Sát chiêu chính thức của Chu Nguyên là giấu ở đạo nguyên khí thứ tám!
Rống!
Ở bên trong rất nhiều tiếng kinh hô, đạo nguyên khí hình thú thứ tám to lớn giống như che khuất bầu trời kia gào thét lao ra, mở miệng, nhanh chóng nuốt chửng hải dương bằng kiếm kia.
Vù vù!
Chỉ trong chốc lát, hải dương bằng kiếm đã bị nuốt hết.
Mà sau khi tiến vào trong cơ thể nguyên khí hình thú, những hư ảnh hình kiếm màu bạc kia lập tức bị nguyên khí tràn đầy hung uy kia hủy sạch sẽ...
Tất cả mọi người, kể cả Tào Sư đều ngây người ra.
- Làm sao có thể? Đạo nguyên khí này sao mạnh như thế được?
Sắc mặt của Tào Sư trở nên trắng bệch. Ngay vừa nãy, hắn còn tưởng rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Vậy mà không ngờ, chỉ trong nháy mắt, kết cục đã nghịch chuyển, đánh hắn từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Chung quanh bệ đá hoàn toàn yên tĩnh. Rất nhiều đệ tử liếc nhìn nhau, bọn họ cũng không ngờ, trong nháy mắt, cục diện lại xuất hiện biến hóa lớn như thế.
Sắc mặt của Trương Diễn cũng liên tục thay đổi. Hắn chau mày. Vốn dĩ là hắn cũng cho rằng Tào Sư nhất định sẽ chiến thắng nhưng không ngờ...
Chu Nguyên mặt không biểu tình nhìn qua Tào Sư rồi vung tay áo lên. Chỉ thấy đạo nguyên khí hình thú kia đột nhiên gào thét lao xuống, khí tức hung sát cuồn cuộn lao thẳng tới Tào Sư khiến cho hắn sợ đến mức ngã ngửa ra đằng sau.
- Ta, ta thua!
Khí tức hung sát đập vào mặt làm cho Tào Sư sợ hãi. Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Chu Nguyên, lòng hắn run lên, hắn không dám lãnh đạm, lập tức gấp giọng nói.
Bằng không thì nếu bị nguyên khí hình thú kia nuốt chửng, tất nhiên hắn sẽ bị trọng thương.
Phanh!
Hắn vừa dứt lời thì lập tức nguyên khí hình thú chỉ còn cách hắn khoảng chừng mấy trượng bỗng nhiên nổ tung. Nhưng gió xoáy cuồng bạo vẫn như cũ đánh bay Tào Sư về phía sau mấy chục bước, trông hắn lúc này cực kỳ chật vật.
Hô.
Chu Nguyên lạnh nhạt nhìn qua Tào Sư vẫn đang kinh hoàng rồi cũng thở một hơi thật dài. Nguyên khí quanh người cũng dần dần thu liễm, ẩn ẩn có chút mỏng manh. Hiển nhiên là lúc trước, khi thi triển cấp độ Bát Long của Cửu Long Điển cũng đã khiến cho nguyên khí trong cơ thể hắn bị tiêu hao hết.
Điểm này mọi người cũng nhìn ra được, nhưng lúc này đây, lại không còn người nào dám nói thêm cái gì. Thực lực mà Chu Nguyên lộ ra lúc trước làm cho bọn họ đều cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Dù sao hiện tại Chu Nguyên mới chỉ là Thái Sơ cảnh Nhị trọng thiên, nhưng ngay cả Thái Sơ cảnh Ngũ trọng thiên như Tào Sư đều bị tổn thất nặng trong tay hắn. Chiến lực như thế quả thực làm cho người cảm thấy khủng bố.
Hơn nữa, hiện tại, hiển nhiên, Chu Nguyên đã mạnh hơn lúc đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn rất nhiều rồi.
Tốc độ tiến bộ này làm cho người ta không thể không kinh hãi.
- Đa tạ rồi.
Chu Nguyên bình tĩnh ôm quyền.
Sắc mặt của Tào Sư lúc xanh lúc trắng, khó coi tới cực điểm. Kết cục này cũng là điều mà hắn không nghĩ đến.
Chung quanh bệ đá, bất luận là Thẩm sư một mạch hay là đệ tử hai mạch khác đến đây xem náo nhiệt đều nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Lúc này, trong mắt của bọn họ không có thần sắc nghi vấn, xem thường như lúc trước, ngược lại là nhiều thêm mấy phần kiêng kị.
Trước đây, rất nhiều đệ tử cũ cũng không hề coi trọng đối với danh hiệu người đứng đầu trong đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn của Chu Nguyên . Dù sao, Chu Nguyên cũng chỉ là đê tử mới đi vào nội sơn. Ở trong này, hết thảy vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Mà bây giờ, không thể nghi ngờ là Chu Nguyên đã chứng minh cho bọn họ thấy...
Ở trên chỗ cao nhất, Thẩm Thái Uyên khẽ vuốt râu, khuôn mặt già nua nở nụ cười vui mừng. Chu Nguyên có thể chiến thắng đồng dạng cũng vượt quá dự liệu của ông.
Lúc đầu, ông cũng cho rằng Chu Nguyên chỉ là lỗ mãng, còn trẻ chịu không nổi kích, nhưng hiển nhiên là ông đã khinh thường Chu Nguyên.
Ông khẽ cười một tiếng rồi nhìn qua rất nhiều đệ tử ở phía dưới.
- Trận chiến này Chu Nguyên đã thắng. Dựa theo ước định lúc trước, một tháng sau, hắn sẽ trở thành người thứ ba tham gia thi đấu đoạt động phủ. Trong các ngươi, còn ai có ý kiến gì nữa không?
Nghe vậy, rất nhiều đệ tử đều lắc đầu.
Thẩm Thái Uyên thấy thế, lúc này mới gật gật đầu, nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Đã như vậy. Chu Nguyên, ngươi là người thứ ba xuất trận. Một tháng sau, hãy cố gắng giúp một mạch của chúng ta tranh đoạt động phủ cấp Tử Nguyên.
- Dạ vâng.
Chu Nguyên ôm quyền đáp.
Ở bên ngoài bệ đá, Thẩm Vạn Kim cùng một đám đệ tử mới nhập môn đều hưng phấn hoan hô. Chu Nguyên chiến thắng trận chiến này, không thể nghi ngờ cũng làm cho những đệ tử mới như bọn họ thoải mái hơn.
Nhìn qua cảnh tượng này, Trương Diễn cũng khẽ nhíu mày. Hắn biết được, sau trận chiến này, Chu Nguyên đã đứng vững vàng ở nội sơn. Về sau, bọn họ muốn dùng tư lịch tới dọa hắn, sợ cũng không có cách nào khiến cho quá nhiều đệ tử hưởng ứng rồi.
Dù sao, thực lực mà Chu Nguyên lộ ra trong trận chiến này đủ để mọi người tôn trọng hắn rồi.
Hắn nhìn thoáng qua Tào Sư, người sau vẫn đang choáng váng, sắc mặt trắng bệch. Cuối cùng, hắn chỉ có thể thầm mắng một tiếng.
- Đồ vô dụng.
Vốn dĩ hắn còn muốn cho Tào Sư này ra mặt, dạy cho Chu Nguyên một bài học, đồng thời cũng muốn làm cho Thẩm sư bớt coi trọng Chu Nguyên. Nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên, mọi chuyện đều bị Tào Sư làm hỏng.
Chu Nguyên này chung quy là vẫn đứng vững gót chân.
Kết quả tỷ thí của trận chiến giữa Chu Nguyên cùng Tào Sư nhanh chóng được truyền khắp Thánh Nguyên Phong. Mà không thể nghi ngờ là điều này lại khiến cho mọi người chấn động mạnh. Bởi vì, rất nhiều người đều coi cuộc tỷ thí này là một trò khôi hài do Chu Nguyên tự chuốc lấy, tất cả đều đang chờ đợi để cười nhạo hắn.
Mặc dù Chu Nguyên là người đứng đầu trong đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn thế hệ này, nhưng trong mắt của rất nhiều đệ tử ngoại sơn, Tào Sư nói như thế nào đều đệ tử đai vàng có uy tín lâu năm, cao thủ bên trong cấp độ Thái Sơ cảnh ngũ trọng thiên. Thực lực của hai bên hiển nhiên không ở trên cùng một cấp độ.
Cho nên đối với kết quả của cuộc tỷ thí này, rất nhiều người đều cười trừ. Nhưng ai có thể nghĩ đến, kết quả cuối cùng vậy mà sẽ là như thế này...
- Cái gì? Chu Nguyên thắng Tào Sư sao?
Khi Lữ Yên biết được tin tức này, nàng đang ở cùng với Lữ Tùng trưởng lão. Lúc này, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy thần sắc không thể tưởng tượng nổi, nàng lắp bắp nói:
- Làm sao … có chuyện đó được? Ngươi … không phải là … nhìn lầm rồi chứ?
Nghe nàng nói vậy, đệ tử đến đây báo tin chỉ cười khổ nói:
- Sư tỷ, hện tại tin tức đều truyền ra khắp Thánh Nguyên Phong rồi. Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy từ đầu đến cuối, Chu Nguyên hoàn toàn chính xác là đã chiến thắng Tào Sư.
Khuôn mặt của Lữ Yên hơi đỏ lên. Lúc này, nàng cảm giác có chút xấu hổ. Dù sao, lúc trước, nàng cũng cho rằng Chu Nguyên phải thua không thể nghi ngờ, mà kết quả này có thể thực là đang vẽ mặt nàng rồi.
- Ha ha, xem ra ngươi cũng coi thường Chu Nguyên kia.
Lữ Tùng trưởng lão cười híp mắt nói.
Lữ Yên khẽ cắn răng và nói:
- Ai biết được chuyện này có phải là do một mạch của bọn họ đang diễn trò hay không? Nói không chừng là Thẩm trưởng lão cưỡng ép bắt Tào Sư phải bại bởi Chu Nguyên đấy.
Nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin được, Chu Nguyên kia rõ ràng chỉ là Thái Sơ cảnh Nhị trọng thiên mà. Mặc dù, ở trong đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn, hắn có thể chiến thắng Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên là Lục Phong, nhưng mà thực lực của Lục Phong cũng kém Tào Sư một mảng lớn.
Lữ Tùng trưởng lão lắc đầu, nói:
- Tính nết của Thẩm lão đầu ta còn không rõ hay sao? Ông ấy không chỉ cổ hủ mà còn ngoan cố nữa. Cho dù là có coi trọng Chu Nguyên đến mức nào, ông ấy cũng sẽ không dùng loại biện pháp này để giúp hắn.
Người đệ tử đến đây báo tin cũng nói:
- Sư tỷ, trưởng lão, theo những gì ta nghe được thì Chu Nguyên kia chiến thắng được là do đã tu luyện Cửu Long Điển đến cấp độ Bát Long.
- Hả!
Nghe hắn nói vậy, Lữ Tùng trưởng lão đang đổ nước vào một chậu Nguyên tài cũng dừng lại một chút, kinh ngạc nói:
- Tên tiểu tử này đúng là có chút năng lực. Cho dù là ở bên trong hàng ngũ đệ tử nội sơn cũng có rất ít người có thể tu luyện Cửu Long Điển đến một bước này. Lúc trước, khi hắn giao thủ cùng Lục Phong, hình như cũng chỉ mới tu luyện đến cấp độ Tứ Long mà thôi...
- Trước kia, ta có nghe thấy Chu Nguyên này có ngộ tính cực cao, có thành tựu lớn ở trên phương diện lĩnh ngộ Nguyên thuật. Lúc đó, ta còn không cảm thấy gì. Giờ xem ra, hắn quả nhiên là không giống người thường.
Ông cảm thán nói.
Nhìn thấy Lữ Tùng không ngừng khen Chu Nguyên, Lữ Yên chu miệng, nói:
- Ông nội đã coi trong hắn như vậy, vì sao ngài không thu hắn vào một mạch của chúng ta?