Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 319: Động Tĩnh

Chưa xác định
Chương 319: Động tĩnh

Lữ Tùng trưởng lão thở dài:

- Hôm nay, Lục Hồng khí thế hung hung, ta cũng không còn lòng dạ tranh đấu cùng hắn rồi. Thẩm lão đầu kia cũng quá bướng bỉnh, không muốn chịu thua, nên vẫn luôn cố gắng. Đã như vậy, ta đâu cần tranh chấp Chu Nguyên này với hắn làm gì, cũng coi như lưu cho hắn một tia hy vọng đi.

- Vạn nhất đến lúc cuối cùng, Chu Nguyên này thật sự là một kỳ tài ngút trời, quấy nhiễu được kế hoạch của một mạch Lục Hồng thì cũng là một chuyện tốt đối với chúng ta. Bằng không thì về sau, một mạch của chúng ta thật sự là sẽ không ngóc đầu lên được.

Tròng mắt của Lữ Yên xoay tròn, nàng nói:

- Chu Nguyên kia đã chiến thắng Tào Sư, vậy thì thi đấu đoạt động phủ vào một tháng sau, hắn sẽ là một trong ba người xuất trận. Ông nội, ngươi cảm thấy chúng ta nên cử ai đến đoạt động phủ cấp Tử Nguyên này?

Lữ Tùng cười cười, nói:

- Thiên phú của Chu Nguyên kia hoàn toàn chính xác là không kém nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới đi vào nội sơn. Lần này có thể đánh bại Tào Sư, e rằng cũng đã dốc hết toàn lực rồi, nếu như ta đoán không sai, sau khi vận dụng cấp độ Bát Long của Cửu Long Điển, hắn cũng không có nhiều nguyên khí để tiếp tục tác chiến rồi.

Nghe ông nói vậy, người đệ tử báo tin lập tức nói:

- Lữ sư liệu sự như thần, hoàn toàn chính xác là sau khi thi triển ra chiêu này, nguyên khí của Chu Nguyên kia đã tiêu hao quá lớn. Ta nghĩ nếu như Tào Sư cắn răng, chịu đựng thêm một lúc, chỉ sợ kết quả đã thay đổi rồi.

Lữ Tùng gật gật đầu, nói:

- Dù sao, Chu Nguyên vẫn chỉ là Thái Sơ cảnh Nhị trọng thiên, nội tình còn chưa đủ... Cho nên mặc dù là hắn thay thế Tào Sư đi thi đấu thì vẫn như trước không trợ giúp gì nhiều đối với việc đoạt động phủ.

- Ta nghe nói trong lần thi đấu đoạt động phủ này, bên phía Lục Hồng phái ra Vệ U Huyền, Phùng Vũ, Trình Ưng. Ba người này người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử đai vàng, đó không chỉ xét đến của Thánh Nguyên Phong mà là cả Thương Huyền Tông. Thực lực của bọn họ cực kỳ cường hoành, đặc biệt là Vệ U Huyền, ta cảm thấy kẻ này là người thâm tàng bất lộ (có tài nhưng che đậy, không lộ ra ngoài cho người khác thấy).

- Cho nên lần thi đấu đoạt động phủ này, dù đột nhiên xuất hiện một hắc mã là Ch Nguyên nhưng phần thắng của một mạch Lục Hồng chỉ sợ vẫn rất lớn.

- Ở trong cục diện này, Chu Nguyên cũng không giúp ích được gì cả.

Nghe Lữ Tùng nói xong, Lữ Yên thoả mãn gật đầu.

Thấy thế, Lữ Tùng không khỏi cười cười, nói:

- Người ta cũng không có trêu chọc ngươi. Vì sao ngươi lại ghét hắn như vậy?

Nghe ông hỏi vậy, Lữ Yên hơi sững người. Rồi đột nhiên, nàng vỗ vào bộ ngực sữa no đủ một cái, hùng hồn nói:

- Ai bảo hắn là người đứng đầu trong đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn.

Lữ Tùng bất đắc dĩ lắc đầu. Ông làm sao có thể không biết được cháu gái của mình cực kỳ tôn sùng Sở Thanh, người đứng đầu trong mười đại Thánh Tử thế hệ này, mà Sở Thanh lại đã từng là người đứng đầu trong đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn.

Ở trong nội tâm của Lữ Yên, hiển nhiên bất cứ người đứng đầu trong đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn nào cũng đều khó có khả năng so sánh với Sở Thanh. Cho nên, vì chứng minh suy nghĩ của mình là chính xác, nàng tự nhiên cũng không thích Chu Nguyên.

- Ngươi cũng đừng quá coi thường Chu Nguyên này rồi. Chuyện tương lai mà, ai cũng không nói trước được điều gì. Nói không chừng thực sự có một ngày, Chu Nguyên có thể đuổi kịp bước chân của Sở Thanh.

Lữ Tùng lườm Lữ Yên một cái và nói.

ông cũng không thích thú gì khi cháu gái của mình tôn sùng Sở Thanh theo cách không có lý trí như vậy, thành ra cũng không muốn khen Sở Thanh.

Nhưng nghe ông nói xong, Lữ Yên lại khinh thường:

- Thiên tài muốn đuổi theo bước chân của Sở Thanh sư huynh nhiều như sao trên trời. Người như Chu Nguyên sợ là khó có thể nhìn thấy bóng lưng của Sở Thanh sư huynh nữa. Ông nội, loại chuyện này không thể nào phát sinh.

- Hơn nữa, hiện tại, hắn vẫn nên nghĩ lại cách để vượt qua được thi đấu đoạt động phủ vào một tháng sau đi đã. Đừng để đến lúc đó, khổ cực đoạt một cái danh ngạch rồi đi lên lại ném đi một trận, làm trò cười cho người.

- Trận thi đấu đoạt động phủ kia cũng không phải là loại tỷ thí đơn thuần như ngày hôm nay. Nếu mà hắn thua, chỉ sợ toàn bộ Thương Huyền Tông đều biết được. Lúc đó, thể diện có thể nói là ném đi xa được rồi đó.

- Về phần đuổi theo bước chân của Sở Thanh sư huynh...

Lữ Yên lặng lẽ dời bước đi tới cửa. Sau đó, nàng quay đầu về phía Lữ Tùng , làm mặt quỷ rồi lập tức chạy đi. Khi bóng hình xinh đẹp, uyển chuyển của nàng đã đi xa mới có thanh âm truyền đến.

- Ông nội, đó chỉ là mộng tưởng của ngài mà thôi!

Lữ Tùng thấy thế, tức giận đến mức thở phì phò.

- Nha đầu kia đứng lại, càng lớn lại càng không có quy củ!

...

Kết quả tỷ thí cuối cùng cũng truyền đến một mạch của Lục Hồng.

Trong một đình viện bằng đá.

Vệ U Huyền cầm ấm trà rót ra chén. Lúc này, ở hắn bên cạnh chính là Phùng Vũ, Trình Ưng cùng với một vài đệ tử đai vàng trong một mạch của Lục Hồng.

- Một mạch này của Thẩm trưởng lão cũng thật sự là càng ngày càng không chịu nổi, một đệ tử mới nhập môn cũng có thể đánh bại đệ tử đai vàng có uy tín lâu năm. Tào Sư này... Cũng quá vô năng đi.

Trình Ưng nói với vẻ nghiền ngẫm.

- Chu Nguyên kia có thể thắng được Tào Sư, sợ là có chút năng lực.

Phùng Vũ có vẻ thận trọng hơn, hắn chậm rãi nói.

Trình Ưng xùy cười một tiếng, nói:

- Năng lực gì chứ? Ta đã tìm hiểu kỹ toàn bộ quá trình giao thủ của hai người kia, Chu Nguyên kia đơn giản là biết đập nồi dìm thuyền, dốc sức liều mạng đánh cược một lần mà thôi, còn Tào Sư kia lại quá nhát gan, mới bị dọa nạt một tý đã chịu thua rồi.

- Nếu nói có điểm gì cần chú ý thì chính là thiên phú của Chu Nguyên kia ở trên phương diện lĩnh ngộ Nguyên thuật mà thôi. Lần này, hắn có thể hiểm hiểm đánh bại Tào Sư cũng là vì sau khi bế quan, tu luyện Cửu Long Điển đến được cấp độ Bát Long thôi.

- Nhưng mà sau khi thi triển chiêu này, nguyên khí trong cơ thể Chu Nguyên kia cũng hao hết, không có cách nào chiến đấu tiếp.

- Lại nói tiếp, Chu Nguyên cũng chỉ có một chiêu liều mạng này mà thôi.

nghe hắn nói vậy, Phùng Vũ cũng khẽ gật đầu, nói:

- Nếu thật sự là như thế, vậy thì kẻ này không đủ gây sợ rồi. Chỉ cần chúng ta đỡ được chiêu này, Chu Nguyên kia tự nhiên cũng sẽ không làm được gì nữa.

Ánh mắt của hắn xoay chuyển, nhìn về phía Vệ U Huyền đang tự rót tự uống một mình, cười nói:

- Vệ sư huynh thấy thế nào?

Vệ U Huyền vuốt vuốt chén ngọc, mỉm cười, nói:

- Không cần quản một mạch bọn họ làm cái khỉ gió gì, diễn trò xiếc gì, trong trận thi đấu đoạt động phủ này, bọn họ cũng không có cơ hội gì cả, bởi vì ta đã coi trọng tòa động phủ cấp Tử Nguyên này.

Tuy hắn nói nhỏ nhưng trong lời nói lại có quyết tâm không thể dao độn tựa như là một lời này đã quyết định người sở hữu tòa động phủ cấp Tử Nguyên này.

Mặc dù lời này của hắn có chút bá đạo nhưng mà cả Phùng Vũ cùng Trình Ưng lại không có phản bác, mà trên mặt lại xuất hiện nụ cười có chút hả hê.

- Xem ra Vệ sư huynh phải chăm chỉ nữa à...

- Hazz. Đúng thế. Vệ sư huynh, sau khi lấy được tòa động phủ cấp Tử Nguyên này, huynh cũng nên tranh thủ thời gian thăng cấp đi thôi. Cả hai người chúng ta thế nhưng mà thèm thuồng vị trí thứ nhất trong hàng ngũ đệ tử đai vàng của một mạch chúng ta đã lâu rồi...

Hai người bưng chén ngọc lên, cười nói:

- Chúng ta trước hết ở chỗ này, chúc Vệ sư huynh đạt được ước muốn rồi.

Vệ Huyền yếu ớt cười, giơ chén lên, chạm vào chén của bọn họ, sau đó ngẩng đầu, híp hai mắt nhìn về phía xa xa.

- Đồng Long, Phan Tung, Chu Nguyên...

Hắn lắc đầu, cười nhạt một tiếng.

- Chỉ là ba phế vật mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment