Ngay như người sư đệ Trương Diễn đang ngồi bên cạnh mình này chính là người tỏ thái độ không thích đối với sự coi trọng mà Thẩm sư dành cho Chu Nguyên. Cho nên nhìn từ bên ngoài thì có vẻ là một mình Tào Sư tự làm ra hết thảy, thế nhưng nói không chừng chính Trương Diễn mới là kẻ đứng sau lưng bày mưu đặt kế.

Mà lại, Chu Thái cũng biết, vị sư đệ Trương Diễn này cũng có vẻ không phục đối với mình. Bởi vì thiên phú tu luyện của Trương Diễn vốn cao hơn hẳn, thế nên mặc dù nhập môn muộn hơn nhưng thực lực của Trương Diễn đã sắp đuổi kịp mình. Chính bởi vì nguyên nhân này mà trong ngày bình thường, khi gặp mặt nhau thì người sư đệ này cũng không có sự cung kính cần thiết đối với Chu Thái.

-Trương Diễn sư đệ này, Chu Nguyên sư đệ có thiên phú tu luyện rất cao, tiềm lực cực kỳ to lớn. Có thể nói việc sư đệ ấy chịu gia nhập Thánh Nguyên Phong và trở thành đệ tử của Thẩm sư cũng coi như là sự may mắn của nhất mạch chúng ta. Bây giờ, nếu như chúng ta dành cho đệ ấy đầy đủ tài nguyên tu luyện thì ngày sau, khi Chu Nguyên thành tài, chúng ta sẽ nhận lại được lợi ích còn to lớn hơn nữa đấy. -Chu Thái khuyên bảo.

Bộ dạng Trương Diễn vẫn là cười híp mắt như cũ, chỉ là trong đôi mắt chợt loé lên vẻ cười nhạo, hắn nói:

-Có vẻ là Chu Thái sư huynh đã quá coi trọng Chu Nguyên rồi. Ta cũng không phủ nhận rằng cái cậu Chu Nguyên này cũng có đôi chút tiềm lực đấy, thế nhưng chỉ dựa vào đó để kết luận rằng thiên phú tu luyện của Chu Nguyên đã đủ để trở thành người cầm lái tương lai của nhất mạch chúng ta thì đây là tâng bốc quá đáng rồi!

-Là người đứng đầu của đại điển tuyển chọn đệ tử vào nội môn thì đã sao? Chẳng lẽ cứ như vậy thì có thể trở thành thập đại Thánh Tử nữa hay sao? Đừng quên là trong quá khứ cũng đã từng xuất hiện rất nhiều đệ tử có thiên phú, còn từng giành được vị trí thứ nhất trong đại điển tuyển chọn đệ tử vào nội môn như Chu Nguyên bây giờ, thế nhưng sau khi tiến vào nội sơn thì những người này lại trở nên mờ nhạt không đáng chú ý, cuối cùng cố lắm cũng chỉ có thể trở thành đệ tử đai tím, chẳng khác biệt gì so với mấy người chúng ta.

Chu Thái cau mày, nói:

-Cũng không phải tự nhiên mà Thẩm sư lại coi trọng Chu Nguyên như vậy được.

-Nếu đã vậy, chúng ta cùng rửa mắt mong chờ kết quả của trận đấu này thôi! -Trương Diễn từ chối cho ý kiến, híp mắt nhìn về phía thân ảnh của Chu Nguyên đang đứng ở trên tòa võ đài bằng đá ở nơi xa, nói với giọng không nhanh không chậm:

-Hi vọng sau trận chiến ngày hôm nay thì sư huynh vẫn còn có thể bảo trì loại ý nghĩ như thế này.

-Dù cho Chu Nguyên có tiềm lực đến đâu thì cũng phải chờ tới lúc hắn có thể chuyển hóa được tiềm lực ấy trở thành thực lực chân chính rồi nói sau. Còn hiện tại ấy mà...Ta lại cảm thấy cứ thành thành thật thật biết làm người thì lại tốt hơn. Dù sao cũng là người tuổi trẻ, phải chịu khó chịu khổ thì mới trưởng thành được.

Tại lúc mà hai người Chu Thái cùng Trương Diễn đang nói chuyện, ánh mắt của Thẩm Thái Uyên đã hướng về phía tòa võ đài bằng đá, trầm giọng nói:

-Bắt đầu đi!

Ầm!

Ngay trong nháy mắt khi âm thanh của Thẩm Thái Uyên vừa kết thúc, một luồng nguyên khí kinh người đột nhiên bùng phát từ bên trong cơ thể của Tào Sư ra bên ngoài. Nguyên khí tưởng như cột khói, xông thẳng lên trời.

Nguyên khí của Tào Sư sắc bén tựa như lưỡi dao, những nơi lướt qua đều để lại những vết nứt mờ nhạt trong hư không.

Một luồng uy áp cũng phát ra từ trong cơ thể của hắn, bao phủ về hướng Chu Nguyên, mang theo sức nặng như khi Thái Sơn áp đỉnh*.

*Thái Sơn áp đỉnh: nặng như có một ngọn núi Thái Sơn đè ở trên vai.

Cảm nhận được áp lực to lớn đến từ Tào Sư, sắc mặt của rất nhiều đệ tử chung quanh đều ngưng lại. Không hổ là người có thể ngồi vững vàng 3 vị trí đầu trong hàng ngũ các đệ tử đai vàng,năng lực của Tào Sư là không thể phủ định. Chỉ xem mức độ hùng hậu của nguyên khí thôi cũng đã cảm nhận được thực lực của hắn không phải là kẻ yếu ở trong số những đệ tử có cảnh giới Thái Sơ ngũ trọng thiên.

Trong mắt của Chu Nguyên cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng. Cường độ áp lực được phát tán ra từ trong cơ thể của Tào Sư còn mạnh hơn rất nhiều so với Lục Phong.

Tào Sư nhìn Chu Nguyên, trong giọng nói chứa đầy vẻ nghiền ngẫm:

-Chu Nguyên sư đệ, chẳng phải là vào mấy ngày trước, chính sư đệ mới là người đưa ra yêu cầu muốn có trận đấu này hay sao? Làm sao trông sư đệ bây giờ lại chẳng có dũng khí như lúc đó thế?

Chu Nguyên chẳng thèm để ý tới sự châm chọc của Tào Sư. Hắn vận chuyển ý niệm trong đầu, chỉ thấy ngay sau đó có một cột nguyên khí màu vàng óng bắt nguồn từ đỉnh đầu của Chu Nguyên và phóng lên tận trời. Nhìn kỹ lại thì có vẻ còn có hư ảnh của một con cự mãng đang ẩn chứa ở trong cột nguyên khí này, đang phát ra từng tiếng gào thét.

Trong con mắt nhìn chằm chằm Tào Sư của Chu Nguyên dần hiện lên sự sắc bén, chỉ trong nháy mắt này thôi thì khí thế của Chu Nguyên đã không còn che lấp nữa, hắn tựa như một thanh kiếm sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ, mang theo sự lạnh lẽo cùng bén nhọn.

-Bắt đầu đi! Để cho ta nhìn xem, liệu đệ tử đai vàng lâu năm lại có điểm gì hơn người mà vênh váo như vậy?!

Ngay trong chớp mắt mà âm thanh Chu Nguyên vừa kết thúc, thân hình của hắn đã chủ động bắn mạnh ra ngoài, mang theo từng luồng nguyên khí gào thét cuồn cuộn.

Ánh mắt của tất cả các đệ tử đang quan sát xung quanh cũng đều nhìn chăm chú vào diễn biến trận đấu trên tòa võ đài bằng đá.

Đồng dạng, bọn họ cũng muốn biết, liệu rằng Chu Nguyên, với thân phận người đứng đầu trong đại điển tuyển chọn đệ tử vào nội môn của mình, thì có xứng đáng với sự coi trọng mà Thẩm sư đang dành cho hắn hay không?!

Oanh!

Nguyên khí màu vàng bạo phát ra. Mọi người chỉ thấy được một dòng nguyên khí nước lũ cao trăm trượng gào thét lao ra, tựa như là biến thành một con trăn khổng lồ đang tức giận. Nó mang theo khí thế hung hãn, lao thẳng tới Tào Sư.

Nhưng mà thấy thanh thế như vậy, Tào Sư lại cười lạnh, bàn chân đột nhiên đạp mạnh một cái.

Nguyên khí giống như làn sương màu bạc cũng gào thét lao ra, mang theo rét lạnh không cách nào hình dung, trực tiếp va chạm cùng dòng nguyên khí màu vàng kia.

Hai dòng nguyên khí vừa đụng vào nhau, lập tức có sóng xung kích cuồng bạo bùng nổ, khuếch tán ra chung quanh, trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt.

Hai dòng nguyên khí cùng đối chiến một lúc nhưng hiển nhiên là nguyên khí giống như làn sương màu bạc kia càng thêm hùng hậu. Dù sao thì Tào Sư cũng là Thái Sơ cảnh ngũ trọng thiên, trình độ hùng hậu của nguyên khí đương nhiên là vượt hơn Chu Nguyên.

Nhưng nguyên khí của Chu Nguyên có phẩm chất rất cao, cũng cực kỳ khó chơi, cho nên dòng nguyên khí giống như làn sương màu bạc kia cũng phải dây dưa một hồi thì mới có thể làm cho dòng nguyên khí màu vàng đều phai mờ.

Mà khi dòng nguyên khí màu vàng bị mài mòn đến mức hầu như không còn thì một đạo hư ảnh giống như là quỷ mị xuất hiện ở phía sau Tào Sư. Một hư ảnh hình cái bút căng phồng lên, lông tơ trắng như tuyết lập tức hóa thành ngàn vạn tia sáng, nhanh như thiểm điện, hung mãnh đâm về những chỗ hiểm trên người Tào Sư.

- Hừ. Mãi vẫn chỉ là những thủ đoạn này. Ta sớm đã điều tra rõ ràng rồi!

Mặc kệ những tia sáng đang bay tới từ sau lưng, Tào Sư cười lạnh, bàn tay nắm chặt, một cây côn sắt màu trắng bạc xuất hiện ở trong tay của hắn, phía trên côn sắt có khắc rất nhiều Nguyên văn. Dưới sự thôi động của nguyên khí, côn sắt tản ra ánh sáng lạnh lẽo.

Sau đó, Tào Sư khẽ động cánh tay, côn sắt nhanh chóng quét ngang về phía những tia sáng ở sau lưng. Nguyên khí gào thét, một côn này giống như là có thể xé rách không khí, ngàn vạn tia sáng lạnh lẽo kia cũng bị đánh bắn ngược quay về.

Tào Sư đắc thế không buông tha người. Hắn đột nhiên sẳng giọng quát rồi mãnh liệt lao mà ra. Nguyên khí quán chú vào côn sắt khiến cho côn sắt nhanh chóng hóa thành vô số hư ảnh hình côn, phô thiên cái địa đập tới Chu Nguyên.

Mỗi một hư ảnh hình côn kia đều mang thanh thế làm cho người ta sợ hãi, cho dù là cao thủ Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên e rằng cũng chỉ có thể lựa chọn tránh lui.

Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên cũng hóa thành vô số đạo hư ảnh hình bút. Nguyên khí màu vàng quấn quanh ngòi bút tạo thành một lớp màng vững chãi rồi va chạm cùng vô số hư ảnh hình côn kia.

Keng! Keng!

Hoa lửa không ngừng bắn ra xung quanh. Mỗi một lần thanh âm va chạm vang lên thì đều sẽ có nguyên khí cuồng bạo nổ tung.

Ở những chung quanh bệ đá, rất nhiều ánh mắt nhìn qua hai bóng người đang dây dưa cùng một chỗ.

- Vị Chu Nguyên sư đệ này thật đúng là quá nóng tính, vậy mà lại lựa chọn phương án lấy cứng chọi cứng với Tào Sư.

Trương Diễn cười nói. Chỉ là trong ngôn ngữ, có một tia mỉa mai nhàn nhạt.

Bởi vì ai cũng có thể nhìn ra được, ở trên phương diện nguyên khí hùng hậu, Tào Sư chiếm cứ lấy ưu thế tuyệt đối. Lựa chọn lấy cứng chọi cứng này của Chu Nguyên hiển nhiên là có lợi với Tào Sư.Không thấy tất cả đòn phản kích của Chu Nguyên đều bị từng hư ảnh hình côn đánh nát sao.

Bình Luận (0)
Comment