Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 378: Bốn Đại Cảnh Giới (2)

Chưa xác định
Chương 378: Bốn đại cảnh giới (2)

Mà sau khi trải qua một quá trình tiến hóa thì hình dạng của Thần Phủ sẽ dần dần hóa thành giống như một cái bào thai, lại sáng chói giống như mặt trời, thế nên người ta gọi cảnh giới đằng sau Thần Phủ là Thiên Dương cảnh.

Bào thai Thiên Dương sẽ dần dần thai nghén rồi sản sinh ra khí bản nguyên của thiên địa, thế nên cũng được xưng là Nguyên Anh.

Trải qua Nguyên Anh thì sẽ tới cấp độ hình thành Pháp Vực.

Thần Phủ, Thiên Dương, Nguyên Anh, Pháp Vực.

Đây cũng là bốn đại cảnh giới đằng sau Thái Sơ cảnh.

Mà hiển nhiên ba vị trưởng lão Thẩm Thái Uyên, Lữ Tùng cùng Lục Hồng đều là cường giả cảnh giới Thiên Dương. Dù cho đặt ở trong toàn bộ Thương Huyền Thiên thì thực lực của ba người họ cũng đủ để trở thành người có thể trấn áp một phương trời.

Đây cũng là một trong những mục tiêu mà Chu Nguyên đang cố gắng hướng tới.

“Thương Huyền tông không hổ danh là một trong những tông môn đứng đầu của Thương Huyền Thiên.”

Chu Nguyên cảm thán trong lòng. Phải biết kẻ địch lớn nhất bây giờ của hắn chính là Võ Vương của vương triều Đại Võ. Thế nhưng thực lực của hắn cũng chỉ bất quả là Thần Phủ cảnh mà thôi. Nếu đem thực lực ấy đặt ở trong Thương Huyền tông thì còn chẳng đủ tư cách để trở thành một vị trưởng lão.

Đương nhiên, có lẽ đối với Thương Huyền tông thì Võ Vương chẳng là cái đinh mục gì, thế nhưng đối với Chu Nguyên hiện nay mà nói thì hắn vẫn là một con quái vật khổng lồ như cũ.

Để có thể tích lũy đủ thực lực để chống lại con quái vật đấy thì Chu Nguyên vẫn cần phải cố gắng tu luyện ở nơi Thương Huyền tông này.

Mặc dù trong lòng lo nghĩ rất nhiều, thế nhưng Chu Nguyên vẫn áp chế lại. Thế là tại dưới sự chứng kiến của rất nhiều các đệ tử xung quanh, Chu Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Lục Hồng với ánh mắt không hề sợ hãi, nói:

-Trưởng lão Lục Hồng, kết quả của cuộc đấu tranh đoạt động phủ ngày hôm nay đã rõ ràng rồi chứ?

Âm thanh của Chu Nguyên vẫn hết sức bình tĩnh, cũng không bởi vì sự việc bị đè ép lúc trước mà lộ ra e ngại chút nào.

Bởi lẽ nơi này là Thương Huyền tông, dù cho là người có địa vị cao như Lục Hồng thì hắn cũng vẫn phải làm việc theo quy tắc. Bằng không thì chưởng môn Thanh Dương cùng các vị Phong Chủ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ phá hư quy củ.

Lúc này sắc mặt Lục Hồng đã giận tới mức tái nhợt cả đi. Ánh mắt khi nhìn Chu Nguyên của hắn sắc bén như lưỡi dao, chỉ hận muốn róc xương lóc thịt đối phương.

Thẩm Thái Uyên cũng là cười lạnh nói:

-Lục Hồng, còn không mau tuyên bố kết quả đi thôi?

Trong mấy lần trước thì đa phần đều là phía bên Lục Hồng giành chiến thắng. Cứ mỗi lần như vậy thì tên khốn này lại chẳng nể mặt mũi chút nào mà quay ra chế giễu Thẩm Thái Uyên. Thế nên hôm nay, mãi mới chờ tới cơ hội khi Chu Nguyên giành chiến thắng, thế là Thẩm Thái Uyên cũng muốn xả giận một phen.

Bị Chu Nguyên cùng Thẩm Thái Uyên liên thủ ép buộc, sắc mặt của Lục Hồng càng ngày càng khó coi, mặt đen như đít nồi.

Lữ Tùng đứng ở một bên thì thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ, lại phải đứng ra làm người hòa giải:

-Kết quả của lần tranh đoạt động phủ này đã rõ ràng rồi, phần thắng thuộc về nhất mạnh của Trưởng lão Thẩm Thái Uyên, mọi người có ý kiến gì không?

Đệ tử ở phía dưới đều đồng loạt lắc đầu. Có thể nói diễn biến của cuộc chiến tranh đoạt động phủ ngày hôm nay thật là lên xuống chập chùng, cực kỳ đặc sắc. Chỉ có điều là kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Từ thời điểm khi cuộc chiến mới bắt đầu diễn ra thì nào ai có thể nghĩ tới rằng người chiến thắng sau cùng lại là Chu Nguyên -một tên đệ tử chỉ mới có tu vi ở cảnh giới Thái Sơ tam trọng thiên cơ chứ?

Thế là vô số những ánh mắt mang theo vẻ phức tạp đều nhìn về phía thân ảnh trẻ tuổi đang đứng trên đài thi đấu ấy.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, sau ngày hôm nay thì cái tên Chu Nguyên sẽ vang dội ở khắp nơi của Thương Huyền tông.

Mục đích mà lần này các đệ tử bên ngoài đi tới nơi đây là muốn nhìn thấy Chu Nguyên bị xấu mặt. Thế nhưng nào ngờ đâu cái mà bọn họ được chứng kiến lại là tư thái quật khởi kinh người của Chu Nguyên.

Nếu như nói có lẽ Chu Nguyên phải dựa vào may mắn mới đạt được thành tích cao ở trong nghi thức Nguyên Tủy tẩy lễ trước đó, vậy thì lần này, thành tích mà hắn đạt được lại là hoàn toàn dựa vào thực lực chân thật của mình.

Sắc mặt của Lục Hồng đan xen hai màu trắng xanh, cuối cùng chỉ có thể phẩy tay áo bỏ đi, tức giận mười phần.

Mà các đệ tử dưới tay hắn thì cũng chỉ có thể duy trì trầm mặc, vội vàng đuổi theo sau.

Lục Huyền Âm thì cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng mà nhìn về phía Chu Nguyên.

Tại lúc mà Lục Huyền Âm vẫn còn đang chìm đắm trong sự phẫn nộ thì người thanh niên tóc đỏ tên là Từ Viêm kia lại đi tới bên cạnh cô ta, khuôn mặt mang theo vẻ mỉm cười, nói với vẻ ôn hòa:

-Huyền Âm sư muội, muội cũng không cần phải tức giận. Quả thật là tên Chu Nguyên này cũng có đôi chút năng lực đấy! Thế nhưng không sao, nếu muội đồng ý, ta có thể sai người mang hắn tới đây nói một câu xin lỗi với sư muội. Đến lúc đó thì hai bên cũng nên bỏ qua mối ân oán này đi thôi.

Vừa nói xong, Từ Viêm cũng không đợi Lục Huyền Âm nói chuyện liền quay đầu ra hiệu với một người đệ tử đang đứng gần đó.

Mà lúc này Chu Nguyên cũng đang đi trở về đỉnh núi, vừa lúc gặp phải tên đệ tử mang theo ý tứ của Từ Viêm tìm tới mình kia.

Chu Nguyên nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi nơi Từ Viêm đang đứng, mà lúc này thì khuôn mặt của Từ Viêm cũng đang tràn đầy vẻ tươi cười mà nhìn về phía hắn.

Chu Nguyên cũng cười một tiếng coi như đáp lễ, thế rồi trực tiếp quay người đi về hướng Thẩm Thái Uyên ở một bên khác, cũng chẳng thèm đếm xỉa đến lời đề nghị của tên Từ Viêm kia, phải đi lên nói lời xin lỗi hóa giải ân oán với Lục Huyền Âm.

Bởi vì theo Chu Nguyên thấy, điều này là hoàn toàn không cần thiết.

Từ Viêm nhìn thấy Chu Nguyên trực tiếp quay người rời đi thì hơi ngẩn ra một chút, chợt cười nhạt một tiếng:

-Thật đúng là một người thanh niên kiêu ngạo...

Nói nói, Từ Viêm quay đầu nhìn về phía Lục Huyền Âm, thế rồi xoay người rồi đi, đồng thời còn vừa đi vừa nói:

-Huyền Âm sư muội, chúng ta cũng về thôi. Về sau, nếu như có cơ hội, đích thân sư huynh sẽ đòi lại một lời giải thích cho những ủy khuất mà muội phải chịu đựng ngày hôm nay.

-Ha ha, xem ra vị sư đệ Chu Nguyên này của chúng ta còn chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác thua thiệt đâu nhỉ...

Bình Luận (0)
Comment