Khi Vệ U Huyền buông lời muốn tiếp tục khiêu chiến Đồng Long thì không chỉ rất nhiều đệ tử vây xem trở nên bàn luận xôn xao mà đệ tử thuộc về nhất mạch của Trưởng lão Thẩm Thái Uyên cũng đều lộ ra vẻ mặt khó coi, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
-Tên Vệ U Huyền này thật là phách lối!
-Chẳng lẽ hắn thật coi sư huynh Đồng Long là không khí hay sao?
-Hừ, không thể phủ nhận là thực lực của tên Vệ U Huyền này là rất mạnh, thế nhưng đồng dạng năng lực của sư huynh Đồng Long cũng không thể thiếu. Vậy hắn lại lấy đâu ra tư cách để miệt thị sư huynh Đồng Long như vậy?
-...
Rất nhiều đệ tử đều căm giận bất bình, oán giận thành tiếng.
Mà lúc này, bên trong thạch đình, sắc mặt của Thẩm Thái Uyên cũng lập tức trầm xuống, lập tức liếc nhìn về phía vị trí của Lục Hoành đang ngồi cách đó không xa. Chỉ thấy lúc này thì trên khuôn mặt của kẻ này đang nở rộ ra một nụ cười đầy mỉa mai.
Thẩm Thái Uyên phất phất tay, áp chế lại rất nhiều âm thanh căm giận bất bình của các đệ tử. Ở loại thời điểm nguy cấp như thế này, chỉ đứng đó nói suông thì cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại sẽ chỉ khiến cho người ta càng thêm xem thường mà thôi.
Chỉ là chính ánh mắt của Thẩm Thái Uyên, khi nhìn về phía thân ảnh của Vệ U Huyền đang đứng ở trên đài thi đấu, cũng tràn đầy vẻ âm u lạnh lùng.
-Tên Vệ U Huyền này cũng quá cuồng vọng rồi, thế mà lại dự định chỉ bằng lực lượng một mình liền dám đánh xuyên qua đội hình của Thẩm trưởng lão đấy ư? -Lữ Yên đang đứng bên cạnh trưởng lão Lữ Tùng cũng trừng lớn đôi mắt, nói với vẻ khó có thể tin.
Lữ Tùng cũng nhíu chặt lại hai đầu lông mày. Xem ra là tên Vệ U Huyền này đã dự định không còn lưu lại chút mặt mũi nào cho mấy người Thẩm Thái Uyên nữa. Nếu như hôm nay, đệ tử nhất mạch của Thẩm Thái Uyên thật sự bị kẻ này đánh xuyên qua chỉ với sức lực một người dưới sự chứng kiến của rất nhiều đệ tử đến từ các ngọn núi khác, vậy thì từ nay về sau thanh danh của mấy người bọn họ cũng sẽ không còn.
Đến khi đó, chỉ nhắc tới nhất mạch của Thẩm Thái Uyên thì ấn tượng đầu tiên của người nghe sẽ là một đám vô dụng.
Lữ Yên thấy vậy thì an ủi:
-Ông nội à, ông cũng không cần phải quá lo lắng, dù sao thì tên Đồng Long kia cũng có đôi chút năng lực, chưa chắc sẽ bị bại trận dưới tay của Vệ U Huyền.
Mặc dù bản thân Lữ Yên cũng có ý kiến đối với Chu Nguyên, thế nhưng nếu như hôm nay nhất mạch của Lục Hoành mà giành thắng lợi thì nhất mạch của cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng xấu.
Lữ Tùng nghe vậy thì chỉ đành thở dài một hơi. Cũng chỉ có thể hi vọng rằng Đồng Long sẽ may mắn một chút.
Chỉ là dù sao tên Vệ U Huyền kia cũng không phải là người ngu, nếu như không phải là đã có chủ bài trong tay thì hắn lại lấy đâu ra tự tin mà khiêu chiến như vậy?
-Thái độ kiêu căng thật đấy!
Cũng tại vô số những ánh mắt nhìn soi mói xung quanh, sắc mặt của Đồng Long hiện lên vẻ âm trầm, hắn nhìn chăm chăm về phía Vệ U Huyền và nói:
-Ta cũng không muốn mang tiếng thắng mà không chính đáng. Thế nên ta khuyên ngươi vẫn nên đi nghỉ ngơi một lát rồi hẵng quay trở lại chiến đấu cùng với ta đi!
Đồng Long cũng từng nghe nói rằng thực lực trong quá khứ của Vệ U Huyền ở vào cùng đẳng cấp với mình, đều là Thái Sơ cảnh ngũ trọng thiên đỉnh phong. Có lẽ thực lực thực tế của kẻ này sẽ mạnh hơn một chút, nhưng thiết nghĩ cũng là hữu hạn. Trận chiến lúc trước với Phan Tung cũng đã khiến cho Vệ U Huyền bị tiêu hao một phần nguyên khí.
Vệ U Huyền nghe vậy thì lộ ra một nụ cười đầy mỉa mai. Hắn lắc đầu và nói:
-Thực ra thì ta cũng rất bội phục loại tính cách quang minh chính đại này của Đồng Long huynh. Thế nhưng thật tiếc là sư tử cũng sẽ chẳng quan tâm tới ý tốt của một con thỏ, đặc biệt là khi con thỏ này còn sắp sửa trở thành đồ ăn của nó.
Đồng Long bị nói tức giận tới mức xanh cả mặt. Thằng Vệ U Huyền này thật là ngông cuồng, vậy mà dám so sánh mình với một con thỏ?
-Nếu ngươi đã muốn chết thì ta liền giúp ngươi một tay!
Đồng Long dậm chân một cái, lập tức có một luồng nguyên khí cực kì hùng hồn bạo phát ra từ trong cơ thể của hắn, quấn quanh thân thể của Đồng Long tựa như một con cự mãng. Cùng lúc đó thì thân hình của Đồng Long cũng bay về phía trước, rơi mạnh vào trên đài thi đấu như một viên đạn pháo.
Đồng Long vừa ra tay thì đã thể hiện ra thực lực cực kỳ mạnh mẽ của mình. Mức độ hùng hậu của nguyên khí của hắn đã mạnh hơn một bậc so với Phan Tung lúc trước.
Mà những đệ tử đang vây xem ở chung quanh cũng âm thầm gật đầu. Người thanh niên tên là Đồng Long này cũng không hổ được xưng là đệ tử đai vàng mạnh nhất dưới tay trưởng lão Thẩm Thái Uyên, thực lực cũng quả thật là khá mạnh.
Quanh thân Đồng Long được quấn quanh bởi nguyên khí nồng đậm. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Vệ U Huyền, cũng không nói nhảm một câu mà trực tiếp bắn mạnh ra. Tốc độ nhanh tới mức ngay cả không khí cũng đều bị đốt cháy.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi thì Đồng Long đã xông tới trước người Vệ U Huyền, năm ngón tay khép chặt rồi đấm ra một quyền.
Oanh!
Nguyên khí hùng hồn quấn quanh ở trên nắm tay của Đồng Long phát ra từng tiếng rít gào, hóa thành bóng dáng của một con mãng xà màu đen, nó mở ra cái miệng đỏ ngòm như máu và táp thẳng về phía Vệ U Huyền.
-Tiểu Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Thượng phẩm, Độc Mãng Huyền Kình!
Đồng Long vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu mạnh nhất của mình. Con mãng xà do nguyên khí biến thành này không chỉ có lực công kích cường đại mà bản thân nó cũng mang theo khí độc. Một khi có cơ hội để cho những khí độc này xâm nhập vào trong thân thể của kẻ địch thì hắn chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Đối mặt với một chiêu công kích đầy uy lực này thì khuôn mặt của Vệ U Huyền vẫn hết sức hững hờ. Chỉ thấy trên bàn tay của hắn nổi lên một tầng quang văn, tỏa ra từng đợt dao động nguyên khí khá là kỳ lạ.
Chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, hắn đã vung bàn tay ra, tựa như chỉ dùng tay không liền trực tiếp đối đầu với con mãng xà độc do nguyên khí của Đồng Long biến thành kia.
Xùy!
Cả hai vừa mới đụng vào nhau thì không khí ở gần đó lập tức chấn động, một luồng sóng xung kích lập tức quét sạch mà ra.
Mà ngay trong nháy mắt khi xảy ra va chạm, con ngươi của Đồng Long cũng co rút lại. Bởi vì hắn cũng cảm nhận được, rằng từ bàn tay của kẻ đối diện đang không ngừng tỏa ra một loại lực lượng đặc biệt có tác dụng tê liệt, trực tiếp làm cho nguyên khí của Đồng Long bị xé rách, xâm nhập...
Thế nhưng cũng may là nguyên khí của Đồng Long vốn hùng hậu, vừa phát hiện được hiện tượng khác thường liền vội vàng thu tay lại.
Người đứng bên ngoài thì nhìn thấy hai người vừa mới chạm tay thì lại lập tức lùi ra.
Đồng Long nhìn lòng bàn tay của mình, chỉ thấy nơi đó đang có một vết máu mờ nhạt in vào. Nếu như không phải là do Đồng Long phản ứng kịp thì chỉ sợ là đòn tấn công của Vệ U Huyền đã xuyên thủng bàn tay hắn rồi.
-Đây là... Phá Nguyên Thủ?! -Sắc mặt của Đồng Long trở nên cực kỳ âm trầm, hắn chậm rãi nói.
Đến bây giờ thì Đồng Long cũng đã nhận biết được loại Nguyên thuật mà đối phương đang tu luyện.
Vệ U Huyền chỉ mỉm cười với vẻ nhàn nhã thong dong. Bàn tay vốn trắng nõn của hắn cũng bị ảnh hưởng từ lần giao chiến vừa rồi, trở nên có chút tím đen. Đây là bị ảnh hưởng do khí độc của con rắn độc kia đang ăn mòn. Thế nhưng dưới tác dụng cọ rửa của nguyên khí trong cơ thể Vệ U Huyền thì những khí độc này bị làm nhạt với tốc độ nhanh chóng.
-Tầm hiểu biết của Đồng Long huynh cũng rộng rãi đấy chứ! -Vệ U Huyền cười nói.
Đồng Long nghe thấy Vệ U Huyền xác nhận suy đoán của mình thì không nhịn được cau mày lại. Bởi vì đặc tính của môn Phá Nguyên Thủ này là chuyên phá Nguyên khí, cực kỳ sắc bén và khó dây dưa. Không nghĩ tới là Vệ U Huyền lại có thể Tu thành môn Nguyên thuật khó như thế này.
Thế nhưng mặc dù có chút phiền phức, nhưng nếu đã khám phá ra thủ đoạn của đối phương thì cũng sẽ có biện pháp chống lại. Không thể phủ nhận là Phá Nguyên Thủ có tác dụng xé rách Nguyên khí, nhưng đó cũng phải dựa vào mức độ hùng hậu của Nguyên khí người bị trúng chiêu.