Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 365 - Chương 364: Phá Nguyên Thủ (2)

Chưa xác định
Chương 364: Phá Nguyên Thủ (2)

Dải lụa Nguyên khí vượt qua khoảng cách, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện tại trước mặt của Vệ U Huyền. Thế nhưng ngay trong nháy mắt khi dải lụa ấy sắp sửa va chạm thì Vệ U Huyền bỗng nhiên bình tĩnh giơ bàn tay lên, rất tùy ý mà chụp lấy nó.

Phốc phốc!

Một chưởng này của Vệ U Huyền trực tiếp đập vào bên trên tấm lụa nguyên khí ấy, thế rồi tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn thấy tấm lụa nguyên khí mà Phan Tung vừa dốc sức đánh ra lại chẳng thể chịu nổi bao lâu liền vỡ vụn thành từng mảnh.

Thế mà Vệ U Huyền lại chỉ dùng một chưởng liền đánh tan chiêu tấn công của Phan Tung.

Ồ!!!

Bốn phía xung quanh lập tức bộc phát ra những tiếng hô kinh ngạc. Bởi vì ai cũng biết được chiêu tấn công mang theo nguyên khí cực kỳ tinh khiết này có đặc điểm là cực kỳ dễ nổ. Chỉ cần đối thủ tiếp xúc với nó thôi thì đoàn Nguyên khí ấy sẽ trực tiếp bộc phát ra đòn sát thương cực kì kinh người. Thế nên ai cũng không nghĩ tới là Vệ U Huyền sẽ có thể dùng tay không bắt lấy nó một cách hời hợt như vậy được.

-Cái gì? -Phan Tung cũng cực kỳ giật mình trước thực lực mạnh mẽ của Vệ U Huyền. Ánh mắt của hắn trầm xuống, hai tay vội vàng hợp lại. Chỉ thấy nguyên khí đang xoay quanh trên đỉnh đầu hắn cũng nhanh chóng ngưng kết lại, hóa thành một bàn tay to lớn có kích thước chừng trăm trượng. Dưới sự điều khiển của Phan Tung, bàn tay ấy đập mạnh về phía Vệ U Huyền.

Thế công như vậy quả là đơn giản mà thô bạo. Khi bàn tay to lớn được hình thành từ nguyên khí ấy chụp xuống thì dù cho có chắc chắn như đài thi đấu cũng bị ảnh hưởng mà lún xuống mấy phân.

-Để xem lần này ngươi còn có dám tay không đập nát chiêu này của ta hay không?!

Nghe được âm thanh quát chói tai của Phan Tung, nơi khóe miệng của Vệ U Huyền cong lên thành một vòng mỉa mai. Trong một cái chớp mắt tiếp theo, hắn đột nhiên giẫm mạnh chân một cái, thân hình của Vệ U Huyền mượn lực bay thẳng lên trời, chỉ để lại một cái hố đầy vết rạn nứt ở nơi mình vừa đứng.

Phương hướng mà Vệ U Huyền bay lên chính là nhằm về phía bàn tay Nguyên khí to lớn đang chụp xuống kia. So với kích thước của bàn tay nguyên khí thì thân hình của Vệ U Huyền lại trở nên cực kỳ bé nhỏ.

Thế nhưng Vệ U Huyền lại chẳng sợ hãi một chút nào, sắc mặt vẫn rất hờ hững mà vỗ ra một chưởng.

Thế là hai bàn tay với sự chênh lệch thể tích cực kỳ lớn cùng va chạm vào một chỗ ở giữa không trung.

Oanh!

Vụ va chạm tạo thành từng đợt sóng xung kích cực kỳ cuồng bạo quét sạch ra xung quanh, khiến cho vách núi ở gần đó đều bị đánh rách tả tơi ra từng khối đá lớn.

Rất nhiều ánh mắt của người đứng xem đều nhìn chăm chú về không trung nơi xảy ra vụ va chạm.

Chỉ thấy ở nơi đó, bàn tay to lớn có kích thước chừng mấy trăm trượng lại đột nhiên run rẩy, thế rồi từ trung tâm của bàn tay ấy bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt kéo dài ra hai bên, cuối cùng “răng rắc” một tiếng, bàn tay lớn được hình thành từ nguyên khí không thể chịu đựng được mà triệt để vỡ vụn.

Phan Tung phải dốc hết Nguyên khí để đánh ra một chiêu này mà vẫn bị Vệ U Huyền dùng tay không xé rách.

-Không có khả năng! -Sắc mặt của Phan Tung biến đổi, đầy kinh sợ mà hô lên.

Mặc dù nói thực lực của Phan Tung cũng không bằng Vệ U Huyền, thế nhưng làm sao mà Vệ U Huyền lại có thể phá vỡ một chiêu toàn lực của Phan Tung bằng một cách dễ dàng như vậy được?

Bành!

Ngay tại lúc mà Phan Tung còn kinh sợ tới mức thất thần thì đột nhiên một bóng người mờ ảo bắn mãnh liệt mà đến, mang theo đó là một bàn tay trắng noãn đập thẳng vào trước ngực Phan Tung.

Bàn tay ấy cực kỳ phổ thông, thế nhưng ở trong mắt người hứng chịu là Phan Tung thì nó lại chẳng khác gì bàn tay của thần chết.

Sắc mặt của Phan Tung biến đổi. Hắn vội vàng há miệng phun ra một ngụm Nguyên khí tinh thuần, hóa thành một bộ giáp nguyên khí bao trùm ở trên thân mình. Chỉ nhìn bề ngoài thì có vẻ như là bộ giáp này có lực phòng ngự khá mạnh.

Bởi vì tốc độ của Vệ U Huyền quá nhanh, Phan Tung cũng không kịp lui lại mà chỉ có thể sử dụng chiêu này để chống đỡ.

Ầm!

Ngay trong nháy mắt khi bộ áo giáp vừa mới bao trùm lên thân thể của Phan Tung thì bàn tay trắng nõn có tốc độ nhanh như tia chớp kia cũng tới đích, nhẹ nhàng đặt vào vị trí nơi lồng ngực của Phan Tung.

Tựa hồ là một cái vỗ này chẳng có bao nhiêu lực công kích, cũng chẳng thể nào đập lui được Phan Tung.

Thế nhưng con ngươi của Phan Tung lại đột nhiên co rút lại, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc nồng đậm.

Vệ U Huyền chỉ vỗ xuống một chưởng rất nhẹ nhàng liền nhanh chóng bay ngược trở lại, đồng thời tay áo của hắn cũng nhẹ nhàng lắc một cái tạo thành một cơn gió mát thổi quét mà qua.

Răng rắc!

Khi làn gió ấy vừa thổi qua, bộ áo giáp bao phủ trên thân thể Phan Tung cũng vỡ vụn ra thành từng mảnh tựa như pha lê, cuối cùng dần dần hóa thành một làn khói xanh tiêu tan đi. Mà ở trên lồng ngực của Phan Tung cũng hằn sâu một vết tay đỏ ngòm dữ tợn.

Phốc phốc!

Phan Tung trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân thể to con của hắn cũng ngã ngửa lên, cuối cùng ầm vang rơi xuống đất.

Ồ!!!

Bốn phía lập tức vang lên những tiếng hô đầy kinh ngạc. Rất nhiều đệ tử đứng xem đều quăng ánh nhìn kinh dị về phía bóng hình đang bay lướt trở lại kia của Vệ U Huyền. Ai cũng không nghĩ tới hắn lại có thể chiến thắng một cách dễ dàng như vậy.

Lúc trước, thế tiến công của Phan Tung nhìn như có vẻ hung hãn, thế nhưng lại không thể rung chuyển Vệ U Huyền một chút nào, ngược lại lại bị đối phương tiện tay vỗ xuống một chưởng liền gục ngã.

Chỉ qua mấy hiệp ngắn ngủi nhưng kẻ có tên là Vệ U Huyền này đã thể hiện ra thực lực cực kỳ kinh người.

Lúc này, sắc mặt Đồng Long cũng trở nên cực kỳ khó coi. Phan Tung thua quá nhanh, điều này khiến cho Đồng Long cảm thấy kinh hãi, có lẽ là từ trước thì hắn đã có sự ước định sai lầm về thực lực của kẻ tên là Vệ U Huyền này rồi.

Từ trước đến nay, kẻ này vẫn luôn ẩn giấu đi thực lực chân thật của mình.

Tại trên đỉnh núi, đệ tử dưới tay Lục Hoành đều cười nhẹ thành tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ sảng khoái cùng trêu tức. Mà mấy người đệ tử dưới tay Thẩm Thái Uyên lại có chút bất an và rối loạn.

Trên mặt Lục Hoành cũng lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn nhìn về phía Thẩm Thái Uyên và nói:

-Thẩm trưởng lão, xem ra người đệ tử này của ông vẫn còn cần tôi luyện thêm nhiều rồi!

Sắc mặt của Thẩm Thái Uyên cực kỳ âm trầm, ông ta nhìn chằm chằm vào thân hình của Vệ U Huyền nơi đài thi đấu, đặc biệt là chỗ bàn tay của hắn. Có lẽ những đệ tử khác không cảm nhận được, nhưng người có thực lực cao siêu hơn nhiều như Thẩm Thái Uyên lại có thể thấy được, lúc trước khi đối mặt với các chiêu tấn công của Phan Tung thì Vệ U Huyền cũng không hoàn toàn là dùng tay không, ngược lại trên bàn tay của hắn lại được bao trùm bởi một tầng Nguyên khí hết sức đặc thù.

Chắc hẳn đây chính là một loại Nguyên thuật ứng dụng.

Chỉ hơi suy tư một chút thì Thẩm Thái Uyên đã hiểu được, Thế là sắp mặt ông ta lại càng trở nên âm trầm hơn, lẩm bẩm nói:

-Thì ra là Phá Nguyên Thủ...

Đây là một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật xếp hàng thượng phẩm, có thể khiến cho nguyên khí biến đổi thành một trạng thái đặc thù và bao trùm lên bàn tay. Lớp nguyên khí biến dị này sẽ có tác dụng khắc chế cực lớn khi gặp phải những nguyên khí thuần túy khác.

Tác dụng của thuật pháp này cũng khá là bá đạo, thế nhưng cùng với đó thì để tu thành lại không hề dễ dàng. Không ngờ rằng người đệ tử dưới tay Lục Hoành này lại có thể thành công, hơn nữa chỉ nhìn uy lực của chiêu này cũng đủ hiểu mức độ thuần thục Phá Nguyên Thủ của Vệ U Huyền còn không hề thấp.

Lúc này, những đệ tử đang vay xem ở xung quanh cũng đều thở dài lắc đầu. Nhìn tình hình thế này thì xem ra trong lần chiến đấu tranh đoạt động phủ này, nhất mạch bên phía Chu Nguyên sẽ chẳng có phần thắng nào nữa rồi.

Mà ngay tại trước rất nhiều những ánh mắt vây xem ấy, sau khi đánh bại Phan Tung một cách dễ dàng, Vệ U Huyền cũng không lui lại mà trực tiếp vung tay áo lên, tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía Đồng Long.

-Tiếp đó, đến lượt ngươi đi lên.

Vệ U Huyền vừa nói xong thì lập tức dẫn tới vô số những âm thanh bàn tán xôn xao. Lúc này mọi người mới hiểu được, thì ra tên Vệ U Huyền này đang dự định chỉ dùng thực lực một mình mình để đánh bại cả ba người thuộc về nhất mạch của Thẩm Thái Uyên.

-Quả nhiên là huênh hoang bá đạo!

Nếu như quả thật để cho kẻ này làm được điều đó thì từ nay về sau, ngắt mạch của Trưởng lão Thẩm Thái Uyên sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa, coi như là bị triệt để giẫm tại dưới chân người ta...

Nghĩ tới đây, ánh mắt của rất nhiều đệ tử đều nhìn về phía hai người Chu Nguyên cùng Đồng Long với vẻ đồng tình. Sau ngày hôm nay thì chỉ sợ là mấy người này sẽ trở thành một trò cười lớn người người đều biết ở trong Thương Huyền tông...

Bình Luận (0)
Comment