Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 362 - Chương 361: Thi Đấu Đoạt Động Phủ

Chưa xác định
Chương 361: Thi đấu đoạt động phủ

Ngoài động phủ là vách núi chênh vênh, mây mù lượn lờ trên vách núi đá, có mấy khối nham thạch cực lớn bị cắt gọt, tạo thành bệ đá rộng rãi.

Lần thi đấu đoạt động phủ này đúng là cử hành tại đây.

Ngày xưa tại đây ít có người tới, nhưng ngày hôm nay tại đây lại trở thành chỗ náo nhiệt nhất toàn bộ trên Thánh Nguyên Phong.

Chỉ thấy trên bầu trời không ngừng có bóng người chân đạp nguyên khí gào thét bay đến, hạ xuống bốn phương tám hướng xung quanh bệ đá, lấp đầy cả ngọn núi lớn này, tiếng ồn ào phá vỡ sự yên lặng của ngày xưa.

Tại động phủ ở gần chỗ vách núi, ở bên trong một tòa đình viện bằng đá, Lữ Tùng trưởng lão thản nhiên ngồi cạnh một bàn trà. Mà đứng ở sau lưng ông thì là Lữ Yên cùng với mấy vị đệ tử đai tím trong môn hạ của ông.

Bên ngoài đình viện bằng đá thì có rất nhiều đệ tử đai vàng, đệ tử đai đen đang đứng nghiêm, nhân số cũng không phải là ít.

- Hôm nay làm sao lại có nhiều người tới như vậy?

Lữ Tùng cầm chén trà lến, nghi hoặc nhìn về bốn phía, lúc này còn không ngừng có người đạp nguyên khí bay đến.

Hơn nữa những người kia hiển nhiên cũng không phải là đệ tử của Thánh Nguyên Phong bọn họ.

Chuyện này làm cho ông có chút nghi hoặc. Bình thường, loại thi đấu đoạt động phủ này nhiều lắm chỉ là có chút ít ảnh hưởng ở trong Phong đó thôi, những đệ tử của Phong khác thường không có hứng thú gì. Nhưng vì sao hôm nay lại có nhiều người đến đây quan sát như vậy? Từ lúc nào mà một trận thi đấu đoạt động phủ của Thánh Nguyên Phong bọn họ có thể hấp dẫn nhiều những đệ tử của Phong khác vây xem đến như vậy?

- Còn có thể vì cái gì nữa, bọn họ đương nhiên là đều đến để xem Chu Nguyên kia thể hiện đó.

Cặp môi đỏ mọng của Lữ Yên khẽ nhếch lên nhưng lại nhìn có chút hả hê.

Lữ Tùng cau mày giống như là vẫn chưa hiểu lời giải thích của Lữ Yên cho lắm.

- Vài ngày trước, vị Miêu trưởng lão của Tuyết Liên Phong kia đã từng nói Chu Nguyên này có tiền đồ bất khả hạn lượng, nói không chừng có thể so sánh với Sở Thanh sư huynh đấy.

Lữ Yên mỉm cười nói. Chỉ là trong lời nói, như thế nào đều nghe được có một tia khinh thường.

- Ở trong lòng rất nhiều đệ tử Thương Huyền Tông chúng ta, Sở Thanh sư huynh là người có địa vị như thế nào? Có thể nói là không khác gì thần nhân. Cho nên khi lời nói của vị Miêu trưởng lão kia được truyền đi, tự nhiên khiến cho rất nhiều đệ tử rất hiếu kỳ cùng không cam lòng. Hôm nay, lại nghe được Chu Nguyên muốn xuất chiến trong lần thi đấu đoạt động phủ này, bọn họ tự nhiên là muốn đến xem hắn có phải là người có ba đầu sáu tay hay không.

Nghe Lữ Yên giải thích rõ ràng, Lữ Tùng mới hiểu được, tại sao hôm nay những đệ tử của các Phong khác lại chạy đến đây nhiều như vậy, xem ra cũng đều lai giả bất thiện (chỉ người đến nhưng không có ý tốt) cả.

Nếu như, biểu hiện ngày hôm nay của Chu Nguyên không có ra gì, thậm chí yếu kém thì chỉ sợ không được bao lâu, việc này cũng sẽ bị tuyên dương cho khắp cả tông môn đều biết. Đến lúc đó cũng không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người cười nhạo.

Dù sao, Sở Thanh quá mức xuất sắc, thậm chí nếu biểu hiện của Chu Nguyên chỉ cần hơi chút bình thường, ngược lại sẽ nổi bật sự vô năng của hắn, mặc dù sự vô năng này chỉ xuất hiện khi so sánh với Sở Thanh.

- Miêu trưởng lão này cũng thật sự là không biết nặng nhẹ. Những lời như vậy há có thể tùy ý nói ra được.

Lữ Tùng cau mày. Ông thật sự cảm thấy khó hiểu, cho dù Miêu trưởng lão thật sự coi trong Chu Nguyên đến thế nào đi nữa thì cũng không nên nói như vậy trước mặt mọi người chứ.

Động tĩnh hôm nay tất nhiên sẽ mang đến cho Chu Nguyên áp lực thực lớn.

Tuy nói, Lữ Tùng lựa chọn nhượng bộ khi tranh đấu cùng Lục Hồng nhưng ở sâu trong nội tâm, ông hiển nhiên là càng nghiêng về hướng Thẩm Thái Uyên. Dù sao nếu như Lục Hồng lại thắng thi đấu đoạt động phủ thêm một lần nữa, ép sĩ khí của một mạch Thẩm Thái Uyên xuống thì cũng không có chỗ tốt gì với một mạch bọn họ.

Lữ Yên hiển nhiên không có sự giác ngộ này. Nàng khoanh tay ôm ngực, nói:

- Đó cũng là do Chu Nguyên kia gieo gió gặt bão. Thân là một đệ tử mới đi vào nội sơn, hết lần này tới lần khác, không ngừng gây chuyện tạo dahh tiếng, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình cũng là thiên kiêu giống như Sở Thanh sư huynh sao?

- Cây cao chịu gió lớn, không có bổn sự thì nên trung thực yên tĩnh một điểm, bo bo giữ mình mới là cách làm đúng.

Nhìn ra được, thân là người hâm mộ cuồng nhiệt của Sở Thanh, Lữ Yên cực kỳ coi thường lời bình luận của Miêu trưởng lão kia. Theo ý của nàng, Chu Nguyên làm sao có thể so sánh với Sở Thanh sư huynh được, hai người hoàn toàn không phải ở cùng một cấp độ.

Chỉ là một cái tẩy lễ đẳng cấp Bát Long mà thôi, còn không biết chuyện tương lai là như thế nào, chỉ bằng việc này mà đã nói thành tựu của Chu Nguyên có thể so sánh với Sở Thanh sư huynh sao, cũng thật sự là khiến cho mọi người không thể tin phục.

Cho nên, theo ý Lữ Yên, sau hôm nay, khi trận thi đấu đoạt động phủ này qua đi, chỉ sợ lời bình luận của Miêu trưởng lão đối với Chu Nguyên sẽ trở thành thứ để các đệ tử khác chê cười Chu Nguyên, thậm chí trở thành một tảng đá lớn ép cho Chu Nguyên không ngóc đầu lên được.

Lữ Tùng nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:

- Nếu như bọn họ thua thì thanh thế của một mạch Lục Hồng sẽ càng lớn mạnh. Đối với chúng ta, chuyện này có chỗ tốt gì?

Nghe ông nói vậy, Lữ Yên hơi trì trệ rồi hậm hực nói:

- Dù sao trận thi đấu đoạt động phủ này cũng không phải dựa vào một Thái Sơ cảnh Tam trọng thiên như hắn..., sợ rằng hắn cũng chỉ là nhân vật phụ đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Lữ Tùng thở dài một hơi. Ông làm sao có thể không biết, lần này, phần thắng của một mạch Thẩm Thái Uyên hoàn toàn chính xác là không lớn.

Mà khi hai người bọn họ còn đang nói chuyện, ngọn núi trong bỗng nhiên có âm thanh bạo động truyền đến, chỉ thấy ánh mắt có chút hăng hái của vô số đệ tử đều nhìn qua một hướng.

Chỉ thấy chỗ đó có rất nhiều bóng người chậm rãi đi đến.

Người đi đầu tiên chính là Thẩm Thái Uyên, ở sau lưng ông là mấy người Chu Thái, Trương Diễn cùng với Chu Nguyên, Yêu Yêu.

Nhân số cũng không ít, hiển nhiên là lúc này đây, tất cả môn hạ đệ tử của Thẩm Thái Uyên cũng đều được ông kéo đến đây. Trong lòng của Thẩm Thái Uyên thầm nghĩ, cho dù chưa biết kết quả thế nào ít nhất bọn họ cũng phải cố gắng phô trương thanh thế.

Lúc Thẩm Thái Uyên vừa tới chỗ này, ông cũng cũng khẽ giật mình khi nhìn thấy được chỗ ngọn núi kia đông nghịt bóng người. Hiển nhiên là ông cũng không ngờ lần thi đấu đoạt động phủ này vậy mà khiến cho nhiều người kéo đến xem như vậy.

Ông hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì mà cất bước tiến lên. Đến nơi, ông gật gật đầu, chào hỏi với Lữ Tùng trưởng lão rồi tiến vào trong một đình viện bằng đá khác ở bên vách núi.

Chu Nguyên đứng ở trong đình viện bằng đá. Lúc này, hắn cũng đã cảm nhận được vô số ánh mắt lạ lẫm mà trêu tức kia, điều này làm cho hắn biết được mình chính là nguyên nhân chủ yếu để những đệ tử của các Phong khác đến đây.

- Ở đây rất náo nhiệt đấy. Xem ra lần này, ngươi có lẽ lại sẽ phải tiếp tục nổi danh nữa rồi.

Yêu Yêu ở một bên trêu tức.

Chu Nguyên bất đắc dĩ cười cười, những người này chỉ sợ đều đến đây để xem hắn xấu mặt.

mặc dù biết vậy nhưng hắn cũng không có cảm thấy phẫn nộ, trong đôi mắt vẫn như cũ là một mảnh bình tĩnh. Bởi vì mặc kệ mục đích của những người này là thế nào, mục đích của hắn hôm nay đều chỉ có một.

Chiến thắng trận thi đấu này, lấy được cái tòa động phủ cấp Tử Nguyên kia.

Sau khi một mạch của Thẩm Thái Uyên trình diện không lâu, chỗ đường lên núi lại có thêm tiếng ồn ào truyền ra, chỉ thấy một nhóm người hùng hổ, dũng mãnh đi lên với thanh thế kinh người.

Mà thủ lĩnh của nhóm người kia tự nhiên là Lục Hồng.

Chỉ có điều, ở bên cạnh Lục Hồng, Chu Nguyên nhìn thấy một người quen.

Một thân quần áo màu đen ướm vừa vặn vào những đường cong động lòng người, hai chân thon dài thẳng tắp, vòng eo nhỏ nhắn, trong đôi mắt dễ thương ẩn chứa sự lạnh lùng, kiêu ngạo.

Người này chính là Lục Huyền Âm, chị của Lục Phong.

Mà khi Lục Huyền Âm kia hiện thân, đôi mắt lạnh lùng, kiêu ngạo kia của nàng đã nhanh chóng tập trung vào Chu Nguyên. Lúc này, trên khuôn mặt đẹp liền xuất hiện thêm một chút đăm chiêu.

Đồng thời hận ý trong đôi mắt của nàng cũng phát ra.

- Chu Nguyên, ngươi đã đoạt vị trí thứ nhất của Lục Phong, chiếm thanh danh của nó. Hôm nay, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy ngươi mất hết thể diện!

Bình Luận (0)
Comment