Khi Trình Ưng đứng ở trước mặt Chu Nguyên, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhanh chóng hội tụ đến. Lúc trước Phùng Vũ bị Chu Nguyên đánh bại quá nhanh, gần như là trong lúc nháy mắt, còn không đợi mọi người kịp phản ứng thì hắn cũng đã bị Chu Nguyên đánh bại rồi.
Cho nên tất cả bọn họ đều muốn nhìn Chu Nguyên chiến đấu thêm lần nữa để xem cho tinh tường, lúc trước thực lực mà Chu Nguyên bộc phát ra đến tột cùng là nhất thời hay là hắn thật sự đã mạnh mẽ đến loại trình độ đó?
Mà Trình Ưng hiển nhiên là có đủ thực lực để mang đến đáp án cho bọn họ.
Hào khí trở nên căng cứng.
Lúc này, trong mắt của Trình Ưng cũng tràn đầy kiêng kị. Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên trong một lúc lâu.
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, không có nửa điểm do dự nữa. Mấy trăm viên tinh thể nguyên khí ở trong khí phủ sáng lên. Nguyên khí hùng hồn chảy xuôi trong người, sau đó tựa như sương khói trực tiếp bốc lên từ trên đỉnh đầu của Trình Ưng, cuối cùng lao xuống, vờn quanh người hắn.
Một nguyên khí uy áp cường hoành phát ra.
Trình Ưng này đồng dạng là cao thủ bên trong hàng ngũ Thái Sở Cảnh Thái Sơ Cảnh Ngũ trọng thiên, thực lực cũng không hề kém hơn Phùng Vũ.
Mà đã có vết xe đổ lúc trước của Phùng Vũ, hắn tự nhiên không dám khinh thường Chu Nguyên nữa, cho nên việc đầu tiên mà hắn làm khi đối mặt với Chu Nguyên là vận chuyển nguyên khí trong cơ thể tới cực hạn.
Khi nguyên khí trong cơ thể Phùng Vũ bộc phát ra một cách dữ dội thì ở phía đối diện Chu Nguyên ngược lại là cực kỳ bình tĩnh, khuôn mặt thanh tú không hề thay đối, đôi mắt cũng không có bao nhiêu gợn sóng, vẫn giống như đầm nước sâu.
Oanh!
Ở dưới rất nhiều ánh mắt soi mói, Trình Ưng lại không có cho Chu Nguyên cơ hội ra tay trước, mà là ý định tiên hạ thủ vi cường ( người ra tay trước thì mạnh). Lúc này, nguyên khí gào thét, mà thân hình của hắn nhanh chóng bắn ra.
Trình Ưng đột nhiên bay lên cao, hai tay nhanh chóng tương hợp. Từ trong tay áo của hắn, nguyên khí hùng hồn lao ra.
- Kiêu Ảnh Sát!
Hơn mười dòng Nguyên khí như nước lũ mãnh liệt bắn ra. Trong lúc mơ hồ, chúng tạo thành thân ảnh cực lớn tựa như là cú vọ xẹt qua phía chân trời, mãnh liệt đập xuống Chu Nguyên ở phía dưới.
Vừa ra tay, Trình Ưng này đã trực tiếp vận dụng sát chiêu. Chiêu này hiển nhiên cũng Tiểu Thiên Nguyên Thuật có uy lực không tầm thường.
Âm thanh bén nhọn, chói tai vang vọng. Hư ảnh hình cú vô cùng lăng lệ do nguyên khí tạo thành kia ác liệt xé rách không khí, cuối cùng trực tiếp lên trên người Chu Nguyên vẫn đang không có nhúc nhích.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên, bụi mù tràn ngập.
- Nguyên Linh Kiếm!
Một đòn trúng đích, trong mắt Trình Ưng xẹt qua thần sắc hung ác. Hắn lại cũng không hề có vẻ như định dừng tay. Hai tay nắm chặt. Nguyên khí lưu chuyển trong bàn tay nhanh chóng biến thành hơn mười chuôi trường kiếm giống như lông vũ.
Trên thân trường kiếm có đường vân đặc thù phát ra khí tức sắc bén làm lòng người sợ hãi.
Phốc!
Sau đó, bàn tay của Trình Ưng run lên, hơn mười chuôi trường kiếm lông vũ do nguyên khí biến thành mãnh liệt bắn ra, nhanh chóng bắn vào bên trong khu vực đầy bụi mù kia làm cho đất đá văng tung tóe.
Rầm rầm!
Trình Ưng ra tay tàn nhẫn, thế công giống như là mưa to trút xuống, những Tiểu Thiên Nguyên Thuật có uy lực kinh người bị hắn liên tục thi triển đi ra, nhanh chóng đánh vào khu vực đầy bụi mù kia.
Mà chung quanh vách núi, những đệ tử đang vây xem kia đều hơi có chút động dung. Sự tàn nhẫn, quyết đoán của Trình Ưng này làm cho bọn họ khá kinh ngạc.
Trình Ưng ki cũng căn bản là không có ý định muốn đánh lâu dài. Khi vừa ra tay là lập tức gần như tiêu hao sạch nguyên khí của bản thân, đồng thời biến nguyên khí thành thế công phô thiên cái địa, bao phủ Chu Nguyên.
Đối mặt với thế công như mưa rào này, chắc hẳn trong hàng ngũ đệ tử Thái Sơ Cảnh Ngũ trọng thiên sẽ không có mấy người dám không tránh mũi nhọn.
Bất quá khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là Chu Nguyên lại đứng nguyên tại chỗ, tiếp nhận toàn bộ đợt công kích như mưa to kia của Trình Ưng.
- Chu Nguyên này không khỏi cũng quá ngông cuồng đi, thậm chí còn không thèm né tránh.
Có đệ tử không nhịn được thấp giọng nói.
- Chậc chậc. Cứng rắn tiếp nhận toàn bộ đợt công kích này của Trình Ưng, thằng này... đang suy nghĩ gì vậy?
Ở ở bên trong đình viện bằng đá phía đằng xa, Lục Huyền Âm cũng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà vào với nhau, nói:
- Thật là một kẻ cuồng vọng!
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào khu vực bụi mù kia, cứng rắn chịu đựng toàn bộ đợt công kích cuồng bạo này của Trình Ưng như thế, Chu Nguyên tất nhiên cũng sẽ không dễ chịu!
Rất nhiều ánh mắt đều chăm chú nhìn qua.
Từ trên trời, Trình Ưng đáp xuống. Lúc này, sắc mặt của hắn cũng đã tái nhợt, hiển nhiên là đợt công kích mà hắn vừa bạo phát ra lúc trước đã tiêu hao gần như toàn bộ nguyên khí trong cơ thể hắn rồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào khu vực đầy bụi mù kia với ánh mắt tàn nhẫn.
- Chu Nguyên, ngươi có lẽ cũng không nghĩ ra, ngươi có thể bộc lộ ra thực lực mạnh mẽ nhưng ta lại ác hơn ngươi.
Lần này, Trình Ưng hoàn toàn không có lưu lại cho mình một con đường để rút lui, bởi vì Chu Nguyên không ngã, như vậy thì chính hắn sẽ mất đi thủ đoạn phản kích.
Trên vách núi có gió núi thổi qua, quét sạch bụi bậm tràn ngập trên đài thi đấu đi.
Tình huống trong tràng theo thời gian trôi qua mà dần rõ ràng, nơi đó lộ ra những đống đất đá bừa bộn.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào và ngay sau đó, đồng tử của tất cả mọi người đều nhanh chóng co lại.
Tất cả chỉ thấy ở giữa đống bừa bộn kia, Chu Nguyên vẫn như cũ là đứng tại chỗ, bên ngoài thân thể của hắn, nguyên khí màu vàng bốc lên, trong lúc mơ hồ tựa như là biến thành một con cự mãng màu vàng, bảo hộ hắn ở bên trong.
Mà đứng ở trong sự bảo hộ của con cự mãng màu vàng này, thần sắc trên mặt Chu Nguyên cũng cực kỳ bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào.
Vô số tiếng hét hoảng sợ vang vọng trên vách núi.
Chu Nguyên vậy mà có thể cứng rắn tiếp nhận hết đợt công kích cuồng bạo kia của Trình Ưng. Hơn nữa, sau khi tiếp nhận hết, lông tóc vẫn như trước không tổn hao gì!
- Hắn vậy mà chỉ dựa vào nguyên khí của bản thân, đã tiếp nhận được toàn bộ đợt công kích của Trình Ưng.
Có đệ tử kinh hãi nói.
- Nguyên khí của hắn vậy mà đã hùng hậu đến loại trình độ này!
Bọn họ đều rất rõ ràng, chỉ dựa vào nguyên khí mà có thể tiếp nhận được toàn bộ đợt công kích kia tức là nguyên khí của bản thân Chu Nguyên đã vượt qua cấp độ Thái Sơ Cảnh Ngũ trọng thiên rất xa.
Khi mà vô số tiếng hét hoảng sợ liên tiếp vang lên, sắc mặt của Trình Ưng cũng kịch biến, bởi vì nguyên khí chấn động phát ra từ trong cơ thể Chu Nguyên làm cho hắn cảm nhận được nguy hiểm.
Mà loại cảm giác nguy hiểm này bình thường chỉ xuất hiện khi hắn đối mặt với một ít cao thủ đã bước vào Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên.
- Nguyên khí của hắn đã không kém cường giả Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên!
Vừa nghĩ đến điều này, da đầu của Trình Ưng mãnh liệt run lên. Phải biết, hiện tại bản thân Chu Nguyên cũng chỉ là Thái Sơ cảnh Tam trọng thiên mà thôi nhưng vì cái gì mà nguyên khí của hắn lại có thể hùng hậu đến trình độ như vậy!
Khi Trình Ưng cò đang hoảng sợ, Chu Nguyên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đạm mạc lập tức tập trung vào Trình Ưng.
Trình Ưng hoảng sợ, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Oanh!
Nhưng mà thân hình của Chu Nguyên lập tức hư hóa, giống như một làn sương mù xẹt qua, gần như là thuấn di vậy, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Trình Ưng.
- Ta nhận...
Đồng tử của Trình Ưng co rụt lại. Hắn vội vàng lên tiếng, muốn nhận thua, bởi vì hắn hiểu được, vào lúc này, hắn đã không có bất kỳ phần thắng rồi, Chu Nguyên ở trước mắt có thực lực viễn siêu tưởng tượng của hắn.
Bành!
Bất quá, quyền kình lăng lệ, ác liệt của Chu Nguyên lại dẫn đầu mà đến, nhanh chóng đánh thẳng vào ngực của Trình Ưng. Nguyên khí nổ tung khiến cho áo bào của Trình Ưng bị đánh rách tả tơi. Về phần Trình Ưng thì là kêu lên thảm thiết rồi bị đánh bay rớt ra ngoài, cuối cùng trùng trùng điệp điệp khảm nạm vào trên vách núi đá, trông chật vật đến cực điểm.
Chung quanh vách núi lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
từng ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên giống như là đang nhìn thấy quái vật vậy.
Ở trận đấu lúc trước, bọn họ còn có thể cho rằng là Phùng Vũ trở tay không kịp. Nhưng lúc này đây, rõ ràng là Trình Ưng đã ra tay trước, thậm chí còn toàn lực tiến công, vậy mà cuối cùng, ngay cả phòng ngự bằng nguyên khí của Chu Nguyên đều không thể đột phá được.
Chuyện này làm cho tất cả mọi người đều hiểu được.
Chu Nguyên cũng không phải dựa vào vận khí... Mà là hắn thật sự có được thực lực đáng sợ.
Trong cấp độ Thái Sơ Cảnh Ngũ trọng thiên đã không có người là đối thủ của hắn.
Ở bên trong chỗ đình viện bằng đá của Lữ Tùng, Lữ Yên kinh ngạc đến mức không nói được cái gì. Mà lúc này, dù cho nàng có không muốn như thế nào thì cũng không thể không thừa nhận, chỉ trong thời gian ngắn ngủn là hơn một tháng, bằng tốc độ tiến bộ kinh người, Chu Nguyên đã trưởng thành đến tình trạng khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Lữ Tùng cũng chậm rãi nói:
- Tiểu tử này thật đúng là quái thái. Ở trong đại điển tuyển chọn nội sơn, hắn phải dốc hết toàn lực có thể chiến thắng được Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên là Lục Phong. Nhưng mà lúc này, mới có hơn một tháng, dưới Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên, tiểu tử này đã gần như là vô địch rồi.
Hắn nhìn thoáng qua Lữ Yên rồi nói:
- Năm đó, sau khi tiến vào nội sơn, Sở Thanh bỏ ra nửa năm thời gian, trở thành đệ tử đai tím... Mà bây giờ, Chu Nguyên chỉ mới dùng có một tháng thì đã có tư cách tham gia tuyển bạt đệ tử đai tím.
- Tốc độ tiến bộ này mới thật sự là không ai bằng.
Lữ Yên muốn nói điều gì để phản đối, nhưng cuối cùng chỉ có thể không cam lòng dậm chân một cái. Giờ này khắc này, ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận rằng, nàng thật sự đã coi thường người đệ tử mới này.
Nhìn thoáng qua chỗ phương hướng của Thẩm Thái Uyên, Lữ Tùng cảm thán nói:
- Vận khí của Thẩm lão đầu đúng là không kém. Không ngờ, lần này lại vẫn thực bị hắn lấy được một hạt giống tốt.
Bốn phía chung quanh vách núi, rất nhiều đệ tử đang vây xem cũng theo thời gian trôi qua mà dần phục hồi lại tinh thần. Nhưng mà lần này, bọn họ ngược lại là không có quá nhiều rung động, nghĩ đến cũng đúng là đã có sự chuẩn bị.
Những đệ tử tới đây vốn dĩ là muốn xem Chu Nguyên xấu mặt nhưng không ngờ kết quả lại như thế. Mặc dù có chút không cam lòng nhưng bọn họ cũng hiểu được, chỉ bằng vào chiến tích ngày hôm nay cũng đã đủ để cho Chu Nguyên dương danh khắp Thương Huyền Tông.
Răng rắc.
Vào lúc này, chén trà trong tay Lục Hồng đã bị ông ta bóp nát. Nước trà tích rơi xuống. Trên khuôn mặt già nua kia tràn đầy sự bất mãn.
Hắn chậm rãi lau vệt nước trong tay rồi nhìn qua chô Vệ U Huyền và thản nhiên nói:
- Vệ U Huyền, tới phiên ngươi.
Trong thanh âm nhàn nhạt kia lại ẩn chứa sự tức giận làm cho rất nhiều đệ tử sợ hãi.
Vào lúc này, Vệ U Huyền cũng hít sâu một hơi. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đài thi đấu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên ở trước mắt, sau đó duỗi ngón tay ra, chỉ vào vách núi sau lưng Chu Nguyên.
- Vị trí kia rất đẹp nên ta muốn giữ lại cho ngươi.
Thanh âm của Vệ U Huyền vang vọng trên vách núi làm cho tất cả đệ tử đang vây xem đều nuốt nước miếng.
Bọn họ biết được, chỉ sợ hiện tại, trận thi đấu đoạt động phủ hôm nay mới xem như chính thức mở màn...