Nguyên Phong thì đây là lần đầu tiên mà lại có nhiều người đến chú ý như vậy.
Chỉ là đa phần những sự chú ý này đều không mang theo thiện ý.
Hai người liếc nhau rồi cùng cười khổ một tiếng. Có thể nói bọn họ thật đúng là tai bay vạ gió, thuần túy là người ngoài bị liên lụy.
Thế nhưng mặc dù là người phải chịu thiệt, mặc dù việc không liên quan đến mình, thế nhưng tính cách của Đồng Long cũng là có chút rộng rãi, cũng sẽ không phải vì vậy mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Chu Nguyên, ngược lại còn an ủi vài câu:
-Chu Nguyên sư đệ, đây là lần thứ nhất mà sư đệ tham gia cuộc chiến tranh đoạt động phủ. Thế nên một lát nữa thì hai người chúng ta sẽ đi lên trước, sư đệ ở phía dưới có thể tranh thủ quan sát, nhìn nhiều học nhiều. Chớ nên khẩn trương.
Chu Nguyên cười gật gật đầu biểu thị cảm ơn. Nếu như hai người Đồng Long thật sự có thể giành chiến thắng thì hắn cũng không cần phải đi lên nơi đầu sóng ngọn gió này làm gì. Về phần cách nhìn của những người đến xem kia thì Chu Nguyên hắn lại chẳng thèm để ý tới.
Dù sao Chu Nguyên cũng không phải là con khỉ làm xiếc mà phải có trách nhiệm khiến cho người xem cảm thấy hài lòng.
Thế là tại vô số những cái nhìn chăm chú của người xung quanh, ba người Đồng Long, Phan Tung, Chu Nguyên cũng bay lên rơi vào bên trên ba đài thi đấu đối diện với ba người Vệ U Huyền.
Mắt nhìn ba người vừa mới xuất hiện này, nơi khóe miệng của Vệ U Huyền cũng nở ra một nụ cười như có như không, mà ánh mắt cũng mang theo vẻ trêu tức cùng nghiền ngẫm.
-Các người lại thật sự có dũng khí đi lên ứng chiến, điều này cũng để cho ta có chút ngoài ý muốn đấy. -Vệ U Huyền cười nhạt nói.
Ánh mắt Đồng Long của trầm xuống, phản bác lại:
-Vệ U Huyền, cuộc chiến còn chưa bắt đầu, ai thua ai thắng cũng chưa biết được, đừng có mở miệng ra là lại cuồng vọng tự phụ như vậy.
Đối mặt với sự giận dữ mắng mỏ của Đồng Long thì Vệ U Huyền lại chỉ cười một tiếng, sau đó ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng ở phía ngoài cùng bên phải, nói với vẻ đầy trêu tức:
-Lúc trước thì Lục Huyền Âm sư tỷ đã từng dặn dò ta phải cố gắng chăm sóc ngươi thật tốt. Thế nên đợi lát nữa dù có làm sao thì cũng chớ có trách ta đấy.
Chu Nguyên chỉ cụp mắt xuống coi như chó sủa bên tai.
Tại lúc mà hai bên còn đang đấu khẩu thì bên trong thạch đình, Lục Hoành cũng mở miệng:
-Bắt đầu đi thôi!
Ngay khi câu nói của Lục Hoành vừa dứt thì bầu không khí trên đài tỉ thí lập tức trở nên căng cứng cùng khẩn trương. Mà ánh mắt của người đứng xem ở đầy khắp núi đồi cũng dồn dập tụ lại.
Sáu đài thi đấu được xếp đặt đối diện nhau từng đôi một. Mà sáu bóng người đang đứng ở trên đó cũng đang đứng nhìn kẻ địch của mình. Trong lúc ánh mắt va chạm còn mơ hồ có cả đánh lửa bắn ra.
Những tiếng bàn luận xôn xao khắp núi đồi cũng dần dần giảm bớt. Tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào giữa sân.
Đồng Long là người ngồi ở vị trí thứ nhất trong hàng ngũ các đệ tử đai vàng của Thẩm Thái Uyên, mà thực lực của hắn cũng được coi là nổi bật ở trong số những đệ tử cảnh giới Thái Sơ ngũ trọng thiên. Đem so với kẻ từng chiến đấu cùng với Chu Nguyên lúc trước là Tào Sư thì hiển nhiên là Đồng Long lại càng mạnh hơn một bậc.
Có thể nói hắn coi như là người dẫn đầu của lần tham gia cuộc chiến tranh đoạt động phủ này. Thế là chỉ hơi trầm ngâm một lúc, Đồng Long liền quay đầu nhìn về phía Phan Tung và nói:
-Phan Tung sư đệ, đệ lên đánh trận đầu thăm dò thực lực của đối phương, được không?
Thực lực của Phan Tung ở mức độ rất gần so với Đồng Long, thế nên chắc hẳn là dù có gặp phải Phùng Vũ hay là Trình Ưng thì hắn đều có thể có đủ khả năng để chiến đấu một trận.
Phan Tung nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ngưng trọng. Đối với trận chiến kịch liệt ngày hôm nay, Phan Tung cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý trước. Thế là hắn liền cất bước đi ra, trầm giọng nói:
-Trong trận đấu đầu tiên thì ta sẽ là người xuất chiến, ba người các ngươi ai muốn thử sức với ta?
Nhìn thân ảnh của Phan Tung, trên mặt của hai người Phùng Vũ, Trình Ưng đồng thời nở ra một đường cong tựa như cười mà không phải cười.
Bọn hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngược lại là người thanh niên Vệ U Huyền kia lại rất tùy ý mà đi lên phía trước một bước.
Mà khi Vệ U Huyền xuất chiến thì rất nhiều đệ tử đang vây xem ở chung quanh cũng xôn xao bàn luận một hồi.
-Đây chính là Vệ U Huyền, nghe nói là người có thực lực mạnh nhất trong số những đệ tử đai vàng dưới tay của Trưởng lão Lục Hoành. Làm sao mà ngay từ trận đầu thì hắn lại đã ra tay rồi? Chẳng lẽ là dự định không cho ba người kia bất kỳ phần thắng nào hay sao?
-Người ra đầu tiên lại là người có thực lực mạnh nhất. Ha ha, rất có ý tứ.
-...
Lúc này thì sắc mặt của Đồng Long cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Nếu như nói ai trong số những đệ tử đai vàng thuộc nhất mạch của Lục Hoành là người khiến cho Đồng Long phải kiêng kị nhất, vậy thì ngoại trừ Vệ U Huyền ra thì chẳng còn có thể là người khác. Đồng Long vốn cho rằng Vệ U Huyền sẽ ỷ vào thân phận cao của mình, lựa chọn là người ra sân cuối cùng. Nào đâu nghĩ tới kẻ này lại không làm việc theo lẽ thường, chỉ vừa mới bắt đầu lại đã tự thân lên trận.
“Rốt cuộc thì tên Vệ U Huyền này đang mưu đồ điều gì? Nếu hắn là người đầu tiên ra sân thì dù cho có thắng Phan Tung, vậy chắc chắn cũng sẽ phải tiêu hao một phần thể lực. Đến lúc đó mình lại đi lên khiêu chiến với hắn thì kẻ này sẽ phải lâm vào trong tình cảnh cực kỳ bất lợi.”
Trong mắt Đồng Long hiện lên vẻ nghi hoặc. Bởi vì dựa theo tình huống bình thường thì những người càng là lợi hại thì sẽ càng được xếp ra sân ở phía sau. Bởi vì chỉ như thế thì sức chiến đấu của họ mới có thể được bảo đảm là hoàn chỉnh.
-Hừ, xem ra là tên Vệ U Huyền này đã tự phụ tới mức không cần làm việc theo chiến thuật rồi!
Đồng Long hừ lạnh một tiếng, hắn cũng thừa nhận rằng thực lực của Vệ U Huyền cao hơn mình một chút, thế nhưng khoảng cách này không phải là quá lớn. Nếu như kẻ định không ở trong trạng thái tốt nhất thì Đồng Long cũng sẽ không cần phải kiêng kỵ quá nhiều với Vệ U Huyền.
Đồng thời đừng quên Phan Tung cũng không phải là kẻ yếu ớt, để có thể đánh thắng được hắn thì Vệ U Huyền cũng sẽ phải trả một cái giá không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Đồng Long quay người gật gật đầu đối với Phan Tung.
Phan Tung cũng hít sâu một hơi, lướt mình bay lên một đài thi đấu trống không nằm giữa hai bên, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng và nhìn về phía Vệ U Huyền, nói:
-Mời!
Vệ U Huyền chỉ cười nhạt một tiếng, tùy ý bước ra một bước, Nguyên khí lấp lóe ở dưới chân khiến cho thân ảnh của hắn trực tiếp xuất hiện ở trên võ đài.
Ánh mắt của Phan Tung tràn đầy vẻ ngưng trọng, nhìn Vệ U Huyền với vẻ cảnh giác cùng đề phòng. Hắn cũng không chần chờ thêm nữa, trực tiếp điều động toàn bộ nguyên khí chiếm cứ bên trong Khí Phủ của mình gào thét lao ra từ trên đỉnh đầu.
Nguyên khí bay quanh tại trên đỉnh đầu của Phan Tung tựa như một đám mây bồng bềnh. Có thể nghe thấy từng âm thanh trầm thấp phát ra từ bên trong, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được uy năng đủ để phá núi lấp biển của đám mây nguyên khí ấy.
Đối mặt với loại đối thủ mạnh hơn như Vệ U Huyền này, Phan Tung cũng không nương tay một chút nào. Bởi vì hắn sợ bản thân chỉ cần lộ ra sơ hở thì sẽ phải nhận lấy kết cục bị thua tan tác chỉ trong nháy mắt.
Mà khi Phan Tung đang dùng hết toàn lực điều khiển nguyên khí thì Vệ U Huyền lại vô cùng bình thản mà đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích chút nào, không có vẻ gì là muốn cắt đứt quá trình ra chiêu của Phan Tung.
Phan Tung nhìn thấy sự khinh thị này của Vệ U Huyền thì không nhịn được nhíu lại lông mày, hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không thăm dò thêm nữa, bàn chân giẫm mạnh một cái. Chỉ thấy nguyên khí hùng hồn đang xoay quanh trên đỉnh đầu Phan Tung lập tức gào thét lao xuống.
Oanh!
Đám mây Nguyên khí kéo dài tựa như một dải lụa mỏng nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh người. Nó lao về phía Vệ U Huyền với tốc độ nhanh như chớp giật. Có thể nghe thấy từng tiếng xé gió bén nhọn vang lên bên tai. Những nơi mà dải lụa nguyên khí này đi qua thì mặt đá ở chỗ đó cũng bị ảnh hưởng lằn lên những vết chém thật sâu.
Phan Tung vừa ra tay đã dốc hết toàn lực. Đòn tấn công như vậy cũng đã đủ để khiến cho những đối thủ cảnh giới Thái Sơ ngũ trọng thiên bình thường khác phải chật vật rút lui.