Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 363 - Chương 362: Cuộc Chiến Tranh Đoạt Động Phủ Bắt Đầu.

Chưa xác định
Chương 362: Cuộc chiến tranh đoạt động phủ bắt đầu.

Ngay khi nhất mạch của Lục Hoành vừa xuất hiện thì ánh mắt của người đứng xem đầy khắp núi đồi đều hội tụ vào trên người bọn họ. Không thể không thừa nhận một điều là thanh thế nhất mạch của Lục Hoành còn lớn mạnh hơn rất nhiều so với hai mạch cùng ngọn núi khác.

Thế nhưng cũng không thể đem điều này đổ tội cho việc hai mạch khác quá yếu. Có trách thì cũng chỉ trách nhất mạch của Lục Hoành có ưu thế quá mạnh. Trong thời kỳ mà nhóm người này còn ở lại tại Kiếm Lai phong, thực lực tổng thể của các đệ tử dưới tay Lục Hoành vốn cũng không hề yếu, hơn nữa trải qua năm dài tháng rộng, bọn họ cũng thu nhận không ít những đệ tử có thiên phú cao vào trong môn hạ của mình. Nếu chỉ bàn về tư chất trên mặt bằng chung các đệ tử thì đây dĩ nhiên không phải là hai mạch vốn đang xuống dốc của Thánh Nguyên Phong có thể so sánh được.

Dẫn đầu của nhóm người này chính là Lục Hoành, nhìn bộ dạng thì có vẻ như hắn rất là thoải mái tự tin, hai tay thả lỏng phía sau, vẻ mặt cũng lạnh lùng không quan tâm hơn thua.

Vừa đến nơi tập kết, Lục Hoành chỉ liếc nhìn hai người Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng một chút, cũng chẳng thèm chào hỏi liền lập tức tiến vào ngồi tại trong một tòa thạch đình cuối cùng kia.

Mà số lượng lớn các đệ tử dưới tay của hắn thì cũng đứng chen chúc xung quanh thạch đình tạo thành một trận thế cực kỳ hùng tráng.

Trong số những đệ tử này thì chỉ có ba người có thể đi theo sau lưng Lục Hoành và tiến vào bên trong thạch đình, một người trong đó đương nhiên là đại đệ tử của Lục Hoành -Viên Hồng; một người khác chính là cô ả Lục Huyền Âm kia.

Tuy rằng cô ta cũng không phải là đệ tử trực thuộc của Lục Hoành, thế nhưng một thân phận khác của Lục Hoành lại là bậc cha chú trong nhà của Lục Huyền Âm.

Mà đứng ở bên cạnh của Lục Huyền Âm là một người thanh niên với thân thể thẳng tắp như lưỡi gươm, nơi khóe miệng của người thanh niên này luôn nở ra nụ cười nhàn nhạt. Điểm đáng chú ý nhất ở hẳn là mái tóc dài màu đỏ rực như lửa, cùng với đôi con người sắc bén tràn ngập tính xâm lược khiến cho người ta chỉ mới nhìn vào cũng biết được kẻ này không phải dễ trêu chọc.

Người này tên là Từ Viêm, cũng đồng dạng không phải là đệ tử của Lục Hoành, ngược lại lại thuộc về nhất mạch cùng với Lục Huyền Âm. Từ Viêm cũng là một người khá có danh tiếng ở tại Kiếm Lai phong, không chỉ bởi vì cha của hắn là một vị trưởng lão của Thương Huyền tông, mà chính thực lực bản thân Từ Viêm cũng không hề thấp, là một người đệ tử đai tím.

-Huyền Âm, người kia chính là kẻ đã chiếm lấy vị trí đệ nhất trong đại điển tuyển chọn đệ tử gia nhập nội môn của Lục Phong đấy à? -Lúc này, ánh mắt của Từ Viêm lướt qua Chu Nguyên đang đứng ở sau lưng của Thẩm Thái Uyên, cười híp mắt và hỏi.

Lục Huyền Âm gật gật đầu, lại cảm thấy thừa nhận việc này là quá sỉ nhục, thế là nói thêm:

-Kẻ này làm người quá gian giảo xảo trá, cũng chỉ nhờ việc thừa dịp lúc Lục Phong còn chưa sẵn sàng rồi ra tay, vì thế mới may mắn dành chiến thắng mà thôi.

Từ Viêm chỉ cười cười, mắt nhìn Chu Nguyên, miệng nói với giọng tùy ý:

-Không có việc gì, sau ngày hôm nay thì hắn cũng sẽ trở thành trò cười của Thương Huyền tông mà thôi. Có Vệ U Huyền ở đây thì nhất mạch của vị trưởng lão họ Thẩm kia sẽ phải nhận lấy kết cục thua thảm không thể nghi ngờ.

Có thể nhìn ra rằng quan hệ của Từ Viêm cùng Lục Huyền Âm là khá thân thiết. Thế nên mặc dù hắn còn chưa từng có cơ hội tiếp xúc với Chu Nguyên, nhưng chỉ nghe lời nói một phía của Lục Huyền Âm thôi thì kẻ này đã đứng nghiêng sang hẳn một bên của cô ta rồi.

Lục Huyền Âm nghe vậy thì cũng cười một tiếng, nói với vẻ hả hê:

-Đáng đời cho tên khốn này. Ai bảo hắn cứ đắc ý vênh váo cho lắm vào, chắc hẳn còn không nhận ra nơi này là nội sơn, nơi mà đệ tử thiên tài nhiều vô số kể. Tùy tiện chọn một người đệ tử đứng ra cũng có thể thu thập được một đứa chỉ mới có đai vàng như hắn.

“Thật chẳng hiểu vì sao mà vị Miêu trưởng lão kia lại dành cho thằng này một cái đánh giá cao đến như vậy. Thế nhưng chắc chắn là qua ngày hôm nay thì vị Miêu trưởng lão ấy cũng sẽ phải xấu hổ vì phát ngôn thiếu chính xác của mình thôi.”

Nghĩ tới đây, Lục Huyền Âm lại nhếch miệng cười trêu tức:

-Chỉ là một kẻ quê mùa như hắn mà cũng đòi so sánh với Sở Thanh sư huynh người ta nữa ư?

Trong lúc mà hai người Từ Viêm cùng Lục Huyền Âm còn đang nói chuyện, Lục Hoành cũng nhấc lên mí mắt, nhìn về phía Thẩm Thái Uyên đang ngồi một bên ở trong thạch đình, đạm mạc nói:

-Nếu mọi người đều đã đến đông đủ thì hãy nhanh chóng bắt đầu đi. Tranh thủ thời gian đánh nhanh kết thúc nhanh, ta đây còn có nhiều chuyện bận bịu khác.

Lục Hoành nói với vẻ hết sức nhẹ nhàng, hiển nhiên là cũng không thèm đem cuộc thi này để vào trong mắt.

Thẩm Thái Uyên cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lục Hoành, thế là cười lạnh đáp lại:

-Chỉ sợ là đến khi cuộc chiến kết thúc thì Lục trưởng lão sẽ chẳng còn có tâm tình để đi làm chuyện khác nữa đâu.

Lục Hoành lập tức cười mỉa mai mấy tiếng, nói:

-Thế ư? Nhưng thật đáng tiếc là trong suốt một khoảng thời gian dài gần đây, thì đại đa số lần khi mà cuộc chiến tranh đoạt động phủ kết thúc thì người có tâm tình không tốt phải là Thẩm trưởng lão ngài mới đúng.

Thẩm Thái Uyên nghe vậy thì khuôn mặt già nua co quắp lại, bị nói tức đến nghẹn lời. Thế là sắc mặt của ông ấy lại càng trở nên khó coi, nhịp thở cũng trở nên có chút không thuận.

Lục Hoành thấy thế thì nụ cười mỉa mai trên mặt lại càng sâu thêm, sau đó hắn phất phất tay, nói:

-Vệ U Huyền, Phùng Vũ, Trình Ưng.

Vừa nghe tiếng gọi, ba người vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài thạch đình liền đi tới trước, ôm quyền hành lễ với Lục Hoành.

-Vào trận đi thôi. Trong trận chiến ngày hôm nay, ba người các ngươi phải cố thể hiện mình, không thể làm mất uy vọng của môn hạ chúng ta được, nhớ chưa? -Lục Hoành nói với vẻ thản nhiên.

Ba người đều gật đầu đáp vâng. Sau đó bọn họ liền quay người bước đi, tại dưới vô số những ánh mắt nhìn chăm chú của người đứng xem, ba người này đều lướt mình rơi vào bên trên ba cái đài thi đấu ở trên đỉnh núi.

-Đồng Long, Phan Tung, Chu Nguyên.

Thẩm Thái Uyên hít sâu một hơi, cũng mở miệng trầm giọng gọi.

Đồng Long cùng Phan Tung vội vàng bước từ trong hàng đi ra, mà Chu Nguyên cũng rời khỏi vị trí sau lưng Thẩm Thái Uyên, đứng ở phía bên ngoài của thạch đình.

-Các người phải dành hết toàn lực để chiến thắng cuộc chiến ngày hôm nay! -Thẩm Thái Uyên nói. Thế nhưng ánh mắt của ông ta lại chủ yếu nhìn về phía Đồng Long cùng Phan Tung. Dù sao hai người bọn họ mới là hai đệ tử đai vàng có thực lực mạnh thứ nhất và thứ nhì dưới tay của Thẩm Thái Uyên.

Vẻ mặt của Đồng Long cùng Phan Tung đều có chút căng cứng, hiển nhiên là cả hai đều đang khẩn trương, nhưng cũng cố gắng gật mạnh đầu.

-Chu Nguyên, đây là lần đầu tiên mà ngươi tham gia cuộc chiến này, không cần phải khẩn trương quá mức, cũng không cần phải tham lấy thắng lợi. Nếu như không địch lại thì phải đặt việc bảo toàn tự thân lên hàng đầu. Dù sao thì đây cũng chỉ là thắng bại nhất thời mà thôi, cũng không cần quá để ở trong lòng. -Thẩm Thái Uyên lại nhắc nhở Chu Nguyên vài câu.

Dù sao hôm nay có rất nhiều đệ tử đến từ các ngọn núi khác đến đây, Thẩm Thái Uyên lo lắng Chu Nguyên biểu hiện không tốt thì sẽ phải hứng chịu lấy vô số những sự chế giễu tràn đầy ác ý đến từ bọn họ, từ đó tạo thành đã kích với niềm tin của Chu Nguyên, thế nên mới nhắc nhở như vậy.

Chu Nguyên cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Thẩm Thái Uyên, trong lòng cảm động, cười gật gật đầu.

Khi ba người Chu Nguyên cũng từ trong thạch đình bước ra thì rất nhiều ánh mắt đều hướng về phía bọn họ. Thế nhưng hiển nhiên là đa phần những ánh mắt ấy đều mang theo vẻ hăng hái mà nhìn về phía Chu Nguyên.

Lúc này cũng có vô số những tiếng bàn luận xôn xao vang lên ở mọi nơi.

-Người này chính là cái tên Chu Nguyên kia đấy à?

-Trông cũng chẳng có gì là lợi hại cho cam, thế mà cũng đòi tương lai có thể so sánh được với Sở Thanh sư huynh hay sao?

-Ha ha, xem ra là lại có người muốn mượn nhờ thanh danh của Sở Thanh sư huynh để trở nên nổi tiếng đấy mà.

-Thế nhưng đáng tiếc là hắn lại mượn nhầm đối tượng mất rồi. Bởi vì Sở Thanh sư huynh quá ưu tú, thế nên dù cho tên Chu Nguyên này có thể biểu hiện xuất sắc hơn so với lúc bình thường đi chăng nữa thì khi đem đặt ngang với Sở Thanh sư huynh, biểu hiện của hắn sẽ chỉ trở nên vô dụng và nực cười mà thôi.

-...

Trong số các đệ tử đến từ những ngọn núi khác đến đây quan sát cuộc chiến thì đa phần đều là đệ tử nữ, hơn nữa đều là người tuổi trẻ. Hiển nhiên, bọn họ cũng giống như Lữ Yên, là những người ủng hộ cuồng nhiệt của Sở Thanh. Thế nên khi tận mắt nhìn thấy người được mệnh danh là có khả năng so sánh với Sở Thanh sư huynh trong tương lai thì mấy cô nàng này sẽ chẳng có lời bình luận tốt đẹp gì cả.

Hai người Đồng Long, Phan Tung đi bên cạnh Chu Nguyên cũng phát hiện được những ánh mắt khó chịu kia, thế là toàn thân đều cảm thấy không được tự nhiên. Trong số những lần diễn ra cuộc chiến tranh đoạt động phủ của Thánh

Bình Luận (0)
Comment