Ọt ọt!
Ở chỗ sâu trong Nguyên Trì, mấy cây cột nước cực lớn đan vào, hình thành mạng lưới khổng lồ, vây khốn con thủy thú có thể tích ngàn trượng kia ở trong đó. Mà con thaủy thú này cũng đang dốc hết sức lực để giãy dụa, thân thể cao lớn không ngừng va chạm vào chỗ Nguyên văn chằng chịt khiến cho cây cột nước này bị uốn cong như là sắp gãy vậy.
Đứng ở bên ngoài kết giới chằng chịt Nguyên văn kia, sắc mặt của Chu Nguyên cũng cực kỳ ngưng trọng khi nhìn qua con thủy thú có thể tích ngàn trượng đang không ngừng xông tới kia.
Nhưng khá tốt chính là, bởi vì Diệp Ca kia dốc hết toàn lực bố trí, Nguyên văn kết giới Tứ phẩm này vẫn còn có chút hiệu quả, lúc này mới có thể đủ chống lại con thủy thú có thể tích ngàn trượng kia không ngừng trùng kích.
- Dù sao đây cũng là Nguyên văn kết giới Tứ phẩm đỉnh phong mà.
Chu Nguyên cảm thán nói.
Phải biết rằng, Nguyên văn kết giới Tứ phẩm cùng Nguyên văn Tứ phẩm chính là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Cái gọi là Nguyên văn kết giới cũng không phải chỉ có một Nguyên văn biến thành mà là dùng rất nhiều Nguyên văn có đẳng cấp không đồng nhất kết nối, cho nên Nguyên văn kết giới cực kỳ phức tạp. Nếu như nói Nguyên văn chỉ là một cái linh kiện, như vậy Nguyên văn kết giới chính là một bộ máy móc nguyên vẹn.
Cho nên có thể với nhiều người vẽ Nguyên văn là việc dễ dàng nhưng muốn xây dựng một tòa Nguyên văn kết giới lại không phải là chuyện dễ dàng gì.
Huống chi, đây là một tòa Nguyên văn kết giới Tứ phẩm đỉnh phong. Dựa theo phỏng đoán của Chu Nguyên, nếu rơi vào trong đó thì cho dù là người có thực lực Thái Sơ cảnh Cửu trọng thiên cũng sẽ bị khốn trụ.
Hiển nhiên, vì vây khốn con thủy thú có thể tích ngàn trượng này, Diệp Ca cũng đã hao hết tâm cơ.
- Đáng tiếc, mặc dù tòa Nguyên văn kết giới này rất lợi hại, nhưng sớm muộn rồi cũng sẽ bị thủy thú có thể tích ngàn trượng kia đánh vỡ.
Nhìn qua con thủy thú đang lần lượt điên cuồng va chạm vào cột nước có Nguyên văn chằng chịt kia, Chu Nguyên có chút trầm tư. Sau một lúc lâu, bàn tay của hắn nắm chặt lại, Thiên Nguyên Bút xuất hiện ở trong tay của hắn và nhanh chóng hóa thành hình thái Võ.
- Xoẹt!
Cánh tay của Chu Nguyên run lên. Chỉ thấy ngòi bút lông tơ trắng như tuyết đột nhiên mãnh liệt bắn ra, tựa như một tấm lụa trắng như tuyết, chỗ ngòi bút có tia sáng màu đen tuyền vô cùng lăng lệ, ác liệt phun ra nuốt vào một cách tuần hoàn.
Lông tơ trắng như tuyết nhanh như chớp đã đâm trúng con thủy thú có thể tích ngàn trượng kia, tạo ra một cái hố sâu. Nhưng mà đối với thân thể khổng lồ của con thủy thú này, cái hố đó căn bản không hề có tác dụng.
- Cửu Long Điển cấp độ Bát Long!
Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, hai tay kết ấn rồi hét to.
Rầm rầm!
Từ trên đỉnh đầu của hắn, tám đạo nguyên khí hình thú xông ra, xoay quanh gào thét, cuối cùng xông vào bên trong Nguyên văn kết giới và đánh lên người con thủy thú kia.
Chấn động cuồng bạo bùng nổ, nhấc lên sóng lớn.
Nhưng mà đợi đến khi sóng nước bình phục, Chu Nguyên lại lần nữa nhíu chặt lông mày. Bởi vì hắn phát hiện cho dù là mình đã thi triển ra cấp độ Bát Long nhưng cũng không thể tạo thành tổn thương lớn đối với con thủy thú có thể tích ngàn trượng này.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Chu Nguyên cũng cảm thấy bình thường. Tuy nói con thủy thú có thể tích ngàn trượng này bị trọng thương nhưng dù sao bản thân nó cũng có thể chống lại những tồn tại cường hãn có thực lực Thái Sơ cảnh Cửu trọng thiên.
Mà bây giờ, Chu Nguyên nhiều nhất chỉ có thể ứng phó với những đối thủ có thực lực Thái Sơ cảnh Ngũ trọng thiên.
Ọt ọt ọt ọt!
Mà bị Chu Nguyên luân phiên công kích, con thủy thú có thể tích ngàn trượng kia cũng hơi xao động bất an, sau đó có càng thêm điên cuồng, không ngừng va chạm vào kết giới chằng chịt Nguyên văn.
Bị nó nổi điên va chạm, kết giới chằng chịt Nguyên văn cũng bắt đầu chấn động.
Hiển nhiên, kết giới chằng chịt Nguyên văn kia cũng sắp không kiên trì nổi rồi.
- Chẳng lẽ chỉ có thể vận dụng Ngân Ảnh sao?
Chu Nguyên nhíu mày tự nói. Lúc trước, con thủy thú có thể tích ngàn trượng này đã bị một kiếm của Khổng Thánh đánh trọng thương, sức chiến đấu cũng sụt giảm, nhiều lắm là tương đương với Thái Sơ cảnh Thất trọng thiên, nếu như Chu Nguyên thúc dục Ngân Ảnh thì có thể chống lại nó trong một khoảng thời gian.
Chỉ có điều, Ngân Ảnh chính là át chủ bài mà hắn che dấu, nơi này nhiều người ánh mắt tạp, nếu như không phải bị bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn vận dụng Ngân Ảnh.
Vì vậy, hắn nhìn chằm chằm lên kết giới chằng chịt Nguyên văn ở trước mắt và trầm ngâm.
...
Mà cùng lúc đó, ở trên mặt biển.
Đinh!
Khổng Thánh đạp nước mà đứng, trường kiếm màu đen trong tay hắn chém mạnh xuống, một đạo kiếm khí màu đen dài đến trăm trượng lao ra, đánh bay vô số lưỡi dao bằng cánh sen đang mãnh liệt bắn mà đến từ phía trước.
Mặt biển cũng bị dư ba của đòn đánh này xé rách ra. Sau một lúc lâu, vết rách mới dần dần bị nước biển chảy vào, che lấp.
Khổng Thánh mặt không biểu tình. Nhìn thoáng qua đáy biển phương hướng, hắn híp mắt cười nói:
- Lý Khanh Thiền, con thủy thú kia sắp phá tan Nguyên văn kết giới rồi. Xem ra, tiểu tử mà các ngươi trông cậy vào đã bó tay rồi.
Lý Khanh Thiền cau mày. Nàng tự nhiên cũng đã nhận ra động tĩnh ở chỗ đằng kia. Nhìn dáng vẻ của Chu Nguyên lúc này, xem ra hắn cũng đích thật là không có biện pháp gì để xử lý con thủy thú có thể tích ngàn trượng kia.
Chuyện này cũng làm cho nàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Lúc trước nàng nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của Yêu Yêu cho nên cũng thật sự là ôm một điểm kỳ vọng đối với Chu Nguyên. Mà hôm nay xem ra, sự kỳ vọng này thật sự là quá không có thực tế rồi.
Dù sao vô luận như thế nào, tu vi của Chu Nguyên chẳng qua cũng chỉ là Thái Sơ cảnh Nhị trọng thiên mà thôi. Dùng thực lực của hắn, quả thật là không có tư cách xuất hiện ở bên trong loại tranh đấu này.
Trong đôi mắt đẹp của nàng có xẹt qua một tia thất vọng nhưng cũng nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức Khổng Thánh cũng không có nhận ra.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục mỉm cười nói:
- Nếu để con thủy thú kia phá tan kết giới, lẻn vào chỗ sâu trong Nguyên Trì, chỉ sợ hôm nay hai người chúng ta đều muốn tay không mà quay về... Khanh Thiền sư muội, nếu như lần này ngươi có thể giúp đỡ ta, ta chắc chắn nhớ kỹ nhân tình này của ngươi.
Càng nói, ngôn ngữ của Khổng Thánh càng thành khẩn.
Nhưng mà, khuôn mặt của Lý Khanh Thiền vẫn rất lãnh đạm, không hề thay đổi chút nào. Hiển nhiên, lần trước, chuyện Khổng Thánh liên thủ Diệp Ca đối phó nàng đã sớm khiến cho nàng nổi giận. Cho nên hôm nay, nàng cũng không muốn Khổng Thánh chiếm được tiện nghi đơn giản như vậy.
Nàng tình nguyện hai bên ai cũng không chiếm được, cũng sẽ không để Khổng Thánh được như ý.
Đôi mắt dễ thương của Lý Khanh Thiền nhìn thoáng qua chỗ sâu trong Nguyên Trì. Thấy Chu Nguyên vẫn đang loay hoay không biết làm gì, nàng khẽ cắn lấy cặp môi đỏ mọng, đương nhiên, ở sâu trong nội tâm, nàng vẫn đang mong mỏi kỳ tích xảy ra.
Vạn nhất, Chu Nguyên có biện pháp đối phó con thủy thú có thể tích ngàn trượng kia thì sao?
Nhìn thấy Lý Khanh Thiền vẫn lãnh đạm, trong lòng Khổng Thánh cũng có chút tức giận. Lúc này, hắn thản nhiên nói:
- Xem ra sư muội chưa chịu từ bỏ ý định mà vẫn ký thác hi vọng vào tên tiểu tử Thái Sơ cảnh Nhị trọng thiên kia sao?
- Khanh Thiền sư muội, từ khi nào mà ngươi cũng trở nên ngây thơ như thế rồi...
Lý Khanh Thiền không để ý đến hắn, nguyên khí cường hãn lao ra, thế công càng thêm hung hãn.
Ở chỗ sâu trong Nguyên Trì.
Chu Nguyên đứng ở tại chỗ, nhìn qua Nguyên văn kết giới ở trước mắt, lâm vào trầm tư, ánh mắt có chút lập loè.
- Này, đến tột cùng là ngươi có làm được hay không vậy? Nếu không được thì trực tiếp thả con thủy thú này đi, sau đó chúng ta ai đi đường nấy!
Mà khi Chu Nguyên còn đang trầm tư suy nghĩ chợt có một tiếng nói lạnh lùng được bao bọc bởi nguyên khí xuyên thấu nước biển, chuẩn xác truyền vào trong tai của hắn.
Thần sắc trên mặt Chu Nguyên hơi động. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên mặt biển, người vừa truyền âm cho hắn hiển nhiên là Lý Khanh Thiền kia.
Hiển nhiên, nàng cũng cảm thấy Chu Nguyên đã không có biện pháp nào để xử lí con thủy thú này, cho nên quyết đoán thúc giục hắn thả nó đi.
Chu Nguyên cười cười. Sau đó, hắn cũng dùng nguyên khí bao bọc thanh âm của mình rồi truyền lại cho Lý Khanh Thiền:
- Lý sư tỷ, về sau tỷ cũng đừng nên hỏi một người nam nhân đến tột cùng là được hay không được, bởi vì câu hỏi này chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn.
Trên mặt biển, khuôn mặt của Lý Khanh Thiền biến đổi giữa hai màu xanh trắng, hàm răng ngà cắn chặt như muốn cắn nát cái gì đó.
- Dâm tặc!
- Cho ngươi mạnh miệng, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có át chủ bài gì để đối phó với con thủy thú kia!
Ở chỗ sâu trong Nguyên Trì, Chu Nguyên nở nụ cười, tựa như là hắn có thể nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ kia củaLý Khanh Thiền. Nhưng chợt hắn kiềm chế tạp niệm xuống, ánh mắt có chút thâm thúy nhìn qua Nguyên văn kết giới ở trước mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vào khuỷu tay.
- Cũng không phải không có biện pháp... để đối phó con thủy thú có thể tích ngàn trượng này...