Tin tức về cuộc chiến tranh đoạt động phủ của Thánh Nguyên Phong đã trực tiếp truyền khắp ở Thương Huyền tông chỉ ngay sau ngày thứ hai.
Theo lẽ bình thường thì cuộc chiến tranh đoạt động phủ ở cấp độ địa phương như thế này cũng sẽ không khiến cho người của các ngọn núi khác cảm thấy hứng thú, cùng lắm thì cũng chỉ có thể gây ra một hồi xôn xao nho nhỏ ở trong chính ngọn núi của mình mà thôi. Bởi lẽ dù có ai thua ai thắng đi chăng nữa thì ảnh hưởng của nó cũng sẽ chẳng thể nào liên quan tới các đệ tử của những ngọn núi khác được.
Huống chi đây chỉ là một trận chiến tranh đoạt động phủ của các đệ tử đai vàng ở một ngọn núi vốn mang tiếng là đã xuống dốc như Thánh Nguyên Phong...
Thế nhưng hiển nhiên lần này tình huống lại khác biệt so với khi xưa. Bởi vì lời đánh giá của vị Miêu trưởng lão của Tuyết Liên phong dành cho Chu Nguyên đã khiến cho rất nhiều người ủng hộ cuồng nhiệt của Sở Thanh ở trong Thương Huyền tông cảm thấy khó chịu. Thế là ngày diễn ra cuộc đấu, những người này lục tục chạy tới muốn nhìn một chút xem đến tột cùng là cái tên Chu Nguyên này có năng lực gì.
Lúc đến, bọn họ đều mang theo một loại thái độ là muốn xem kịch vui muốn nhìn người khác bị xấu mặt. Thế nhưng lúc rời đi, trong lòng mỗi người đều mang theo sự rung động khó nói lên lời.
Chỉ vì kết quả của trận tỉ thí tranh đoạt động phủ vốn có tính chất chẳng có gì đáng xem này lại nằm ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người...
Người thanh niên Chu Nguyên ấy, chỉ trải qua vẻn vẹn một tháng từ khi gia nhập nội sơn, thế mà lại dùng tu vi Thái Sơ cảnh tam trọng thiên của mình lật ngược lại thế cờ vốn đang cực kỳ xấu hổ và bất lợi cho nhất mạch của mình, hơn nữa còn dùng sức một người trực tiếp đánh thắng ba người của đội bên kia, đánh cho ba vị đệ tử đai vàng đứng đầu bên phía trưởng lão Lục Hồng phải rơi xuống dưới ngựa.
Không thể phủ nhận rằng đây là một chiến tích khá hiển hách.
Ngay cả những đệ tử mang tâm tính bắt bẻ mà tới kia thì cũng đều không thể tìm ra một chút sơ sót nào của Chu Nguyên ở trong trận chiến tranh đoạt động phủ này...
Thế là, vào ngay ngày thứ hai sau khi trận chiến tranh đoạt động phủ của Thánh Nguyên Phong kết thúc thì những chi tiết liên quan đến cuộc chiến này đã được truyền khắp ở các ngọn núi khác, khiến cho rất nhiều những đệ tử không đến xem ngạc nhiên cùng chú ý.
-Không ngờ là người tên Chu Nguyên này lại đúng là có chút năng lực. Chỉ với tu vi Thái Sơ tam trọng thiên mà có thể đánh bại được Vệ U Huyền, kẻ đã bước vào cảnh giới Thái Sơ lục trọng thiên, phải biết tu vi ấy cũng đã đủ để được tấn cấp trở thành đệ tử đai tím rồi...
-Kẻ này có thể tích lũy được một lượng nguyên khí cực kỳ hùng hậu, không phải là kẻ tầm thường.
-Khó trách Miêu trưởng lão lại dành cho hắn đánh giá cao như vậy. Nếu hắn vẫn có thể duy trì được phong độ này thì nói không chừng, trong tương lai, chúng ta sẽ lại có thêm một vị Sở Thanh sư huynh thứ hai đấy.
-Hừ, chỉ là một trận tranh đoạt động phủ giữa các đệ tử đai vàng mà thôi, làm gì mà nói khoa trương tới mức như vậy... Nên nhớ trong số thập đại Thánh Tử hiện nay thì chẳng có ai là kẻ đơn giản cả. Trước khi trở thành Thánh Tử thì bọn họ cũng đã từng có nhiều chiến tích về việc vượt cấp thắng địch. Đem so với những thành tích mà bọn họ đã đạt được trong quá khứ thì chiến tích bây giờ của Chu Nguyên cũng chỉ miễn cưỡng có thể coi là phù hợp mà thôi...
-Đúng vậy đấy. Trong những năm gần đây thì sư huynh Sở Thanh cũng đang tiến bộ không ngừng. Ta đã từng nghe một vị trưởng lão nói qua, với thiên phú hơn người của huynh ấy thì không quá mười năm nữa, sư huynh Sở Thanh chắc chắn sẽ trở thành trưởng lão của Thương Huyền tông chúng ta.
-Ồ! Đến mức đấy cơ à? Phải biết điều kiện cơ bản nhất để có thể trở thành trưởng lão của Thương Huyền tông chúng ta chính là tu vi ít nhất phải ở cảnh giới Thiên Dương đấy...
-Quả nhiên, sư huynh Sở Thanh không hổ danh là đệ tử xuất sắc nhất của Thương Huyền tông chúng ta trong vòng trăm năm qua... Nếu đem so sánh thì tên Chu Nguyên kia vẫn còn kém sư huynh rất nhiều...
-...
Những âm thanh tương tự cũng không ngừng vang lên tại trong bảy ngọn núi. Thế nhưng tuy rằng đa phần các đệ tử vẫn không đồng ý với đánh giá Miêu trưởng lão của dành cho Chu Nguyên, thế nhưng thái độ của bọn họ cũng đã có sự chuyển biến, không còn như lúc ban đầu là hoàn toàn nghiêng về một bên nữa. Hiển nhiên, biểu hiện trong lần chiến đấu tranh đoạt động phủ này của Chu Nguyên cũng đã khiến cho một số người phải thừa nhận thiên phú cùng tiềm lực của hắn.
Chí ít, nếu đem so sánh với những đệ tử cùng thế hệ thì Chu Nguyên đã vượt xa hơn rất nhiều.
Nhưng bất kể nói như thế nào thì trải qua cuộc chiến tranh đoạt động phủ lần này, toàn bộ đệ tử của Thương Huyền Tông đã biết tới cái tên Chu Nguyên của Thánh Nguyên Phong. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì tên của Chu Nguyên đã nổi tiếng ở trong toàn bộ tông môn.
Kiếm Lai phong.
Nơi đây đang có hai người thanh niên ngồi đối diện trong một toà thạch đình. Trên bàn đá trước mặt bọn họ còn được đặt một bàn cờ.
Trong hai người này, một người chính là Khổng Thánh, mà người thanh niên ở phía đối diện của hắn lại có dáng người thon dài, đôi mắt hẹp sắc như lưỡi dao câu. Mỗi khi hắn đưa tay lên, ống tay áo bị tuột xuống sẽ để lộ ra cánh tay trần đầy vết sẹo trông cực kỳ dữ tợn.
Người này tên là Triệu Chúc, chính là vị Thánh Tử thứ hai của Kiếm Lai phong, đồng thời cũng xếp hạng thứ 10 trong thập đại Thánh Tử.
Có thể nói, hai người đang ngồi ở đây chính là đại biểu cho những đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ này của Kiếm Lai Phong.
Ở một khu vực phía dưới thạch đình không xa, trên một võ đài khổng lồ, đang có rất nhiều đệ tử của Kiếm Lai phong chăm chỉ tu luyện. Cứ mỗi khi ánh mắt của những đệ tử này nhìn về phía hai người kia thì trong con ngươi đều tràn ngập vẻ kính sợ.
-Không nghĩ tới chỉ là bế quan một khoảng thời gian mà thôi, thế mà Thương Huyền Tông chúng ta lại liên tiếp xuất hiện nhân tài cơ đấy... -Triệu Chúc cười híp mắt, nói. Mặc dù hắn đang cười thế nhưng nụ cười của hắn lại sắc bén tựa như lưỡi đao khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng cảm thấy không quá thoải mái.
-Tên Chu Nguyên này chính là người thứ ba được hưởng nghi thức tẩy lễ ở cấp độ Bát Long của Nguyên Trì đấy hả?
Khổng Thánh vẫn luôn nhìn chằm chằm thế cuộc trên bàn cờ, khi nghe thấy cái tên Chu Nguyên thì trên khuôn mặt cũng không có bất cứ tình cảm nào. Hắn rất tùy ý mà gật gật đầu, nói:
-Kẻ này cũng có đôi chút bản lĩnh. Nếu như không phải hắn cùng với một người nữa phá hỏng kế hoạch của ta thì người được hưởng nghi lễ tẩy lễ ở cấp độ Bát Long kia không phải là Lý Khanh Thiền, mà là Khổng Thánh ta mới đúng.
Triệu Chúc cười một tiếng, nói:
-Còn dám làm hỏng chuyện tốt của sư huynh nữa cơ à? Xem ra lá gan của thằng nhãi này cũng không nhỏ đâu!
-Nghé con mới đẻ* mà... Bây giờ còn được người ta phong cho cái danh hiệu là một “Sở Thanh” thứ hai trong tương lai nữa đấy. -Khổng Thánh nói.
*Bắt nguồn từ câu “Nghé con mới đẻ không sợ cọp”, nội dung cũng khá giống với cụm từ “trẻ trâu”, ý chỉ kẻ non nớt không biết điều, năng lực có hạn mà tự tin lại vô biên.
Triệu Chúc nghe vậy thì hơi giật mình, chợt lại không nhịn được cười ra thành tiếng, lắc lắc đầu nói:
-Xem ra trong lớp đệ tử trẻ bây giờ cũng có không thiếu người ngông cuồng đâu... Một Sở Thanh thứ hai?
Khổng Thánh cười nhạt nói:
-Vừa rồi hắn còn thể hiện rất xuất sắc ở trong cuộc thi tranh đoạt động phủ của ngọn núi mình. Chắc hẳn bây giờ đang tự tin ngông nghênh lắm đây.
Triệu Chúc bĩu môi khinh thường:
-Chỉ là một trận chiến tranh đoạt động phủ của các đệ tử đai vàng mà thôi, làm gì mà cả đám cứ nói quá lên như vậy? Mà mấy người đệ tử của Trưởng lão Lục Hồng cũng càng ngày càng kém, đi tới một nơi vốn đang xuống dốc như Thánh Nguyên Phong được một thời gian rồi mà vẫn chưa thể triệt để đánh ngã hai mạch cũ còn lại. Quả thật là quá làm mất mặt cho Kiếm Lai phong chúng ta.
-Thế nhưng thằng nhãi này lại dám phá hỏng kế hoạch của sư huynh, xem ra về sau nếu như có cơ hội thì cũng nên để cho hắn biết chút đau khổ là gì mới được...
Khổng Thánh rất tùy ý nói:
-Thôi được rồi, chỉ là một tên đệ tử đai vàng nhãi nhép mà thôi, việc gì mà phải để ý. Nếu chủ động đi tìm hắn để gây sự thì chẳng khác gì là đang cho hắn mặt mũi rồi.