Kiếm Lai phong, nơi một căn phòng riêng của một quán rượu.
-Hừ, tên Chu Nguyên này đúng là càng lúc càng càn rỡ rồi. Vừa vào nội sơn chưa được bao lâu mà lại dám chạy tới tham gia kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím. Thật sự là không biết trời cao đất rộng! -Lục Huyền Âm ngồi trước bàn rượu, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ trào phúng.
Hiển nhiên, cô ta cũng vừa mới nghe được tin tức là Chu Nguyên cũng được tiến cử tham gia kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím lần này.
Bởi vì sự kiện mâu thuẫn với Lục Phong, cô ta vốn có thái độ thù địch với Chu Nguyên. Từ lúc ban đầu, cô ta cũng cảm thấy kẻ này chẳng là cái thá gì, không cần phải để ở trong mắt. Nhưng nào ai có thể nghĩ tới, chỉ trong khoảng thời gian 1 tháng từ khi vừa mới được tuyển chọn vào nội sơn thì Chu Nguyên lại phát triển nhanh đến như vậy?!
Thậm chí, ở thời điểm hiện tại, hắn lại còn đang chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím.
Phải biết, chính cô ta cũng phải nỗ lực rèn luyện trong suốt hai, ba năm trời rồi mới dám có tự tin tham gia kỳ thi lần này.
Từ Viêm với mái tóc đỏ rực như lửa của mình đang ngồi bên cạnh Lục Huyền Âm nghe vậy thì mỉm cười, bưng lên bầu rượu rót vào chiếc cốc trước mặt cô ta, nói:
-Cũng không cần phải tức giận vì việc vớ vẩn này. Thực ra thì ta cũng từng đau đầu vì chẳng có cớ gì để gây ra chút phiền phức cho Chu Nguyên nếu hắn cứ giữ nguyên thái độ im lặng như mấy ngày trước. Thế nhưng không ngờ là chính hắn lại tự mình nhảy nhót ra trước mặt chúng ta, quả thật là đã giúp ta bớt đi không ít công sức rồi.
Thật ra thì ngay từ lúc mới đầu, Từ Viêm còn có thái độ thưởng thức đối với Chu Nguyên. Thế nên hắn mới muốn làm người hòa giải, đứng ra để cho Chu Nguyên đến nói lời xin lỗi với Lục Huyền Âm, từ đó hóa giải mối ân oán giữa hai bên.
Thế nhưng không ngờ là Chu Nguyên lại chẳng cho hắn một chút mặt mũi nào cả, vừa nghe thấy liền trực tiếp từ chối, quay người rời đi.
Điều này khiến cho Từ Viêm cảm thấy rất không thoải mái. Hắn đường đường là một nhân vật hô mưa gọi gió ở Kiếm Lai phong, là đệ tử đai tím thuộc về nhất mạch của Phong Chủ Linh Quân, có thể nói địa vị của Từ Viêm ở trong Kiếm Lai phong là không thể thấp, thế mà lại bị một tên đệ tử đai vàng thờ ơ không để ý tới.
Lại thêm từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh ưu việt hơn so với người khác, tính cách của Từ Viêm là cực kỳ kiêu ngạo. Thế nên hắn thấy mình đã chủ động ra mặt hòa giải mà Chu Nguyên lại không biết nể tình thì quả thực là quá không biết trời cao đất rộng.
Nếu đã như vậy thì cũng đừng trách hắn ra tay khiến cho Chu Nguyên không được thoải mái.
Lục Huyền Âm nghe thấy Từ Viêm nói vậy thì sáng mắt lên, vội hỏi:
-Sư huynh chuẩn bị làm thế nào?
Từ Viêm đưa chén lên nhấp một ngụm rượu, đập tay một cái và nói:
-Vào đi!
Ngay tại lúc âm thanh của hắn vừa mới cất lên thì cửa gian phòng bị đẩy ra, sau đó có mấy bóng người lục tục đi vào. Nhìn kỹ lại thì mấy người vừa tới đều khá trẻ tuổi, thế nhưng khí chất quanh thân lại đều rất bất phàm, ánh mắt ai nấy đều sắc bén như dao.
-Bái kiến Từ Viêm sư huynh! -Mấy người thanh niên vừa vào liền chắp tay chào Từ Viêm một tiếng.
Từ Viêm cũng tươi cười, gật gật đầu đáp lại, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lục Huyền Âm và nói:
-Sư muội cũng nhận biết mấy người này đấy chứ?
Trên gương mặt xinh đẹp của Lục Huyền Âm hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng, cô ta nhìn về phía ba người vừa mới xuất hiện và hỏi:
-Nhạc Thiên sư huynh, Ngũ Kình sư huynh, La Đạo sư huynh?
Đương nhiên là Lục HuyềnÂm sẽ biết tới ba người này rồi. Bởi vì bọn họ đều là những đệ tử đai vàng tài năng nhất trong các mạch của Kiếm Lai phong, thực lực ai nấy đều cực kỳ mạnh mẽ. Điểm quan trọng nhất là ba người bọn họ cũng đều sẽ tham gia kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím lần này.
Mặc dù bọn họ đều là đệ tử của Kiếm Lai phong, thế nhưng bởi vì thuộc về các mạch của các trưởng lão khác nhau nên từ trước đến giờ, mấy người bọn họ vẫn luôn cạnh tranh với nhau. Bây giờ ba người lại đều có mặt ở đây, vậy hiển nhiên là đều vì nể mặt mũi của Từ Viêm mà đến rồi.
-Không biết Từ Viêm sư huynh gọi chúng ta đến đây là có việc gì? -Người thanh niên tên là Nhạc Thiên, đặc trưng với nụ cười tít cả mắt kia, nói.
Từ Viêm mời ba người ngồi xuống, sau đó rót cho mỗi người một chén trà rồi mới nói với vẻ tùy ý:
-Thật ra cũng chỉ là muốn nhờ ba vị giúp ta một cái việc nhỏ mà thôi.
Nói đoạn, Từ Viêm đưa tay chỉ chỉ Lục Huyền Âm ngồi ở bên cạnh và nói:
-Sư muội Huyền Âm có một chút ân oán cùng với một tên đệ tử tên là Chu Nguyên, vừa hay là lần này thì hắn cũng sẽ tham gia kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím. Thế nên ta hi vọng là đến khi kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím bắt đầu, mọi người có thể ra tay trợ giúp sư muội Huyền Âm một chút.
-Chu Nguyên?
Mấy người Nhạc Thiên nghe vậy thì hơi ngẩn ra, phải qua một lúc thì mới nhớ tới, hỏi lại:
-Chính là tên đệ tử mới tới lại có thể đánh bại Vệ U Huyền đấy sao?
Một người thanh niên khác tên là La Đạo ngồi ở một bên, cười nhạt nói:
-Trong thời gian gần đây thì kẻ này cũng khá nổi danh, mà lại độ ngông cuồng cũng không thấp, chỉ vừa mới vào nội sơn được có một tháng mà lại dám nhúng tay vào kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím. Chắc hẳn là hắn chẳng đem mấy người sư huynh có tuổi đời như chúng ta để ở trong mắt đâu nhỉ?
Những người đang ngồi ở đây đều là nhân tài kiệt xuất trong hàng ngũ đệ tử đai vàng thuộc về các mạch của Kiếm Lai phong. Mặc dù chiến tích đánh bại Vệ U Huyền của Chu Nguyên cũng khá gây rung động cho những đệ tử bình thường khác, thế nhưng đối với những kẻ có tài năng như bọn họ thì lại chẳng đáng chút nào. Dù sao mấy người bọn họ đều có tự tin, khi gặp phải Vệ U Huyền thì mình cũng sẽ giành được phần thắng.
Thế nên khi nghe được việc mà Từ Viêm nhờ lại là cái việc vớ vẩn này thì ba người đều thở phào một hơi, cảm thấy đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì.
Trước khi vào đây thì mấy người vẫn còn đang lo lắng là Từ Viêm sẽ nhờ bọn hắn làm một số việc khó khăn, khó giải quyết. Đến lúc đó thì mấy người cũng không tiện từ chối. Không nghĩ tới là Từ Viêm mời cả ba người bọn họ tới tận đây chỉ là để nhờ đối phó với một tên Chu Nguyên nhỏ nhoi.
Thế là Nhạc Thiên nhìn những người khác một chút, cười nói:
-Có phải là Từ Viêm sư huynh đã quá chuyện bé xé ra to rồi hay không? Chỉ vì giải quyết một kẻ tôm tép mà lại mời cả ba người chúng ta tới đây, cái tên Chu Nguyên ấy đáng được coi trọng như vậy à?
Không phải ba người Nhạc Thiên kiêu ngạo, mà đích thực là bọn họ có đủ thực lực để coi thường Chu Nguyên.
Từ Viêm đứng lên, đổi một chén rượu khác cho ba người và nói:
-Tên này cũng là người có chút bản lĩnh. Mà trước giờ thì ta lại luôn muốn đã làm việc thì phải làm cho hoàn mỹ, không để cho bất cứ một chút ngoài ý muốn nào xảy ra. Thế nên nếu như đã ra tay thì không thể để cho Chu Nguyên có một chút xíu cơ hội phản kích nào được.
Nhạc Thiên, Ngũ Kình, La Đạo nghe vậy thì cùng cười, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
-Nếu Từ Viêm sư huynh đã mở miệng nhờ vả thì tất nhiên là chúng ta sẽ phải giúp rồi. Xin Từ Viêm sư huynh cùng Huyền Âm sư muội yên tâm, cái tên Chu Nguyên này sẽ chẳng có cơ hội đi xa ở trong kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím lần này đâu.
Từ Viêm nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, ngón tay vuốt vuốt chén trà, trong mắt hiện lên vẻ đùa cợt.
Cái thứ không biết sống chết. Thật sự cho rằng không ai có thể trị được mình rồi chắc? Để đối phó với mấy thứ tôm tép thế này thì Từ Viêm hắn còn chẳng cần phải tự mình ra tay, chỉ cần mở miệng mấy câu là có thể khiến cho kẻ đó phải rơi xuống vực sâu tuyệt vọng rồi.
Mà Lục Huyền Âm ngồi ở một bên cũng sáng mắt lên, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Cuối cùng thì cũng có thể có cơ hội để trút giận được rồi.”
“Chu Nguyên, lần này thì các sư huynh thuộc về các mạch của Kiếm Lai phong chúng ta đều sẽ ra tay. Để xem ngươi còn có thể trốn thoát được nữa hay không?!”
...