Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 381 - Chương 380: Tin Tức Lan Xa (2)

Chưa xác định
Chương 380: Tin tức lan xa (2)

- Về phần mấy lời đồn thổi vớ vẩn của các đệ tử ăn không ngồi rồi thì lại càng không cần để ý. Chẳng lẽ ngươi còn coi Chu Nguyên hắn thực sự là Sở Thanh thứ hai nữa hay sao? Trong những năm gần đây, cũng đâu có thiếu đệ tử thiên tài vang danh một thời xuất hiện ở trong Thương Huyền tông, thế nhưng cho đến cuối cùng thì còn có mấy ai có thể đặt chân lên cái vị trí thập đại Thánh Tử này?

Triệu Chúc nghe vậy, cũng là ung dung cười một tiếng, gật nhẹ đầu.

Cũng đúng, chỉ là một tên đệ tử đai vàng nho nhỏ mà thôi, còn chưa đủ năng lực để lọt vào mắt xanh của mấy người bọn họ. Có lẽ, cho đến khi sự kiện này qua đi thì đã chẳng còn ai nhớ tới kẻ này là kẻ nào nữa đâu.

Tuyết Liên phong.

Lý Khanh Thiền đang ngồi xếp bằng trên một cái bệ đá, chung quanh có mây mù lượn lờ trôi. Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo dài màu xanh, dáng người vẫn thon dài yểu điệu như ngày nào. Chỉ là khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn luôn lạnh lùng như băng tựa như một ngọn núi băng đã tồn tại ngàn năm khó mà hòa tan.

Thế nhưng lúc này, trên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng ấy của nàng lại vẫn còn vương lại một chút xíu kinh ngạc.

- Cái tên Chu Nguyên này cũng rất biết làm cho người ta phải bất ngờ đấy chứ...-Chỉ nghe Lý Khanh Thiền lẩm bẩm một câu. Hiển nhiên là nàng cũng đã được nghe người ta nói tới kết quả của cuộc chiến tranh đoạt động phủ của Thánh Nguyên Phong.

Thực ra cảm nhận của Lý Khanh Thiền về Chu Nguyên chẳng phải tốt, cũng chẳng phải xấu. So với Chu Nguyên thì Lý Khanh Thiền lại càng cảm thấy hứng thú với cô gái tên là Yêu Yêu, người đang có một mối quan hệ không tầm thường với Chu Nguyên.

Lý Khanh Thiền vốn là một cô gái rất kiêu ngạo, Thế nên tầm mắt của nàng cũng cực kỳ cao. Thế nhưng cho dù lấy tầm mắt cao như vậy, khi phải đối mặt với Yêu Yêu thì trong lòng Lý Khanh Thiền vẫn khó tránh khỏi dâng lên cảm giác thua kém trước sự thần bí cùng lạnh nhạt của cô gái ấy.

Một cô gái xuất sắc như vậy, dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào thì cũng là đối tượng mà tất cả mọi người đều chú ý. Sẽ có khiến cho không biết bao nhiêu những đệ tử tài năng siêu lòng và theo đuổi.

Thế nên Lý Khanh Thiền mới cảm thấy khó hiểu về mối quan hệ thân mật khác thường giữa Chu Nguyên cùng Yêu Yêu. Bởi vì, dưới cái nhìn của nàng, mặc dù Chu Nguyên cũng khá ưu tú đấy, thế nhưng vẫn không thể đặt ngang cùng một đẳng cấp với Yêu Yêu cho được.

Nói thẳng ra là Chu Nguyên còn không xứng để có thể có quan hệ gần với Yêu Yêu như vậy.

Tuy nói hồi còn ở trong Nguyên Trì, Lý Khanh Thiền còn từng hợp tác với Chu Nguyên. Thế nhưng xét cho cùng thì cơ sở của lần hợp tác này là dựa vào sự tồn tại của Yêu Yêu. Bằng không, lấy cái thân phận đệ tử đai vàng nhỏ nhoi kia của Chu Nguyên thì còn lâu mới có đủ tư cách để nói chuyện hợp tác với một vị Thánh Tử như Lý Khanh Thiền.

Thế nhưng biểu hiện trong lần chiến đấu tranh đoạt động phủ này của Chu Nguyên cũng đã cải thiện một chút cái nhìn của Lý Khanh Thiền về hắn. Xem ra người này vẫn còn có chút tiền lực đấy.

- Thế nhưng, một Sở Thanh thứ hai ư?

Lý Khanh Thiền trầm mặc một chút, khẽ vươn tay khuấy động màn sương mù trước mặt.

- Chu Nguyên, cậu còn phải cố gắng rất nhiều nữa cơ...

Bởi vì chỉ có khi đạt đến cấp độ ngang hàng như mấy người Lý Khanh Thiền thì mới có thể hiểu được, rằng đến tột cùng thì cái kẻ xếp hàng đệ nhất trong số thập đại Thánh Tử kia là đáng sợ tới mức nào.

Dưới cái nhìn của Lý Khanh Thiền, có lẽ chỉ có cô gái Yêu Yêu thần bí làm cho không người nào có thể nhìn thấu kia thì may ra mới có khả năng xứng với danh hiệu ấy. Về phần Chu Nguyên ư...? Chỉ sợ dù cho so sánh về bất kỳ mặt nào thì cậu ta vẫn còn kém xa lắm.

Trong một tòa đình viện của Thánh Nguyên Phong.

Nơi này là khu vực thuộc về nội viện. Đây là một mảnh cánh đồng hoa, Thẩm Thái Uyên đang mặc một bộ áo gai, cầm cái cuốc nhỏ, cẩn thận từng li từng tí chăm sóc mỗi một cây dược liệu mà ông ấy đã phải rất vất vả mới bồi dưỡng được. Về phần Chu Nguyên thì đang đứng đợi ở trong thạch đỉnh ở cách đó không xa.

Thẩm Thái Uyên bận rộn nửa ngày trời rồi mới hài lòng đứng dậy, ông vỗ vỗ bùn đất trong tay rồi xoay người đi về phía Chu Nguyên.

Chu Nguyên nhìn thấy bộ dạng Thẩm Thái Uyên chẳng khác gì một ông lão nông dân chân chất thì không khỏi cảm thán trong lòng. Nhìn qua thì nào ai có thể nghĩ tới, ông lão đi chân đất bình thường này lại là một cường giả cảnh giới Thiên Dương cơ chứ?

Phải biết, chỉ cần đạt đến cấp độ thế này thì đã đủ sức để khai sáng lên một môn phái cỡ nhỏ, trở thành chủ nhân của nguyên một tông môn.

Thậm chí nếu như đặt ở Thương Mang đại lục của hắn thì người có tu vi thế này đã đủ để trở thành vô địch. Chỉ cần một cái ý nghĩa liền có thể quyết định sự lên xuống của cả một vương triều.

Mà ở nơi Thương Huyền tông này, Thẩm Thái Uyên cũng chỉ là một vị trưởng lão mà thôi. Xếp ở phía trên ông ấy còn có các vị Phong Chủ cùng chưởng môn Thanh Dương. Bởi vậy cũng có thể thấy được sự tích lũy hùng hậu của tông môn từng là môn phái mạnh mẽ nhất của Thương Huyền Thiên này.

Đồng thời, Chu Nguyên cũng càng hiểu rõ hơn sự vĩ đại của vị tổ sư đã khai sáng nên Thương Huyền tông, nắm trong tay Thương Huyền Thánh Ấn, cũng đồng thời là Thiên Chủ của Thương Huyền Thiên -Thương Huyền lão tổ.

Tại nơi Thánh Tích Chi Địa kia, người thiếu niên trẻ trung tuấn mỹ ấy đã từng là người mạnh nhất trong cõi thiên địa này.

-Chờ lâu lắm rồi hả? -Thẩm Thái Uyên cười cười, hỏi Chu Nguyên.

Kể từ sau trận chiến tranh đoạt động phủ ngày hôm đó thì tất cả đệ tử đều nhìn thấy sự lạ là, một người mà xưa nay luôn cứng nhắc nghiêm khắc như Thẩm Thái Uyên lại thường xuyên nở nụ cười.

Chu Nguyên cười lắc lắc đầu. Thực ra Chu Nguyên cũng rất biết ơn đối với sự che chở bao bọc của Thẩm Thái Uyên. Dù sao thì cảm giác khi được người khác coi trọng cùng tín nhiệm cũng luôn rất tốt.

Đặc biệt là khi những người khác đều không xem trọng Chu Nguyên, lại chỉ có một mình Thẩm Thái Uyên không để ý tới ý kiến kẻ khác, vẫn che chở vun trồng cho hắn thì lại càng khiến cho Chu Nguyên cảm động hơn.

Thẩm Thái Uyên ngồi lên trên một cái ghế đá, sau đó đưa tay vào trong tay áo rồi móc ra một chiếc lệnh bài màu tím.

-Đây là lệnh bài tượng trưng cho quyền sở hữu của tòa động phủ cấp Tử Nguyên kia. Bắt đầu từ hôm nay thì nó liền thuộc về ngươi rồi. -Trong giọng nói của Thẩm Thái Uyên không che giấu nổi vẻ vui mừng.

Chu Nguyên đưa tay tiếp nhận lệnh bài, con mắt hiện lên một chút mừng rỡ. Dù sao động phủ cấp Tử Nguyên cũng là một trong những tài nguyên tu luyện trọng yếu, có ích lợi rất lớn cho quá trình tu luyện của Chu Nguyên.

Mà lúc trước, Chu Nguyên phải cố gắng hết sức để tham gia và giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh đoạt động phủ cũng là vì muốn đạt được toà động phủ cấp Tử Nguyên này.

-Đệ tử đa tạ Thẩm sư! -Chu Nguyên ôm quyền nói.

Thẩm Thái Uyên khoát tay áo, nói:

-Đây chính là thành quả mà ngươi nên có được. Bây giờ thì hẳn là sẽ không còn ai dám có ý kiến với việc ta đem toà động phủ cấp Tử Nguyên này cho ngươi nữa rồi.

Mặc dù ngay từ đầu thì Thẩm Thái Uyên đã quyết định ban toà động phủ cấp Tử Nguyên này cho Chu Nguyên, thế nhưng ngay lúc đó ông đã gặp phải sự phản đối kịch liệt của các đệ tử. Dù sao, theo ý kiến của bọn họ thì một người mới gia nhập nội sơn và đẳng cấp cũng mới chỉ ở mức đai vàng như Chu Nguyên còn chưa đủ tư cách để sở hữu toà động phủ cấp Tử Nguyên này.

Cũng may là trải qua trận chiến tranh đoạt động phủ diễn ra vào vài ngày trước thì đã không còn có đệ tử dám có ý kiến phản đối với quyết định này. Cho dù là những người mà trước đây phản đối kịch liệt nhất như đám Trương Diễn thì cũng đều giữ im lặng, hiển nhiên là đã chấp nhận việc này.

Bình Luận (0)
Comment