Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 394 - Chương 393: Đấu Nguyên Văn (2)

Chưa xác định
Chương 393: Đấu Nguyên văn (2)

Trình độ Nguyên văn của Yêu Yêu đã đến mức độ vừa nghĩ tới liền thành hình. Nếu như hôm nay hắn không có sự trợ giúp của lực lượng kết giới thì chỉ sợ là sẽ không phải là đối thủ của cô ấy.

Hướng dẫn vị trí mà ta đang ngồi là một bên trung tâm của cả tòa kết giới này, thế nên ta có thể mượn nhờ lực lượng của nó. Bởi vậy nếu Yêu Yêu sư muội muốn vượt qua cửa ải này của ta thì cũng không dễ dàng lắm đâu! Kim Chương chậm rãi nói.

Thế nhưng mặc Kim Chương có nói cái gì thì Yêu Yêu cũng mặc kệ. Nàng vẫn trầm mặc cầm lấy Bích Ngọc Nguyên Văn Bút trong tay, đưa bút vẽ lên từng đạo Nguyên văn huyền diệu trong hư không.

Cứ mỗi khi có một đạo Nguyên văn thành hình thì nguyên khí trong đất trời lại bị hấp dẫn cuồn cuộn bay tới.

Ầm ầm!

Dần dần, có một đám mây đen hình thành ở trên đỉnh đầu của Yêu Yêu. Từng cơn chớp giật như ẩn như hiện ở trong đám mây, tiếng sấm rền vang kinh thiên động địa khiến cho người ta cảm nhận được một lượng áp lực khổng lồ.

Kim Chương nhìn thấy cảnh tượng này thì ánh mắt lại càng thêm nghiêm trọng, không dám khinh thường, vội vàng tạo thành một ấn pháp.

Oanh!

Thế làm không cả đại dương mênh mông đều vang lên từng tiếng thét gào, một cơn sóng lớn cao tới vạn triệu chậm rãi dâng lên từ sau lưng hắn, cuối cùng che khuất bầu trời, uy lực cuồn cuộn.

Yêu Yêu gọi mắt nhìn qua cơn sóng lớn đang dần dâng lên sau lưng Kim Chương, hai mắt cụp xuống, chợt lại quay đầu nhìn về một phương hướng khác, lẩm bẩm:

Chu Nguyên, ta sẽ dùng hết khả năng hấp dẫn lực lượng của kết giới về bên này...

Về phần phía bên kia thì cũng chỉ có thể dựa vào chính thực lực của cậu mà thôi.

Mày khi một chữ cuối cùng vừa được nói ra khỏi miệng thì ngòi bút của Yêu Yêu cũng rơi xuống. Ngay tức khắc, thiên lôi cuốn cuộn ở trên trời cũng ầm vang rơi xuống, che trời ngợp đất phóng về phía Kim Chương mà đi.

Mà cơn sóng lớn đang dâng lên ở sau lưng Kim Chương cũng lập tức hóa thành một bàn tay lớn va chạm cùng với cơn mưa sấm sét đang lao tới.

Thế là trong lúc nhất thời, một mảnh đất trời nơi đây liền vang lên những âm thanh nổ to không ngừng.

...

Nơi đỉnh núi ở phía bên kia, Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang đứng ở trên đỉnh núi. Mặc dù biểu hiện của cô bé rất rụt rè, thế nhưng trong mắt Chu Nguyên lại chẳng có thái độ khinh thường một chút nào, ngược lại lại tràn ngập ngưng trọng.

Bởi vì Chu Nguyên có thể cảm nhận được từ trong cơ thể của cô gái Hạ Vũ này đang không ngừng tỏa ra từng tia từng tia khí tức nguy hiểm.

Mặc dù ngay từ lúc bắt đầu thì cô gái này gọi hắn một tiếng sư huynh, thế nhưng đây không chỉ là vì lễ phép mà thôi. Chu Nguyên biết, nếu quả thật muốn sắp xếp theo bối phận thì chỉ sợ là hắn mới là người phải gọi cô ấy một tiếng kiểu sư tỷ.

Người mạnh nhất trong hàng ngũ các đệ tử đai vàng của Linh Văn phong... Chu Nguyên tự nói, bàn tay vô thức nắm chặt Thiên Nguyên Bút.

Thần hồn của cô gái này khiến cho Chu Nguyên cảm thấy có chút áp lực. Hiển nhiên, hẳn là cô gái Hạ Vũ này đã bước vào cảnh giới Thực cảnh trung kỳ, còn mạnh hơn một cấp độ so với Chu Nguyên.

Chỉ đáng tiếc là để phá được trận này thì bắt buộc phải dựa vào trình độ Nguyên văn. Bằng không, nếu Chu Nguyên có thể dựa vào chu vi nguyên khí của tự thân thì sẽ không đến mức phải kiêng kỵ đối phương như vậy.

Hạ Vũ tiểu sư tỷ, đắc tội rồi!

Chu Nguyên hít sâu một hơi, cánh tay cầm Thiên Nguyên Bút vung lên một cái. Lập tức của một đạo Nguyên văn hình thành nhanh chóng, hấp thu nguyên khí ở xung quanh.

Quang Ưng Văn!

Dưới sự tổng bộ của nguyên khí thiên địa, đậu Nguyên văn mà Chu Nguyên vừa mới vẽ nhanh chóng phóng to lên, cuối cùng hóa thành một con Quang Ưng cao tới trăm triệu. Con Quang Ưng vừa xuất hiện liền gầm lên một tiếng, khép lại hai cánh, toàn thân duỗi thẳng và lao nhanh về phía Hạ Vũ với tốc độ nhanh như tia chớp.

Tật Phong Văn!

Ngay sau khi vừa vẽ xong Quang Ưng Văn, Chu Nguyên lại đưa tay vẽ nên một đạo Nguyên văn khác. Tật Phong Văn vừa hình thành liền bám vào trên cánh của Quang Ưng khiến cho tốc độ vốn cực nhanh của nó lại càng tăng thêm một bậc.

Nhận Quang Xuyên Sơn Văn!

Lại có thêm một đạo Nguyên văn rơi xuống chỗ chiếc mỏ bén nhọn của Quang Ưng, khiến cho nó như được dát thêm một tầng giáp sắt, tỏa ra một luồng ánh sáng sắc bén như đủ để xuyên thủng cả núi non.

Trong toàn bộ quá trình Chu Nguyên vẽ Nguyên văn thì cô gái Hạ Vũ đang đứng ở đỉnh núi vẫn luôn đứng xem. Lúc này con mắt của nàng đã hưng phấn tới mức tỏa ra ánh sáng, nói khẽ:

Trình độ Nguyên văn của Chu Nguyên sư huynh không tệ chút nào đâu, thế mà huynh ấy lại có thể làm cho các Nguyên văn chồng chất lại với nhau...

Điều này đòi hỏi người vẽ phải có sự khống chế cực kỳ tinh tế với đối với thần hồn. Bằng không, nếu không có sự chắc chắn mà vẫn cố làm thử thì sẽ rất dễ dẫn tới tất cả các Nguyên văn cùng nổ tung.

Kéc!

Chỉ thấy một chùm tia sáng bắn mãnh liệt về phía Hạ Vũ. Với thế công ở cấp độ cao thế này thì dù cho có là đệ tử Thái Sơ cảnh lục trọng thiên cũng không dám khinh thường.

Đôi chân mảnh khảnh của Hạ Vũ giẫm nhẹ một cái, theo đó thì ngọn núi lớn ở dưới chân bỗng nhiên chấn động. Chỉ thấy từng cây cột đá nhô lên tạo thành từng tầng từng tầng lá chắn dày đặc không gì sánh được.

Ầm! Ầm! Ầm!

Quang Ưng đâm mạnh vào tầng lá chắn này, xuyên thủng từng lớp từng lớp một. Đá vụn bắn tung toé ở khắp mọi nơi, cuộc chiến diễn ra hết sức kịch liệt.

Chỉ là cứ mỗi xuyên qua một lớp lá chắn truyền ánh sáng quanh mình Quang Ưng lại mờ nhạt đi một chút, Để rồi khi xuyên thủng tầng lá chắn cuối cùng kia thì Quang Ưng cũng hóa thành từng điểm sáng đập nhẹ lên gương mặt trắng nõn nà của Hạ Vũ.

Chu Nguyên nhắm hai mắt lại. Có thể nói triệu trước vừa rồi cũng không phải là tùy ý làm ra, mà coi như là một trong những phương thức công kích dựa vào Nguyên văn sắc bén nhất của hắn. Nhưng dù vậy, chiêu thức ấy vẫn bị Hạ Vũ ngăn cản một cách dễ dàng.

Hạ Vũ đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ gò má, đôi con ngươi sáng ngời nhìn về phía Chu Nguyên và nói:

Đòn tấn công của Chu Nguyên sư huynh thật là lợi hại. Nếu như không dựa vào ưu thế địa lợi thì có lẽ ta cũng sẽ phải đau đầu một chút khi phải chống lại đòn tấn công ấy.

Nếu như ở tình huống bình thường thì cha cũng sẽ không muốn làm một việc có chút không công bằng như vậy. Nhưng việc hôm nay lại liên quan tới mặt mũi của rất nhiều đệ tử Linh Văn phong chúng ta, thế nên cũng mong sư huynh thông cảm cho.

Nói xong, Hạ Vũ thả hai tay xuống, một chiếc Nguyên Văn Bút màu tím đã xuất hiện ở trong tay của nàng.

Ngay trong nháy mắt khi Hạ Vũ cầm Nguyên Văn Bút trong tay thì sự rụt rè trong con mắt của cô bé lại biến mất sạch sẽ, toàn thân cô ấy tỏa ra một loại khí thế cực kỳ tự tin như đổi một người khác.

Bím tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng lung lay trong gió, mà phảng phất như ngọn núi lớn ở dưới chân Hạ Vũ cũng đều âm vang chấn động.

Chu Nguyên sư huynh, sau đây, điểm phiên ta ra tay rồi...

...

Trước cửa Linh Văn phong điện, Diệp Ca nhìn thấy cảnh tượng này thì khóe môi không khỏi nhếch lên.

Cuối cùng thì tiểu sư muội Hạ Vũ cũng nghiêm túc rồi!

Chu Nguyên, ngay sau đây, ngươi sẽ được chứng kiến cô bé tiểu sư muội này của Linh Văn phong chúng ta là khó chơi tới mức nào...

Hi vọng là ngươi sẽ không để cho bản thân mình bị thua một cách quá khó coi.

Bình Luận (0)
Comment