Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 377: Bốn Đại Cảnh Giới.

Chưa xác định
Chương 377: Bốn đại cảnh giới.

Oanh!

Bàn tay lớn được hình thành từ nguyên khí che khuất cả một mảng bầu trời, ngay cả toàn bộ ngọn núi nơi diễn ra cuộc chiến tranh đoạt động phủ cũng bị bao phủ ở phía dưới. Trong nháy mắt này nguyên khí trong thiên địa đột nhiên trở nên sôi trào, phảng phất như đất trời cũng đều muốn bị xé rách ra một vết rách lớn.

Đối mặt với cảnh tượng kinh khủng như vậy thì rất nhiều đệ tử đang đứng ở phía dưới đều sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, cả đám run lẩy bẩy, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Trận chiến đấu của Chu Nguyên và Vệ U Huyền lúc trước đã kinh khủng lắm rồi, thế nhưng nếu như đem so sánh cùng với áp lực do bàn tay nguyên khí này mang lại thì đơn giản tựa như đứa bé so với người khổng lồ, chênh lệch quá lớn.

-Thẩm Thái Uyên!

Bàn tay lớn còn chưa rơi xuống thì Lục Hồng vốn đang ngồi ở trong thạch đình cũng đã kinh sợ kêu lên một tiếng. Hắn lập tức điều động một luồng Nguyên khí dày nặng như biển phóng lên tận trời, những nguyên khí ấy tụ tập lại với nhau rồi hóa thành một viên Nguyên khí Hoa Cái cực kỳ to lớn, trực tiếp ngăn cản lại thế đập xuống của bàn tay to lớn kia.

Ầm ầm!

Lập tức trong đất trời nơi ngọn núi diễn ra cuộc chiến tranh đoạt động phủ không ngừng vang vọng những tiếng nổ đùng đoàng.

Tuy nhiên, mặc dù giao thủ nhưng hai người Lục Hồng cùng Thẩm Thái Uyên dẫn có sự khắc chế nhất định, không dám để cho dư ba của vụ va chạm khuếch tán ra làm cho các đệ tử xung quanh bị thương. Thế nên mặc dù vụ va chạm tạo ra những tiếng nổ cực lớn nhưng làn sóng xung kích do nó tạo ra lại bị áp chế ở trong một phạm vi cực nhỏ.

Ầm!

Thạch đình nơi Lục Hồng đang ngồi trực tiếp biến thành phấn vụn.

Mà những đệ tử đang đứng ở chung quanh đó cũng đều bị dọa đến mức gót chân như muốn nhũn ra. Cho dù là những đệ tử cực kỳ xuất sắc có can đảm hơn người như Viên Hồng thì cũng bị dọa đến mức run rẩy cả người, trong mắt còn hiện lên vẻ sợ hãi, tim đập thình thịch.

Nếu như lúc trước, hai người Lục Hồng cùng Thẩm Thái Uyên không ngăn cản sóng xung kích của vụ va chạm, hoặc ngăn cản chậm hơn một chút thôi thì những đệ tử đang đứng ở gần nơi này như bọn hắn sẽ không khác gì toà thạch đình kia, còn chưa kịp làm gì thì sự tồn tại đã biến mất khỏi cõi đời này.

-Thẩm Thái Uyên, ngươi điên rồi phải không?! -Sắc mặt của Lục Hồng vẫn còn hơi có chút tái nhợt. Hắn nhìn về phía Thẩm Thái Uyên, quát lên một tiếng đầy phẫn nộ. Hắn không nghĩ tới là Thẩm Thái Uyên lại thật sự dám ra tay giao chiến với mình ở trước mặt nhiều người như vậy.

Lỡ như để cho dư ba khuếch tán ra làm cho những đệ tử đang đứng xung quanh bị tử thương thảm trọng thì lẽ tất nhiên là hai người bọn họ sẽ bị tông môn nghiêm trị không tha.

Vừa nghĩ tới hậu quả như vậy thì ngay cả người như Lục Hồng cũng đều sợ hãi tới mức toát cả mồ hôi lạnh, kinh sợ vô cùng.

Trên khuôn mặt già nua của Thẩm Thái Uyên như được dát bởi một tầng sương giá lạnh, ông nhìn chằm chằm vào Lục Hồng, lạnh lùng hỏi:

-Lục Hồng, tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi cậy vào mình sống đến ngần này tuổi rồi nên cũng không cần mặt mũi nữa có đúng không? Chỉ là cuộc chiến giữa mấy đứa trẻ, thua thì thua thôi, thế mà ngươi lại vẫn dám ra tay áp bách đệ tử dưới tay ta, lại còn là ngay trước mặt ta như vậy à?

Da mặt của Lục Hồng hơi co lại, hắn chống chế nói:

-Đừng có nói bậy nói bạ. Tình huống lúc trước xảy ra chỉ là vì cảm xúc của ta bất ổn, thế là tâm thần thiếu sự khống chế đối với nguyên khí tự thân mà thôi.

Đương nhiên là Lục Hồng sẽ không thể thừa nhận rằng, bởi vì quá giận dữ mà hắn muốn dùng áp lực đến từ nguyên khí của mình để khiến cho Chu Nguyên phải bị đè ép tới mức quỳ xuống.

Thẩm Thái Uyên nghe vậy thì cười lạnh thành tiếng, nói với vẻ châm chọc:

-Cái thứ lòng dạ hẹp hòi, chẳng thể nào chịu thổi sự thất bại. Nếu muốn chơi thì đến đây chơi cùng với ta đây này!

Bị người đồng cấp mỉa mai ngay trước mặt nhiều đệ tử như vậy, sắc mặt Lục Hồng cũng hiện lên vẻ khó coi, hắn trầm xuống ánh mắt và nói:

-Hừ, đừng tưởng ta đây có gì phải sợ ngươi! Được lắm, vừa vặn là ta cũng rất muốn được lãnh giáo một chút, để xem trong những năm ngươi co đầu rút cổ trốn tại Thánh Nguyên Phong thì lão già ngươi lại đạt được chút thành tựu như thế nào?

-Vậy ngươi liền đến thử một chút!

Thẩm Thái Uyên bước ra một bước, nguyên khí trong cơ thể phát tán ra bao phủ cả nửa phía bầu trời. Dưới áp lực của nguyên khí ở cấp độ này thì dường như ngay cả thiên địa cũng đang không ngừng run rẩy.

-Thử một chút liền thử một chút! -Lục Hồng cũng cười giận dữ, không hề yếu thế mà cũng bước ra một bước.

Thế là trong lúc nhất thời, hai luồng nguyên khí của hai vị cường giả tràn ngập trong khắp thiên địa. Chúng không ngừng va chạm vào với nhau khiến cho ngay cả những ngọn núi cao ở xung quanh cũng bị ảnh hưởng rung lắc kịch liệt, tựa như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Nhìn thấy hai vị trưởng lão lại bắt đầu tranh luận, thậm chí là có dấu hiệu sắp sửa nảy sinh xung đột, các đệ tử chung quanh đều sợ đến mức trắng bệch cả mặt. Phải biết loại chiến đấu ở tầng cấp như hai vị trưởng lão đã không phải là thứ mà mấy người bọn họ có đủ khả năng để đứng gần chịu đựng được.

-Dừng tay!

Trưởng lão Lữ Tùng nhìn thấy hai người này thực sự muốn động thủ thì biến cả sắc mặt, vội vàng đứng ra, trầm giọng quát lên:

-Hai người đều đừng làm ẩu. Nếu lỡ như để cho các đệ tử bị thương thì Chưởng môn cùng các vị Phong Chủ sẽ không tha cho hai người các ngươi đâu.

Vừa nói, thân hình Lữ Tùng vừa lao ra, trực tiếp xuất hiện ở giữa hai người Thẩm Thái Uyên cùng Lục Hồng. Ông ta vung lên tay áo, lập tức có một luồng nguyên khí bàng bạc xuất hiện chia cách nguyên khí của hai người kia ra hai bên.

Thẩm Thái Uyên cùng Lục Hồng nhìn nhau với ánh mắt như muốn xẻ thịt đối phương. Thế nhưng chung quy lại thì hai người cũng không có triệt để đánh mất lý trí. Thế là bọn họ không bảo mà cùng thu hồi lại nguyên khí. Áp lực kinh khủng do hai người vừa mới thi triển cũng dần dần tiêu tán.

Hai người Thẩm Thái Uyên cùng Lục Hồng đều hiểu, nếu quả thật động thủ thì sự việc sẽ kinh động tới Chưởng môn Thanh Dương. Đến lúc đó thì cả hai bên ai cũng không chiếm được chỗ ở tốt.

Theo thời gian dần trôi qua thì áp lực khủng bố tràn ngập quanh thân cũng dần dần tiêu tán, mà thân thể căng cứng của Chu Nguyên cũng được thả lỏng. Hắn thở dài một hơi như trút được gánh nặng, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên trán.

Áp lực đến từ nguyên khí của tên Lục Hồng kia khiến cho Chu Nguyên chính thức nhận biết cái gì mới gọi là khủng bố. Có thể nói chỉ cần Lục Hồng muốn thì hắn có thể làm cho Chu Nguyên biến mất khỏi cõi đời này chỉ với một cái phất tay.

-Nghe nói điều kiện tiên quyết để trở thành trưởng lão của Thương Huyền tông là thực lực của tự thân phải ít nhất ở mức Thiên Dương cảnh. . . -Trong ánh mắt của Chu Nguyên tràn đầy vẻ khát khao, lầm bầm nói.

Vượt qua cấp độ Thái Sơ chính là khai mở Thần Phủ, cũng là cái mà mọi người gọi là Thần Phủ cảnh.

Bình Luận (0)
Comment