Trên bệ đá, Chu Nguyên đứng đối mặt cùng Vệ U Huyền. Ánh mắt của hai người đều u ám, lạnh lẽo như đao gió, ẩn ẩn có ý lạnh làm lòng người rung động, sợ hãi đang chảy xuôi ở bên trong.
Chung quanh vách núi, rất nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người.
Hôm nay, trận thi đấu đoạt động phủ này không thể nghi ngờ là khiến cho người xem có cảm xúc phập phồng. Vốn là khi vừa mới bắt đầu, tất cả đều cho rằng một mạch của Thẩm Thái Uyên sẽ bị một mình Vệ U Huyền làm thịt, mất hết thể diện. Nhưng mà ai cũng không ngờ, người từ vừa mới bắt đầu không có được gửi kỳ vọng cao như Chu Nguyên lại sẽ đứng dậy ở thời khắc cuối cùng, sau đó trực tiếp dùng kế gậy ông đập lưng ông để đáp lễ Vệ U Huyền. Đồng dạng là một thân một mình, đồng dạng là dựa vào sức mạnh một người, dễ dàng đánh bại hai người xuất trận bên phía Lục Hồng.
Cuối cùng, hai bên đều chỉ còn lại có một người...
- Chu Nguyên này thật đúng là không đơn giản. Nếu như hôm nay hắn thực sự có thể đánh bại Vệ U Huyền thì chỉ sợ ngày sau trong Thương Huyền Tông sẽ không người nà là không biết đến hắn nữa.
- Dùng tu vi Thái Sơ cảnh Tam trọng thiên, dễ dàng đánh bại hai vị Thái Sơ Cảnh Ngũ trọng thiên, thật là khó có thể tưởng tượng trên đời lại có người có được nội tình mạnh mẽ như vậy.
- Nhưng mà Vệ U Huyền kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu, thực lực của hắn rất mạnh, chính là Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên hàng thật giá thật. Thực lực như vậy đã có thể chống lại một số đệ tử đai tím bình thường rồi. Chu Nguyên có thể chiến thắng hai người Phùng Vũ, Trình Ưng nhưng muốn lấy được chỗ tốt trong tay của Vệ U Huyền, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
- Hoàn toàn chính xác, Vệ U Huyền cũng không phải là tồn tại mà hai người Phùng Vũ, Trình Ưng có thể so sánh.
- Hắc. Xem ra hôm nay không thể tránh được là sẽ có một hồi long tranh hổ đấu rồi. Có thể nhìn thấy kịch chiến như vậy, chuyến này cũng không phải vô ích.
- ...
Rất nhiều đệ tử đang vây xem xì xào bàn tán. Lúc này, khí thế của hai người trên đài thi đấu cũng đã bùng nổ ra, một người như hổ, một người như giao, cả hai đều vô cùng hung hãn. Đối mặt với hai người đồng dạng cường thế như vậy, ai cũng nói không chính xác đến tột cùng là người nào sẽ càng mạnh hơn nữa. Hết thảy đều phải chờ đến lúc giao thủ mới biết được.
Ở trên vách núi đằng xa, hai người Thẩm Thái Uyên cùng Lục Hồng đều đang ngồi trong đình viện bằng đá củariêng phần mình. ở chung quanh, rất nhiều đệ tử thuộc môn hạ cảu hai người đều đang vô cùng khẩn trương khi nhìn qua đài thi đấu.
Nếu là trước đây, đệ tử trong một mạch của Lục Hồng còn nhẹ nhõm, hiển nhiên là cảm thấy diễn biến của trận thi đấu đoạt động phủ hôm nay đều được bọn họ nắm giữ ở trong lòng bàn tay. Nhưng hiện tại, ý nghĩ đã bị Chu Nguyên đánh nát.
Mặc dù, bọn họ vẫn tràn đầy tin tưởng đối với Vệ U Huyền nhưng bởi vì biểu hiện của Chu Nguyên trong hai trận trước, cho nên trước khi trận đấu lần này có kết quả, bọn họ cũng không dám lại tùy ý mở miệng mỉa mai nữa rồi, miễn cho đến lúc đó có việc ngoài ý muốn xảy ra thì lại giống như là tự mình vả mặt mình, mất hết thể diện.
Lúc này, khuôn mặt của Lục Hồng cực kỳ âm trầm. Vốn dĩ hôm nay ông ta muốn triệt để trấn áp một mạch của Thẩm Thái Uyên nhưng bởi vì sự xuất hiện của Chu Nguyên mà ý định này xem như là đã rơi vào khoảng không.
Ở sau lưng ông ta, khuôn mặt của Lục Huyền Âm cũng không ngừng biến ảo. Nhìn qua sắc mặt khó coi của Lục Hồng, nàng chỉ có thể cắn răng, lên tiếng:
- Hồng thúc không cần lo lắng, tiểu tử kia nhất định không phải là đối thủ của Vệ U Huyền sư huynh.
Lục Hồng lạnh lẽo gật đầu. Hiện tại, ông ta cũng chỉ có thể kỳ vọng Vệ U Huyền hảo hảo giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng này rồi.
...
- Ta vốn còn cho rằng ngươi chỉ là vai phụ đến gom góp để đi ngang qua sân khấu mà thôi. Không ngờ, ngươi mới là kẻ có thực lực mạnh nhất trong ba người xuất trận.
Ở bên trong đài thi đấu, Vệ U Huyền mặt không biểu tình nhìn qua Chu Nguyên, thản nhiên nói.
- Nhưng mà, ngươi cũng đã đủ nổi tiếng rồi thì phải?
Khi một chữ cuối cùng vừa vang lên, ánh mắt của Vệ U Huyền đã biến thành cực kỳ lăng lệ, ác liệt.
Oanh!
Sau nháy mắt, từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí cường hãn đột nhiên bùng nổ. Một luồng sóng áp bách bộc phát ra. Không chịu nổi áp lực, phiến đá dưới chân hắn không ngừng rạn nứt.
Chung quanh vách núi, sắc mặt của những đệ tử đang vây xem đều khẽ biến đổi, hiển nhiên là bọn họ đã phát giác được loại nguyên khí uy áp kia mạnh mẽ đến mức nào.
Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên!
Nguyên khí ở quanh người Vệ U Huyền rít gào. Loại cảm giác áp bách kia đủ để khiến cho rất nhiều đệ tử có tu vi Thái Sơ Cảnh Ngũ trọng thiên cảm thấy áp lực.
Phát giác được nguyên khí uy áp ở quanh người Vệ U Huyền kia, Chu Nguyên cũng nhắm hai mắt lại. Không hổ là Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên, khí thế kia không biết mạnh hơn hai người Phùng Vũ, Trình Ưng bao nhiêu lần.
Vệ U Huyền này hoàn toàn chính xác không phải là đèn đã cạn dầu.
Chu Nguyên cúi đầu. Ở trong khí phủ, hơn bảy trăm viên tinh thể nguyên khí chấn động. Một cỗ nguyên khí tinh thuần lao ra, cuối cùng tràn ngập trong tứ chi bách hài Chu Nguyên.
Rống!
Từ trên đỉnh đầu của hắn, Nguyên khí màu vàng giống như cột sáng mấy trăm trượng đột nhiên xông thẳng lên trời.
Từng sợi nguyên khí màu vàng không ngừng rơi xuống, bao phủ thân hình của Chu Nguyên.
Mà vào lúc này, nguyên khí uy áp đến từ chính Vệ U Huyền cũng bị triệt để ngăn cách.
Oanh!
Ánh mắt hai người va chạm ở giữa không trung. Trong một sát na, giống như là có tia lửa điện tóe ra, ánh mắt của hai người đều trở nên lạnh lùng như đao gió.
Nguyên khí uy áp chấn động hư không.
Vệ U Huyền là người ra tay trước, chỉ thấy hai tay của hắn đột nhiên chập lại, nguyên khí cuồng bạo nhanh chóng xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn và tạo thành một quả cầu màu trắng bằng nguyên khí vô cùng cuồng bạo.
Bàn tay của hắn khẽ run lên, quả cầu màu trắng bằng nguyên khí kia nhanh chóng bắn mạnh về phía Chu Nguyên. Chấn động cuồng bạo khiến cho không gian cũng có chút chập trùng.
- Ta ngược lại là muốn nhìn xem. Với tu vi Thái Sơ Cảnh Tam trọng thiên thì nguyên khí của ngươi đến tột cùng có thể mạnh bao nhiêu!
Vệ U Huyền quát lạnh. Rõ ràng rằng ý định của hắn là thuần túy ỷ vào tu vi Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên của bản thân muốn mạnh mẽ áp chế nhuệ khí của Chu Nguyên xuống.
Hắn cố ý làm như vậy bởi vì lúc trước, Chu Nguyên cũng dựa vào sự hùng hậu của nguyên khí mà chính diện đánh bại hai người Phùng Vũ một cách dễ như trở bàn tay.
Hiển nhiên, Vệ U Huyền này cũng định dùng phương thức giống như vậy để đánh bại hắn.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, quả cầu màu trắng bằng nguyên khí kia nhanh chóng biến to. Cảm thụ được sự áp bách đập vào mặt, Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, bàn chân mãnh liệt đạp một cái thật mạnh, đất đá văng tung tóe.
Hưu!
Mà vào lúc này, cột sáng màu vàng to mấy trăm trượng ở trên đỉnh đầu của hắn cũng phân hoá ra một dòng nguyên khí màu vàng tựa như mãng rồi lại giống như Giao gào thét lao ra.
Oanh!
Dòng nguyên khí màu vàng này hung hãn đụng vào cùng quả cầu màu trắng bằng nguyên khí kia.
Khi vừa va chạm, sóng xung kích do nguyên khí cuồng bạo lập tức khuếch tán ra bốn phương tám hướng khiến cho vách núi ở chung quanh đều bị rạn nứt.