- Xem ra là tên này đã sợ tới mức choáng váng đầu óc mất rồi. Chỉ bằng cái thực lực bé tí tẹo của hắn mà cũng muốn chiếm được tiện nghi của sư huynh Vệ U Huyền?
Người thanh niên tóc đỏ tên là Từ Viêm đang đứng ở bên cạnh Lục Huyền Âm cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Lục Huyền Âm cũng cười lạnh một tiếng:
- Đến giờ phút này mà vẫn còn muốn lòe người.
Mấy người đệ tử thuộc về nhất mạch của Trưởng lão Thẩm Thái Uyên cũng đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khó xử. Bọn họ cảm thấy mất mặt khi Chu Nguyên lại dùng phương thức ngớ ngẩn này để nói chuyện...
- Thôi đi, biểu hiện của tên này đúng là chẳng ra làm sao. Cứ như vậy mà cũng đòi so sánh với Sở Thanh sư huynh ấy ư? Đúng là chỉ tổ làm hỏng danh tiếng của huynh ấy mà thôi.
Lữ Yên thấy vậy thì không nhịn được dè bỉu.
Trên đài thi đấu, sự ngạc nhiên trên mặt Vệ U Huyền cũng kéo dài hồi lâu, sau đó mới cười cười hỏi lại:
- Sư đệ thật sự nghiêm túc đấy sao?
Lúc trước Đồng Long cũng nói với Vệ U Huyền những lời y chang như vậy. Nhưng kết quả là bây giờ tên này còn đang nằm như chó chết ở đằng kia. Bây giờ Chu Nguyên lại dám nói loại lời như thế với mình? Chẳng lẽ tên này bị dọa sợ tới mức choáng váng cả đầu óc rồi hay sao?
Chu Nguyên thì không để ý tới Vệ U Huyền thêm nữa, trực tiếp quay mặt nhìn về phía hai người Phùng Vũ, Trình Ưng đang đứng ở trên một toà võ đài ở phía đối diện, ngón tay rất tùy ý mà chỉ vào một người, nói:
- Chính là ngươi, lên đây đi!
Người bị ngón tay của Chu Nguyên chỉ trúng chính là Phùng Vũ.
Phùng Vũ thấy thế thì chỉ cười, nhún nhún bờ vai, quay đầu nói với Vệ U Huyền:
-Thật xin lỗi, Vệ sư huynh à, xem ra là người ta cũng không muốn để cho Huynh có cơ hội dùng lực một người đánh bại cả một nhóm người của đối phương rồi!
Vệ U Huyền cũng cười cười với vẻ đầy bất đắc dĩ, nói:
- Thôi được rồi, việc còn lại giao cả cho sư đệ rồi đấy! Đối với loại đối thủ thế này thì dù cho có thắng được cũng chỉ bẩn tay ta mà thôi.
Hiển nhiên, Vệ U Huyền cho rằng Chu Nguyên bị dọa sợ vỡ mật nên mới tránh chiến, lựa chọn đối thủ khác.
Vừa nói xong thì Vệ U Huyền phất phất tay, quay người rời đi.
Mà Phùng Vũ cũng tung mình bay lên trên đài thi đấu, đáp xuống phía đối diện trước mặt của Chu Nguyên.
- Chu Nguyên sư đệ, chắc hẳn là ngươi cảm thấy ta là người dễ đối phó nhất trong số 3 người ở đây chứ gì?
Phùng Vũ nở nụ cười âm độc nhìn chằm chằm về phía Chu Nguyên. Sự lạnh lùng trong mắt của hắn cũng đã thể hiện ra ý đồ phải dạy dỗ cho Chu Nguyên một bài học nhớ đời trong lần xuất thủ này.
Mà Chu Nguyên đứng ở phía đối diện cũng chẳng thèm nhấc lên mí mắt mà nhìn lấy tên Phùng Vũ này một chút.
Oanh!
Trong nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy có một luồng Nguyên khí màu vàng óng cực kỳ cuồng bạo đột nhiên phóng từ đỉnh đầu của Chu Nguyên bay lên tận trời, dần dần hóa thành hình ảnh của một con mãng xà cực kỳ to lớn. Cùng lúc đó thì hơn 700 viên tinh thể nguyên khí bên trong Khí Phủ của Chu Nguyên cũng đồng thời tỏa ra hào quang sáng chói.
Nguyên khí cuồn cuộn tràn ngập tại khắp toàn thân Chu Nguyên, một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng lan tỏa ra xung quanh.
Một luồng áp lực cực kỳ mạnh mẽ phát tán ra từ quanh thân của Chu Nguyên khiến cho mặt đá dưới chân hắn bị rạn nứt rồi sụp đổ chỉ trong nháy mắt. Mà thân hình của hắn cũng tức khắc trở nên hư hóa. Trong một khoảnh khắc tiếp theo, thân hình Chu Nguyên đã bắn mãnh liệt mà ra, thậm chí tốc độ đã nhanh tới mức còn lưu lại một cái bóng mờ đang đứng ở nguyên vị trí cũ.
Cùng với đó thì có liên tiếp những tiếng nổ đùng đoàng vang vọng lên. Chu Nguyên vừa ra tay thì đã cực kỳ tàn nhẫn và sắc bén, không do dự một chút nào.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi thì thân hình ở trạng thái hư hóa của Chu Nguyên đã xuất hiện trước mặt Phùng Vũ. Cho đến tận lúc này thì Phùng Vũ mới tỉnh hồn lại, vội vàng quát to một tiếng, nhanh chóng vận chuyển Nguyên khí bên trong cơ thể phát ra để chống cự.
- Đồ không biết sống chết, lại còn dám chủ động công kích ta nữa cơ à?!
Sắc mặt của Phùng Vũ cực kỳ âm trầm, hắn điều động nguyên khí tụ tập lại nơi đầu nắm đấm, sau đó hung hăng đấm ra một quyền.
Mặc dù một quyền này của Phùng Vũ không được phụ trợ bởi bất kỳ một môn Nguyên thuật nào, thế nhưng nó lại ẩn chứa trong mình một luồng Nguyên khí cực kỳ hùng hậu. Cho dù đối mặt với người mạnh như Đồng Long thì Phùng Vũ cũng tự tin là một quyền của mình có thể đem hắn đánh lui.
Vút!
Mà Chu Nguyên cũng đồng dạng vung ra một quyền, tốc độ của một đấm này nhanh tới mức không khí ở chung quanh cũng bị kéo giãn tạo ra những tiếng nổ lách tách.
Thế là hai nắm đấm của hai người, không cần dựa vào bất kỳ một chiêu thức rườm rà xinh đẹp nào khác, chỉ trông cậy vào số lượng nguyên khí cực kỳ mạnh mẽ được ẩn chứa ở bên trong, cứ thế va chạm trực diện vào với nhau.
Ầm!!!
Vụ va chạm diễn ra trong nháy mắt liền tạo thành một đợt sóng xung kích tàn phá ra xung quanh, mặt đá của đài thi đấu cũng bị nứt ra từng vết nứt kéo dài, từng luồng gió xoáy thổi quét ra bốn xung quanh.
Thế nhưng sắc mặt vốn tràn đầy tự tin của tên Phùng Vũ kia lại đột nhiên biến đổi chỉ trong nháy mắt khi tiếp xúc với một quyền của Chu Nguyên. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được lực lượng nguyên khí cực kỳ cuồng bạo ẩn chứa dưới một đấm này của Chu Nguyên, thực lực như thế đã đủ để phá vỡ cả một ngọn đồi nhỏ.
Mức độ cuồng bạo từ chiêu đấm ấy đã mạch hơn rất nhiều so với hắn.
“Không thể nào lại như vậy được!”
Trong lòng Phùng Vũ tràn đầy vẻ kinh hãi, trong mắt cũng đầy ngập sự khó có thể tin. Hắn cũng không thể nào tưởng tượng được, vì sao mà một người mới chỉ có cảnh giới Thái Sơ tam trọng thiên như Chu Nguyên lại sở hữu lực lượng nguyên khí hùng hậu tới mức mà ngay cả người nổi bật trong số những người có tu vi Thái Sơ ngũ trọng thiên như hắn lại không thể so sánh được!
Phải biết rằng số lượng tinh thể nguyên khí cất chứa trong cơ thể của hắn đã đạt tới hơn 500 viên rồi!
Thế nhưng bất luận trong lòng của Phùng Vũ lại kinh hãi đến mức nào thì nắm đấm này của Chu Nguyên cũng sẽ không vì thế mà dừng lại. Chỉ trong nháy mắt thì nguyên khí toàn thân của Phùng Vũ đã bị phá hủy bằng một cách dễ như trở bàn tay.
Oanh!
Ngay sau khi lớp nguyên khí phòng ngự của Phùng Vũ bị đánh nát thì nắm đấm của Chu Nguyên cũng đập mạnh vào trên lồng ngực của hắn.
Thế là thân thể của Phùng Vũ trực tiếp bay ngược ra ngoài, ghim sâu vào trong vách đá ở phía đằng sau, cả người tràn đầy máu tươi chẳng biết sống chết thế nào...
Có thể nói cuộc chiến giữa hai người chỉ diễn ra trong nháy mắt thì thân thể của Phùng Vũ đã xuất hiện ở trên vách núi đá rồi, mà lúc này tiếng cười vang ở khắp chung quanh vẫn còn chưa kịp ngừng lại.
Thân ảnh bước chậm ung dung của Vệ U Huyền vẫn còn chưa kịp đi ra khỏi phạm vi đài thi đấu.
Ngay tại thời khắc ấy.
Tiếng cười vang lập tức im bặt lại.
Bước chân đi trở về của Vệ U Huyền cũng cứng đờ giữa không trung.
Theo thời gian dần trôi qua thì từng khuôn mặt tươi cười ở xung quanh ngọn núi cũng dần ngưng kết lại.
Dưới ánh nắng trời chiều, những gương mặt méo mó vì vẫn còn đang duy trì nét tươi cười ấy trở nên thật là hài hước.
Trên đài thi đấu, sau khi đấm ra một đấm có uy lực cực kỳ dữ dội ấy thì Chu Nguyên lại thu hồi lại bàn tay của mình, khuôn mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thường. Hắn thậm chí còn chẳng thèm để ý tới những ánh mắt kinh hãi ở xung quanh, chỉ là quay đầu nhìn về phía Trình Ưng đang đứng ở một bên, âm thanh bình tĩnh lại vang lên một lần nữa ở trong đất trời.