Khi âm thanh bình tĩnh ấy của Chu Nguyên vang dội ở khắp ngọn núi thì bầu không khí bốn phía xung quanh đỉnh núi đều trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Sắc mặt của tất cả các đệ tử đang đứng xem ở đây đều ngưng trệ lại. Cả đám đều vô thức nhìn về phía thân thể đầy máu tươi của Phùng Vũ còn đang bị ghim chặt ở trên vách núi phía trước, trong đầu ai nấy đều vang lên những tiếng ù ù, hiển nhiên là cả lũ đều bị kinh ngạc tới mức thất thần...
-Người đệ tử Phùng Vũ này... Lại chẳng thể đỡ được một quyền của Chu Nguyên liền trực tiếp bị đánh bại?!
Rất nhiều đệ tử đều kinh ngạc tới mức há to miệng, thế nhưng trong họng lại như bị nghẹn chẳng biết nói một câu gì...
Ai cũng không nghĩ tới cảnh tượng khó tin này lại có thể xuất hiện trước mắt mình.
Trước đó thì bọn họ đều cho rằng Chu Nguyên đã bị Vệ U Huyền dọa cho sợ vỡ mật, thế nên mới không dám tiếp tục khiêu chiến mà đổi sang lựa chọn một đối thủ khác yếu hơn, với ý đồ kéo dài trận đấu, coi như chống đỡ được một lúc thì mặt mũi cũng sẽ không quá khó coi.
Thế nhưng nào ai có thể nghĩ tới người thanh niên trẻ tuổi bị tất cả mọi người coi thường này lại sử dụng phương pháp mạnh mẽ nhất, trực tiếp nhất, chỉ dùng một quyền liền đánh bại được người vốn vẫn được coi là kẻ có năng lực nổi bật trong hàng ngũ các đệ tử Thái Sơ cảnh ngũ trọng thiên.
-Làm sao có thể như vậy được. . . -Có một đệ tử khàn giọng lầm bầm.
-Làm sao có thể như vậy được?! Cùng lúc, một âm thanh the thé cũng vang lên từ bên trong thạch đình trên đỉnh núi. Chỉ thấy cô ả Lục Huyền Âm kia đang trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía đài thi đấu, gương mặt vốn xinh đẹp thì nay cũng đã bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Cô ta vẫn còn đang chờ đợi tới thời điểm mà Chu Nguyên bị đánh ngã ở trên mặt đất, chật vật giống như chó chết nữa cơ mà. Làm sao mà đột nhiên tên Chu Nguyên này lại bộc phát ra thực lực khiến cho ngay cả cô ta cũng bị kinh sợ như vậy được? Thậm chí cô ta còn nghĩ tới khả năng rằng tên Phùng Vũ kia đã ngầm nhận lấy hối lộ, bằng không thì làm sao có thể lại bị thua một cách thảm hại dưới một quyền của đối phương như vậy được?!
Phải biết, nói thế nào thì Phùng Vũ cũng được tính là cao thủ trong số các đệ tử Thái Sơ cảnh ngũ trọng thiên. Mà hiện tại thì Chu Nguyên mới chỉ có cảnh giới Thái Sơ cảnh tam trọng thiên mà thôi!
Sự chênh lệch giữa hai bên lớn trọn vẹn hai tầng cấp. Với mức độ khác biệt về mặt đẳng cấp như thế thì làm sao có thể đền bù cho được?
Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi mà tên Chu Nguyên này đã mạnh tới mức này rồi hay sao? Bởi vì dù cho có là đệ tử đai vàng lâu năm như Lục Huyền Âm đứng ở đó thì cô ta cũng không có nắm chắc có thể chỉ dùng một quyền liền đánh bại được Phùng Vũ.
-Xem ra tất cả mọi người đều đã coi thường thực lực của tên Chu Nguyên này rồi! -Tên thanh niên tóc đỏ trên là Từ Viêm đứng ở bên cạnh Lục Huyền Âm kia cũng thở dài một hơi, chậm rãi nói.
-Nguyên khí của kẻ này cực kỳ hùng hậu, vượt xa hơn rất nhiều so với những đệ tử Thái Sơ cảnh ngũ trọng thiên bình thường khác. Quả thực là không hề đơn giản để có thể tích lũy được nguyên khí có mức độ hùng hậu như hắn khi cảnh giới chỉ mới ở mức độ tam trọng thiên mà thôi! Xem ra cơ sở của kẻ này cực kỳ vững chắc.
Dù sao thì Từ Viêm cũng là đệ tử đai tím, tầm mắt cũng cao hơn Lục Huyền Âm khá nhiều. Thế nên ngay trong nháy mắt khi Chu Nguyên vừa mới bộc phát thì Từ Viêm đã phát hiện được sự hùng hậu về mặt nguyên khí của Chu Nguyên đã vượt xa hơn rất nhiều so với các đệ tử cảnh giới Thái Sơ tam trọng thiên thông thường khác.
Mà để có thể tích lũy được nguyên khí hùng hậu tới mức này khi mà cảnh giới chỉ mới ở cấp độ Thái Sơ tam trọng thiên thì cũng đủ hiểu là Chu Nguyên đã gặp gỡ được nhiều cơ duyên tới mức nào.
Mà ánh mắt của Lục Hoành ngồi ở phía trước cũng lập tức trầm xuống, trong con ngươi của lão ta hiện lên sự bén nhọn tập trung vào trên người Chu Nguyên. Sâu trong đôi mắt của hắn còn ẩn giấu đi cả sự tức giận. Kế hoạch ban đầu của hắn là muốn dùng sự xuất sắc của Vệ U Huyền để triệt để đè xuống nhất mạch của Thẩm Thái Uyên. Mắt thấy đã sắp sửa thành công đến nơi thì tên Chu Nguyên này lại đột nhiên nhảy ra làm loạn.
Thủ đoạn bá đạo cùng nhanh chóng của Chu Nguyên cũng khiến cho đệ tử thuộc về nhất mạch của Trưởng lão Thẩm Thái Uyên đều kinh ngạc tới mức há hốc miệng. Cả đám đều hai mặt nhìn nhau, dụi dụi con mắt, cảm thấy có chút không thể tin được sự thật trước mắt.
Bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận kết quả xấu nhất, thế nhưng ai ngờ khi Chu Nguyên ra tay thì lại khiến cho tình thế có sự chuyển biến...
Ánh mắt của rất nhiều đệ tử đều nhìn về phía Thẩm Thái Uyên đang ngồi trong đình. Mà lúc này trên khuôn mặt của Thẩm Thái Uyên cũng lộ ra một chút xíu ngạc nhiên, thế nhưng rất nhanh liền bị hắn che giấu đi.
Thẩm Thái Uyên chậm rãi vươn tay cầm lấy chén trà, xuống lấy hai ngụm rồi mới quay đầu nhìn về phía những đệ tử còn đang trợn mắt há hốc mồm đứng ở bên cạnh, âm thanh lạnh lùng truyền ra:
-Còn đứng ngây người ở đó làm gì, còn không mau mau hò hét trợ uy cho sư đệ của các ngươi à? Chẳng lẽ lúc trước vẫn còn chưa hưởng thụ đủ sự giễu cợt của người khác nữa à?
Bị Thẩm Thái Uyên quát tỉnh, rất nhiều đệ tử đều sợ đến mức co rụt cổ lại. Chỉ một lúc sau đó thì cả đám đều vô cùng kích động mà hô lên từng tiếng cổ vũ, đồng thời cũng triệt để đánh vỡ sự yên tĩnh bên trên ngọn núi này.
Tiếng hò reo của mấy người bên phía nhất mạch Thẩm Thái Uyên cũng khiến cho Lữ Yên còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc bị đánh thức. Thế là gương mặt xinh đẹp của cô ta lập tức biến ảo lúc xanh lúc trắng, đồng thời nơi hai gò má cũng cảm thấy có chút đau rát như vừa bị ai đó tát cho mấy cái.
Lúc trước còn tưởng là Chu Nguyên bị dọa sợ mất mật mới làm như vậy. Ai dè hóa ra là người ta ẩn tàng thực lực có chút sâu mà thôi.
-Hắn làm sao có thể làm được. . .-Lữ Yên cắn cắn môi đỏ, lẩm bẩm nói.
Cũng vào lúc này, Lữ Tùng mở hai mắt vốn đóng chặt, hắn dùng ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp mà nhìn về thân ảnh trẻ tuổi đang đứng ở giữa sân kia, cuối cùng thở dài một hơi và nói khẽ:
-Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu thì chúng ta đều đã coi thường chàng thanh niên ấy rồi, cũng có lẽ là... Cách nhìn người của Miêu trưởng lão đều cao minh hơn chúng ta rất nhiều.
Câu nói này của Lữ Tùng cũng đồng nghĩa với việc hắn đã có chút tán đồng với lời đánh giá của Miêu trưởng lão dành cho Chu Nguyên lúc trước.
Lữ Yên nghe vậy thì không nhịn được nói:
-Không đâu ông nội, lời kết luận này của ông cũng hơi sớm một chút...Sở Thanh sư huynh cũng không phải...
Thế nhưng lần này cuối cùng thì cô ta cũng học được đôi chút thông minh, không còn tiếp tục nói rõ ra như lúc trước. Sau khi trầm mặc một lúc thì chỉ nói lảng sang chuyện khác:
-Đòn tấn công lúc trước của hắn quá mức nhanh chóng nên Phùng Vũ mới trở tay không kịp.
Ngụ ý trong câu nói của Lữ Yên là Chu Nguyên giành chiến thắng dựa trên sự khinh địch của đối thủ.
Lữ Tùng chỉ lắc đầu, không nói thêm điều gì, chỉ là trong con mắt vốn vẫn luôn buồn bã ỉu xìu của ông ấy lại sáng lên một chút ánh sáng hào hứng. Ông ta bắt đầu dùng thái độ chăm chú để quan sát cuộc chiến nơi giữa sân.
Có vẻ là trong trận đấu vốn chẳng có gì bất ngờ này sẽ xuất hiện một vài gợn sóng lạ đây.
Bước chân của Vệ U Huyền vẫn còn đang dừng lại ở chỗ biên giới của đài thi đấu. Gương mặt vốn đang tươi cười hớn hở kia của hắn cũng chậm rãi trở nên âm trầm. Hắn quay đầu nhìn chăm chú về phía thân ảnh trẻ tuổi đang đứng ở sau lưng mình.
-Không nghĩ tới cũng có thời điểm mà Vệ U Huyền ta lại nhìn lầm! -Vệ U Huyền nói với giọng cực kỳ âm u.
Lúc trước, sau khi giải quyết xong Đồng Long, Phan Tung thì Vệ U Huyền từng coi là bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ triệt để đạp xuống nhất mạch của Thẩm Thái Uyên. Thế nhưng nào ai có thể nghĩ tới, tại một ván cuối cùng này, một kẻ vốn chẳng được ai coi trọng lại có thể mang đến cho Vệ U Huyền một "niềm vui" lớn tới như vậy.
Thế là uy thế mà Vệ U Huyền tạo dựng lên khi liên tiếp chiến thắng hai ván vào lúc trước đã trực tiếp bị một quyền này của Chu Nguyên làm hỏng.
Lúc này, Chu Nguyên đang thả lỏng năm ngón tay ra. Hắn cũng chưa thèm để ý tới Vệ U Huyền đang đứng ở một bên, chỉ là quay đầu nhìn thẳng về phía tên Trình Ưng kia.
-Ta đã nghỉ ngơi được một hồi rồi. Hay là lần này để cho ta đến chơi đùa cùng với ngươi đi? -Âm thanh lạnh lẽo của Vệ U Huyền cũng vang lên bên tai Chu Nguyên.
Cuối cùng thì Chu Nguyên cũng nghiêng đầu nhìn Vệ U Huyền một cái, thế nhưng lại chỉ cười cười và nói:
-Đừng nóng vội. . . Rồi sẽ đến phiên ngươi, sớm thôi!
Sau đó Chu Nguyên lại quay đầu nhìn về phía Trình Ưng:
-Sao vậy? Vẫn không chịu xuống sao?
Rất nhiều đệ tử đứng xem ở bốn xung quanh cũng đều yên lặng mà nhìn qua cảnh tượng này. Cả đám đều không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Nếu như là lúc trước, khi Chu Nguyên vẫn không đồng ý chiến đấu cùng với Vệ U Huyền thì có lẽ bọn họ sẽ còn tưởng rằng Chu Nguyên đang sợ hãi. Thế nhưng bây giờ cẩn thận nhìn lại thì Chu Nguyên sợ ở đâu ra? Hành động này của hắn chính là đang ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông đây mà!
Lúc trước thì Vệ U Huyền đã từng tuyên bố rằng hắn sẽ dùng lực lượng của một người để đánh xuyên qua đội hình của đối phương.
Nếu đã vậy thì bây giờ Chu Nguyên cũng dùng một loại phương thức cực kỳ tương tự để phản kích lại!
Thật khó có thể tưởng tượng, lỡ như ngày hôm nay Chu Nguyên thật sự có thể lấy một địch ba, lật ngược lại ván cờ vốn đang cực kỳ bất lợi cho nhất mạch của Trưởng lão Thẩm Thái Uyên thì về sau, không thể nghi ngờ là danh tiếng của hắn sẽ chân chính truyền khắp Thương Huyền tông.
Có được chiến tích kinh người như thế thì dù cho là những người sùng bái Sở Thanh cuồng nhiệt đến mức nào cũng sẽ không thể không thừa nhận rằng Chu Nguyên có thiên phú cùng tiềm lực cực kỳ đáng sợ.
Vệ U Huyền cũng đã hiểu rõ ý định của Chu Nguyên. Điều này khiến cho ánh mắt của hắn lại càng trở nên âm u hơn. Một lát sau, quả thực là hắn đã giận quá thành cười, vườn tay chỉ chỉ về phía Chu Nguyên:
-Được, được lắm... -Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng phảng phất như lại tỏa ra sự lạnh lẽo tột cùng.
Thế rồi một Vệ U Huyền ngẩng đầu ra hiệu với Trình Ưng.
Mà Trình Ưng thấy thế thì cũng chỉ đành hít sâu một hơi, thân hình nhẹ nhàng lướt xuống rơi vào vị trí đối diện trước mặt Chu Nguyên. Chỉ là lúc này thì gương mặt của hắn đã tràn ngập vẻ lo lắng, hai mắt nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên.
Trình Ưng chắp tay ôm quyền nói:
-Vậy thì hãy để ta lãnh giáo một chút bản lãnh của sư đệ đi!
Lúc này, Trình Ưng đã không còn có bất cứ một chút khinh thường cùng miệt thị nào như của lúc trước, mà thay vào đó là sự kiêng kị nồng đậm.
Không kiêng kỵ cũng không được, bởi vì lúc này thì Phùng Vũ -một người vốn có thực lực không phân cao thấp cùng với hắn, vẫn còn đang bị ghim chặt ở trên vách núi đá đằng sau lưng hắn kia kìa.
Lần này thì Trình Ưng dự định sẽ dốc hết toàn lực, sẽ không tạo cơ hội cho Chu Nguyên có thể chiếm trước ưu thế. Cho nên Trình Ưng vẫn muốn tự mình đến thử một lần.
Trình Ưng muốn kiểm tra xem, xem rốt cuộc thì loại nguyên khí kinh người mà Chu Nguyên bộc phát ra vào lúc trước là do hắn phải dốc hết tiềm lực của toàn thân để đánh ra một chiêu, hay thực sự thì thực lực của tên Chu Nguyên này đã mạnh tới trình độ như thế này rồi!