-Kẻ Vệ U Huyền này không hổ danh là đệ tử đai vàng mạnh nhất dưới tay trưởng lão Lục Hoành, không nghĩ tới là đã lặng yên không một tiếng động đột phá tới cảnh giới Thái Sơ lục trọng thiên rồi...
-Với thực lực như vậy thì đã đủ tư cách để tham gia kỳ thi lên cấp. Nếu như thành công thì sẽ có thể cởi bỏ đai vàng và bước lên trở thành một người đệ tử đai tím chân chính.
-Thật là lợi hại, khó trách hắn lại ngông cuồng như vậy. Thì ra cũng là kẻ có bản lĩnh cao cường.
-Xem ra nhất mạch của Trưởng lão Thẩm Thái Uyên đã triệt để xong đời rồi. Đồng Long cùng Phan Tung chính là hai người đệ tử mạnh thứ nhất và thứ hai trong số những đệ tử đai vàng dưới tay của ông ấy, thế nhưng cho đến bây giờ thì cả hai người bọn họ đều đã thua trận mất rồi...
-Ha ha, việc gì mà phải vội vàng kết luận. Đừng quên ở phía bên bọn họ còn có một người đệ tử thiên tài mà tương lai được dự đoán là có thể sánh ngang với Sở Thanh sư huynh đấy sao? Nói không chừng còn có thể dựa vào người này để lật ngược lại thế cờ nữa cơ đấy!
-Xì...
-...
Từ bốn phương tám hướng không ngừng vang lên những tiếng bàn luận xôn xao. Thế nhưng đa phần đều đang biểu lộ sự chấn động đối với thực lực mà Vệ U Huyền thể hiện ra. Bởi vì dù sao thì thực lực đạt tới cảnh giới Thái Sơ lục trọng thiên thì đã có thể xếp vào hàng ngũ các đệ tử tinh nhuệ chân chính của toàn bộ Thương Huyền tông rồi.
Nơi thạch đình mà Thẩm Thái Uyên đang ngồi cũng hoàn toàn lâm vào yên tĩnh như chết. Mặc dù Thẩm Thái Uyên vẫn còn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, thế nhưng bàn tay khô gầy để trên bàn vô ý nắm chặt lại thể hiện ra nội tâm cuộn trào của ông ấy vào lúc này.
Cùng lúc đó, một đám các đệ tử thuộc về nhất mạch của Thẩm Thái Uyên như Chu Thái cùng Trương Diễn cũng đều âm trầm cả khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào tên Vệ U Huyền đang đứng huênh hoang ở giữa sân kia, cả đám đều không nhịn được chỉ muốn lao xuống đánh cho kẻ này một trận.
Chỉ tiếc đây là cuộc thi tranh đoạt động phủ, nó tự có quy tắc của mình. Ngoại trừ người tham gia thì tất cả những người bên ngoài không có cách nào có thể tham dự vào trong đó.
Có thể nói rằng nếu như hôm nay quả thật để cho Vệ U Huyền có thể dùng sức một người đánh bại toàn bộ ba người ra trận của nhất mạch bọn họ thì kể từ nay về sau, thanh danh của mấy người bọn hắn sẽ triệt để không còn.
Cả đám đều có thể tưởng tượng tới hình ảnh mỗi khi ra ngoài lại bị tất cả mọi người vây xem chế giễu trong tương lai.
Trái ngược với bầu không khí nặng nề ở phía bên Thẩm Thái Uyên, mấy người đệ tử thuộc về nhất mạch của Lục Hoành lại liên tục hò reo nhảy cẫng, cả đám còn không quên quăng những ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ sang cho những kẻ bại trận bên cạnh.
Lục Hoành ngồi tại bên trong thạch đình, về mặt lộ rõ nét tươi cười, đưa tay bưng lên chén trà nhấp một ngụm nhỏ.
-Sư huynh Vệ U Huyền không hổ danh là đệ tử đai vàng mạnh nhất dưới tay của Hoành thúc. Chờ đến khi cuộc chiến ngày kết thúc, chỉ cần thông qua kỳ thi khảo sát đệ tử đai tím thì huynh ấy sẽ chân chính trở thành một người đệ tử đai tím rồi. -Lục Huyền Âm đứng ở sau lưng Lục Hoành, khuôn mặt nở ra nụ cười rực rỡ tràn đầy thoải mái và hả hê.
Cùng lúc đó, ánh mắt trêu tức cùng miệt thị của cô ta cũng nhìn về phía bóng hình của Chu Nguyên đang đứng ở giữa sân. Lúc này thì Phan Tung cùng Đồng Long đã đều bại trận, xem ra trong lòng của thằng này đã triệt để rối loạn không biết làm gì nữa rồi đây?
Tuy rằng Chu Nguyên đã từng chiếm được vị trí thứ nhất trong đại điển tuyển chọn đệ tử gia nhập nội môn, thế nhưng điều đó cũng chỉ có thể chứng tỏ rằng hắn có được tí thực lực khoe khoang ở bên ngoài ngoại sơn mà thôi. Nhưng hôm nay, sau khi đã tiến vào nội sơn thì chút năng lực cỏn con ấy của hắn lại chẳng thể làm nên trò trống gì được.
“Đợi thêm một lúc nữa đến khi sư huynh Vệ U Huyền dạy cho ngươi một trận, đến lúc đó để xem ngươi còn có mặt mũi nào gặp người nữa hay không?”
Trong lòng Lục Huyền Âm tràn đầy sự thoải mái cùng hả hê. Cơn ngột ngạt giấu ở trong lòng suốt 1 tháng qua cũng đã được phát tiết ra bên ngoài.
Dưới cái nhìn của cô ta, ngay cả người như Phan Tung cùng Đồng Long cũng phải chịu thua. Thế thì kẻ yếu đuối như Chu Nguyên lại lấy đâu ra tư cách để đối mặt với Vệ U Huyền cơ chứ?
Nghĩ tới đây, cô ta lại thầm cảm thấy chuyến đi ngày hôm nay của mình tới nơi này là hoàn toàn chính xác.
-Lần này, lão Thẩm lại bị hố rồi. -Lữ Tùng nhìn cảnh tượng thê thảm giữa sân, thở dài một hơi.
Hiển nhiên, việc tên Vệ U Huyền này bước vào cảnh giới Thái Sơ lục trọng thiên đã không phải là sự kiện diễn ra mới ngày một ngày hai. Thế nhưng Lục Hoành lại cố ý ẩn giấu đi thực lực chân thật của kẻ này, mục đích cũng chỉ có một mà thôi, đó chính là tạo cơ hội để cho Vệ U Huyền tạm thời không cần tham gia kì thi khảo sát đệ tử đai tím, mà là tiếp tục lấy thân phận đệ tử đai vàng để tham gia cuộc chiến tranh đoạt động phủ lần này.
Kể từ đó, với thực lực lục trọng thiên của mình, có thể nói là Vệ U Huyền đã dư sức để đối phó với mấy người đệ tử ngũ trọng thiên phía bên Thẩm Thái Uyên.
Mà Lữ Yên đứng ở một bên cũng nhăn lại lông mày. Bây giờ ngay cả Phan Tung cùng Đồng Long đều đã thua rồi. Xem ra là cuộc thi tranh đoạt động phủ lần này cũng sẽ kết thúc chóng vánh mà thôi.
Nghĩ tới đây, cô ta lại nhìn về phía thân ảnh của Chu Nguyên, oán trách nói:
-Tất cả đều là do kè thích gây sự này. Nếu như không phải là hắn tạo ra sự kiện động trời hồi còn ở Nguyên Trì thì các đệ tử của mấy ngọn núi khác cũng sẽ không tụ tập về đây để xem trận chiến này. Bây giờ thì tốt, qua ngày hôm nay, mặt mũi của mấy người bên phía nhất mạch của Thẩm trưởng lão đã mất sạch sành sanh rồi.
Trong những lần diễn ra cuộc chiến tranh đoạt động phủ trước đây thì chỉ có đệ tử Thánh Nguyên Phong bọn họ mới đến quan sát trận đấu. Dù cho kết quả có như thế nào thì thông tin cũng sẽ không bị truyền đến những ngọn núi khác. Thế nhưng hôm nay lại khác hẳn với mọi khi, có nhiều đệ tử của các ngọn núi khác đến đây như vậy thì dù có muốn ngăn cũng ngăn không được.
Lữ Tùng than thầm một hơi, khoát khoát tay áo, ngồi dựa lưng vào thành ghế với vẻ chán chường như đã không còn bao nhiêu sức lực nữa. Kết quả đã quá rõ ràng, xem ra sau ngày hôm nay thì tên Lục Hoành kia sẽ càng phách lối ngang tàng hơn ở nơi Thánh Nguyên Phong này.
Trước vô số những ánh mắt khác nhau ấy, trên đài thi đấu, Vệ U Huyền cũng cười híp cả mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Nguyên, nói với giọng cực kỳ ôn hòa:
-Chu Nguyên sư đệ, bây giờ thì đến lượt cậu rồi đấy.
-Hay là cậu cứ chủ động khiêu chiến với ta đi, làm như thế thì cũng sẽ bớt được không ít thời gian lãng phí. Cậu thấy thế nào?
Dựa theo quy củ trước đây của cuộc chiến tranh đoạt động phủ thì một người chỉ có thể chủ động khiêu chiến hai lần mà thôi. Dù cho hai trận này đều giành được chiến thắng thì ở trận đấu thứ 3 hắn cũng không thể tiếp tục khiêu chiến, mà quyền quyết định sẽ thuộc về một bên còn lại. Bên kia sẽ có quyền được chọn xem đối thủ mà mình phải đối mặt là ai. Thực ra quy tắc này được đặt ra là để tránh cho trường hợp một người quá mạnh lại đánh bại cả ba đối thủ của bên kia, khiến cho bên thua triệt để mất sạch cả mặt mũi.
Vì vậy sau khi Vệ U Huyền thắng liền hai trận thì ở trận đấu thứ ba này, chính Chu Nguyên mới là người có quyền quyết định đối thủ của mình.
Vệ U Huyền vừa dứt lời thì chung quanh lập tức vang lên những tiếng cười vang. Đặc biệt là những đệ tử mang theo tâm tính không tốt tới đây nhìn xem Chu Nguyên bị xấu mặt thì lại càng cười to hơn.
Mặc kệ tiếng cười vang lên ở bốn phía, trên khuôn mặt của Chu Nguyên cũng không lộ ra vẻ gì là tức giận. Sự kinh ngạc khi nhìn về phía Vệ U Huyền trên gương mặt Chu Nguyên cũng dần mất đi. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh núi, nơi mà các đệ tử đồng môn cùng Thẩm Thái Uyên đang đứng xem.
Lúc này, vẻ mặt của những người đệ tử ấy đều lộ ra sự chán nản cùng tuyệt vọng, bầu không khí cũng ngột ngạt đến mức tận cùng. Cho dù là người vững vàng như Thẩm Thái Uyên cũng đã để lộ ra một chút thất vọng mất mát rồi. Xem ra sự thất bại của Phan Tung cùng Đồng Long đã đem lại một sự đả kích không nhỏ cho nhóm người Thẩm Thái Uyên.
Chắc hẳn bây giờ bọn họ cũng đã không còn có thể thấy được hi vọng lật ngược thế cờ trong cuộc chiến tranh đoạt động phủ lần này nữa.
Chu Nguyên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, khẽ lướt mình liền bay lên phía trên đài thi đấu. Hắn cười híp mắt và nhìn về phía Vệ U Huyền, nói với vẻ nghiêm túc:
-Vệ sư huynh, huynh đã liên tục chiến đấu hai trận liền rồi. Chắc hẳn là lượng nguyên khí bị tiêu hao cũng không hề nhỏ. Ta đề nghị huynh vẫn là đi nghỉ một lát, chờ 2 trận qua đi thì ta sẽ trực tiếp khiêu chiến với huynh. Chu Nguyên ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của huynh đâu.
Chu Nguyên vừa nói ra những lời này thì không chỉ có Vệ U Huyền bị kinh ngạc một hồi mà ngay cả những đệ tử đứng xem ở chung quanh cũng không nhịn được cười vang lên thành tiếng.