Trận đấu giữa Chu Nguyên và Tào Sư đã trở thành đề tài nghị luận của các đệ tử ở Thánh Nguyên Phong trong mấy ngày hôm nay. Tuy nhiên, không thể nghi ngờ là đa phần các đệ tử, đặc biệt là đệ tử thuộc hai mạch của trưởng lão Lữ Tùng cùng Lục Hoành, đều cho rằng đây chỉ là một vở kịch đầy hài hước, thế nên mọi người cũng không có sự chú ý quá mức.
Đương nhiên, đây cũng là hiện tượng hết sức bình thường. Bởi vì ngay cả các đệ tử thuộc về mạch của Thẩm trưởng lão cũng đều không coi trọng Chu Nguyên, cho dù là hắn đã từng giành được vị trí thứ nhất trong đại điển tuyển chọn đệ tử vào nội môn đi nữa.
Dù sao, nói thế nào thì Tào Sư cũng là đệ tử có uy tín lâu năm, là hàng thật giá thật cao thủ cảnh giới Thái Sơ ngũ trọng thiên. Thực lực của hắn hơn xa Lục Phong rất nhiều.
Thế nên, tại trong mắt của rất nhiều đệ tử cũ thì việc Chu Nguyên khiêu chiến Tào Sư là đang tự chuốc lấy cực khổ vào mình.
Tại trong bầu không khí cực kỳ bất lợi cho Chu Nguyên này, thời gian 5 ngày trôi qua nhanh như chớp mắt.
...
Trên một đỉnh núi cao được bao phủ bởi từng đám mây mù lượn lờ, nơi đây có một cái võ đài bằng đá với kích thước cực kỳ to lớn đứng sừng sững giữa trời.
Lúc này, đang có rất nhiều người vây quanh tòa võ đài bằng đá này. Thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thái Uyên đang ngồi ngay ngắn ở một nơi cách đó không xa. Hôm nay chính là thời điểm diễn ra cuộc đấu giữa Chu Nguyên cùng Tào Sư, là sư phụ, cũng là trọng tài, điều hiển nhiên là Thẩm Thái Uyên phải có mặt để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Trong số những người tụ tập ở nơi đây, ngoài những đệ tử vốn là thuộc về mạch của Thẩm Thái Uyên thì còn có thể thấy được bóng dáng của những đệ tử thuộc 2 mạch khác. Hiển nhiên, những người này tới đây cũng là để xem một trận trò cười.
Đương nhiên, mục tiêu mà những người này muốn nhìn trò cười không ai khác ngoài Chu Nguyên. Dù sao Chu Nguyên cũng đang là người khá có danh tiếng ở trong nội sơn trong thời gian gần đây, là người đạt được vị trí thứ nhất của đại điển tuyển chọn đệ tử vào nội môn. Tuy nhiên, bởi vì thân phận đệ tử mới gia nhập nội môn mà Chu Nguyên còn chưa thành lập được danh vọng của mình, tư lịch cũng không đủ. Thế nên những đệ tử này đều cảm thấy vui vẻ khi có người chịu đứng ra trừng trị Chu Nguyên một chút.
Tại một bên của võ đài bằng đá, Tào Sư đang tươi cười hớn hở. Bởi vì đang có rất nhiều đệ tử vây quanh hắn tựa như sao vây quanh trăng, không ngừng dâng lời ca tụng. Nhìn bộ dạng vui vẻ nhẹ nhõm lúc này của Tào Sư thì cũng đủ hiểu là kẻ này không coi trận đấu sắp sửa diễn ra với Chu Nguyên là chuyện gì quá to tát.
Vút!
Bỗng nhiên, từ nơi xa có một đám mây nguyên khí lao nhanh mà tới, cuối cùng rơi vào một bên của tòa võ đài bằng đá. Cưỡi trên đám mây nguyên khí là hai bóng người, một bên là Chu Nguyên, một bên khác thì là Yêu. Khí chất của nàng lạnh lùng xa cách tựa như tiên nữ, kinh diễm vô cùng. Nàng chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt đắm đuối từ xung quanh.
-Đệ tử bái kiến Thẩm sư! -Chu Nguyên nhìn quanh một vòng, cũng phát hiện được những ánh mắt đầy vẻ chế giễu cùng đùa cợt của người xung quanh dành cho mình. Thế nhưng hắn cũng không để ý nhiều, chỉ là nhìn về phía Thẩm Thái Uyên, ôm quyền vái chào.
Thẩm Thái Uyên gật gật đầu coi như đáp lại, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ do dự. Trong thâm tâm mình, Thẩm Thái Uyên cực kỳ coi trọng tiềm lực của Chu Nguyên. Thế nên ông cũng không quá muốn để cho Chu Nguyên nổi lên xung đột với Tào Sư ở thời điểm nhạy cảm như thế này.
Thế nhưng Thẩm Thái Uyên cũng hiểu một điều, rằng chính bởi vì sự coi trọng quá mức này của mình dành cho Chu Nguyên mới khiến cho những đệ tử cũ khác cảm thấy không công bằng, thế là bắt đầu có hành động nhằm vào Chu Nguyên. Nghĩ tới đây, Thẩm Thái Uyên lại không nhịn được tức giận trong lòng. Làm sao những đứa ngu ngốc này lại không nghĩ tới, vì sao mà ông lại phải dành cho Chu Nguyên sự coi trọng lớn tới như vậy? Còn chẳng phải là vì những đệ tử cũ như bọn hắn chẳng làm nên trò trống gì hay sao!
Chỉ là, nếu như Chu Nguyên bị thua cuộc trong trận đấu này thì trong một khoảng thời gian dài về sau, Thẩm Thái Uyên sẽ không thể dành đặc quyền cho Chu Nguyên một cách lộ liễu như bây giờ nữa. Thế nên sợ là sẽ không cách nào đem tòa động phủ cấp Tử Nguyên kia cho Chu Nguyên được.
Mất đi sự ưu đãi đặc quyền này, Chu Nguyên sẽ phải đối mặt với những vấn đề cực kỳ khó khăn để có thể đuổi kịp được bước chân của những đệ tử đai tím có uy tín lâu năm kia.
Mặc cho cảm xúc phun trào trong lòng, Thẩm Thái Uyên cũng chỉ đành than thầm một hơi, gật đầu một cái với Chu Nguyên, sau đó nhìn về phía Tào Sư và nói:
-Đây chỉ là một trận đấu mang tính chất giao lưu, hai người các ngươi đều là đồng môn với nhau, nên biết đánh đến mức độ thì dừng!
Tào Sư nghe vậy thì cười ung dung một tiếng, nói:
-Xin Thẩm sư yên tâm, dù sao hai ta cũng là sư huynh đệ với nhau. Đệ tử sẽ cố gắng nương tay hết mức có thể!
Nói xong, Tào Sư nhún chân nhảy lên trên tòa võ đài bằng đá, hướng ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên và nói:
-Chu Nguyên sư đệ, nếu lúc này mà cậu nhận thua thì vẫn còn kịp đấy, may ra thì sẽ không phải hứng chịu lấy nỗi đau da thịt. Dù sao nếu như mà trận đấu diễn ra thì việc bị va chạm xây xát là điều không thể tránh khỏi!
Chu Nguyên chẳng thèm phản ứng, chỉ là bước một bước bay lên trên tòa võ đài bằng đá, đứng vào vị trí đối diện với Tào Sư, khuôn mặt bình thản tưởng như không hề bận tâm.
Chỉ là khi ánh mắt của hai người va chạm thì đều nhìn thấy sự lạnh lùng lướt qua trong mắt của đối phương.
Mấy người đệ tử đai tím đang ngồi sau lưng Thẩm Thái Uyên cũng đang nhìn chăm chú hai bóng người đang giằng co trên tòa võ đài bằng đá.
-Ha ha, Chu Thái sư huynh à, không thể phủ nhận một điều là vị sư đệ mới tới này của chúng ta cũng có đôi chút tiềm lực đấy. Thế nhưng chỉ tiếc lại là người không biết tuân theo quy củ. Chỉ hi vọng là sau khi nếm trải thất bại ngày hôm nay thì hắn có thể hiểu biết hơn một chút, tối thiểu nhất cũng nên biết được một điều là phải tôn trọng khiêm tốn đối với các sư huynh đi trước. -Trên khuôn mặt của Trương Diễn nổi lên vẻ tươi cười, quay đầu nói với Chu Thái đang ngồi ở bên cạnh.
Chu Thái nghe vậy, hơi cau mày lại. Con người Chu Thái vốn luôn ôn hòa bao dung, tuy rằng thiên phú tu luyện cũng không cao, nhưng chính bởi vì tính cách trưởng thành ấy mà hắn có được uy vọng cực cao ở trong đám đệ tử môn hạ của Thẩm Thái Uyên.
Khi Chu Nguyên đến đây, Chu Thái có thể cảm nhận được niềm vui phát ra từ trong thâm tâm của Thẩm Thái Uyên. Điều này khiến cho hắn cảm thấy tự trách cùng hổ thẹn. Bởi vì, nếu như không phải người đại đệ tử là hắn không có đủ năng lực thì Thẩm sư đã không phải chịu nhịn lâu như vậy.
Thế nên, đối với Chu Nguyên thì trong lòng Chu Thái mang theo thiện ý. Bởi vì chính bản thân hắn cũng kỳ vọng nhóm đệ tử dưới tay sư phụ Thẩm Thái Uyên của mình có thể có sự gia nhập của thêm nhiều người tài, có năng lực đủ để sánh ngang với những ngọn núi khác.