Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 394: Đấu Nguyên Văn (3)

Chưa xác định
Chương 394: Đấu Nguyên văn (3)

Ầm ầm!

Ngay khi Hạ Vũ nắm chặt cây Nguyên Văn Bút màu tím trong tay thì ngọn núi to lớn dưới chân nàng cũng đột nhiên rung động dữ dội. Trong nháy mắt kế tiếp, một khu vực núi đá bị phá vỡ, một con Thạch Giao* đột nhiên gầm thét lao ra từ trong lòng núi, trực tiếp lao về hướng Chu Nguyên đang đứng.

*Thạch Giao: thạch -đá; giao -một loại thuộc họ rắn, thường được người Trung Quốc coi là con cháu của loài rồng.

Khí thế của Thạch Giao cực kỳ hung hãn, chỉ một tiếng gầm của nó thôi mà đã khiến cho nguyên khí trong thiên địa đều bị ảnh hưởng chuyển động theo.

Bóng ma của Thạch Giao dần dần bao pphủ về hướng Chu Nguyên khiến cho sắc mặt của hắn lộ ra vẻ lo lắng vô cùng. Bởi vì không chỉ có thực lực rất cao trên phương diện Nguyên văn mà cô gái Hạ Vũ này còn có thể vận dụng lực lượng từ trong tiếp điểm của kết giới Nguyên Văn. Thế nên hiển nhiên là uy lực của mỗi chiêu thức mà cô ấy tạo ra đều sẽ khá kinh người.

Tuy rằng lo lắng, nhưng Chu Nguyên vẫn không quên nhiệm vụ chiến đấu. Hắn cầm Thiên Nguyên Bút trong tay rồi đưa lên vẽ vào trong không trung trước mặt, thế là lại có một đạo Nguyên văn thành hình. Đạo Nguyên văn trong ấy tiêu tán chỉ trong nháy mắt, sau đó lập tức hóa thành một cơn gió lớn, trực tiếp cuốn lên thân hình của Chu Nguyên, đưa hắn phóng lên tận trời.

Thế là con kia Thạch Giao vồ hụt!

Thế nhưng mặc dù chụp hụt con mồi, Thạch Giao vẫn không bỏ qua mà tiếp tục đổi hướng bay thẳng lên không trung, truy đuổi Chu Nguyên mà đi.

Trong quá trình mà Chu Nguyên mượn nhờ lực lượng của Nguyên văn để bay lên không trung, Nguyên Văn Bút trong tay hắn vẫn chưa từng ngừng lại mà liên tục được sử dụng để vẽ nên rất nhiều đường vân tại trong hư không.

"Băng Phong Văn!"

Thế là chỉ qua một lát thì những đường vân này lại tổ hợp cùng với nhau rồi hình thành nên một ngọn núi băng cực kỳ to lớn. Ngọn núi băng ấy tỏa ra từng luồng hơi lạnh cực kỳ kinh người, thế rồi nó va chạm mạnh mẽ cùng với con Thạch Giao kia.

"Phược Long Văn!"

Sau vụ va chạm, núi băng vỡ vụn, còn Thạch Giao cũng bị đẩy lui. Tuy nhiên đoàn phản công của Chu Nguyên vẫn còn chưa dừng lại ở đây, ngay khi Thạch Giao bị đánh văng lại thì đột nhiên, có từng đợt nguyên khí tập hợp xung quanh thân nó một cách hết sức bất thường. Sau đó những nguyên khí này liên tục tổ hợp để rồi cuối cùng chúng biến thành một chuỗi xiềng xích to lớn, trói lại toàn thân của Thạch Giao.

Hai đạo Nguyên Văn mà Chu Nguyên vừa mới liên tiếp vẽ ra đều thuộc về đẳng cấp tứ phẩm, hơn nữa chúng lại còn có hiệu quả phối hợp với nhau. Thế nên khi đối mặt với đòn tấn công được tạo thành từ hai đạo nguyên văn này thì ngay cả đệ tử lục trọng thiên bình thường nếu gặp phải cũng sẽ bị trói lại.

Người thiếu nữ đứng trên đỉnh núi vẫn luôn quan sát trận đấu trên không trung với vẻ bình tĩnh. Không thể phủ nhận là trình độ nguyên văn của Chu Nguyên khá mạnh, đến bây giờ cũng đã bắt trói thành công được con Thạch Giao kia. Thế nhưng thật đáng tiếc là bởi vì con Thạch Giao này có thể mượn nhờ lực lượng của kết giới, thế nên nội lực của nó sẽ vẫn luôn được duy trì. Chỉ cần nguyên văn cấu tạo nên nó còn không bị phá hỏng thì nó vẫn sẽ luôn còn có đủ sức lực để không ngừng truy sát Chu Nguyên.

Rống!

Đúng như những gì mà Hạ Vũ nghĩ thầm. Sau khi bị trói một lúc, bất chợt, con Thạch Giao kia lại gầm lên một tiếng dữ tợn, cùng lúc đó thì quanh thân của nó lại bộc phát ra một luồng nguyên khí cực kỳ cuồng bạo, trực tiếp khiến cho chuỗi dây xích Nguyên Khí vừa mới được hình thành bị đánh vỡ thành từng mảnh. Sau khi thoát khốn, con Thạch Giao quẫy mình một cái rồi lại trực tiếp lao về phía Chu Nguyên thêm một lần nữa.

Thấy vậy thì Chu Nguyên lập tức đạp chân lên luồng gió xoáy, mượn nhờ lực nâng của cơn nói cái này để tránh đi. Cùng lúc đó thì lông mày của hắn cũng không nhịn được phải nhíu lại. Bởi vì chiến đấu đến bây giờ thì Chu Nguyên đã cảm nhận được rằng thực lực của con Thạch Giao này không hề yếu hơn so với một người đệ tử lục trọng thiên...

"Thạch Giao cũng là một sản phẩm được tạo thành từ Hiện tượng ngưng đọng Nguyên Văn. Thế nên nếu muốn phá hủy được nó thì cần phải nghĩ cách phá hỏng nguyên văn trong cơ thể nó trước đã."

Vừa tránh, Chu Nguyên vừa tìm cách hạ gục con Thạch Giao này. Thế nhưng mặc dù là đã có chút phương hướng giải quyết, nhưng bởi vì nguyên văn cấu tạo của Thạch Giao lại được giấu kín ở trong thân thể của nó, có muốn tìm cũng không thể tìm đến. Thế nên sẽ khá khó khăn để làm được theo biện pháp này.

Chỉ có điều... Có lẽ đối với người khác thì đây là một vấn đề khó giải quyết, thế nhưng đối với Chu Nguyên thì đó lại chẳng phải là một bài toán khó khăn gì.

Thế là Chu Nguyên hít sâu một hơi, ổn định tâm thần. Dưới sự điều khiển của Chu Nguyên thì Thánh văn cổ xưa vẫn luôn ẩn giấu ở sâu trong đôi mắt của hắn bắt đầu hiển hiện.

Phá Chướng Thánh Văn.

Có thể nhìn xuyên qua hết thảy sơ hở.

Thánh văn bắt đầu xoay tròn, Chu Nguyên cũng tập trung nhìn về phía con Thạch Giao đang gầm rú lao về phía mình kia. Thế là chỉ qua một lúc, trong tầm nhìn của Chu Nguyên thì thân hình đất đá của con Thạch Giao đã dần trở nên trong suốt. Chu Nguyên cũng lập tức phát hiện ra một đạo Nguyên Văn đang chậm rãi vận chuyển ở một vị trí nơi phần bụng của con Thạch Giao.

Đạo nguyên văn này chính là cội nguồn sức mạnh của Thạch Giao.

-Thì ra là ở đây. . .-Chu Nguyên lẩm bẩm nói.

Rống!

Ngay tại lúc mà Chu Nguyên vừa mới phát hiện ra điểm yếu của Thạch Giao thì nó cũng vừa lúc lao đến vị trí rất gần với nơi mà Chu Nguyên đang đứng. Thế là thân hình vốn vẫn đang lui về phía sau của hắn đột nhiên ngừng lại.

Thạch Giao vung lên đôi móng vuốt to lớn, hung hăng chụp về phía Chu Nguyên. Ngay cả không gian đều trở nên run rẩy trước uy lực của một đòn này.

-Đại Nê Chiểu Văn!

Chu Nguyên cũng không chậm chút nào. Hắn cầm Nguyên Văn Bút trong tay và lập tức vẽ lên một đạo Nguyên văn với tốc độ chỉ như một cái nháy mắt. Đạo Nguyên văn ấy hấp thụ nguyên khí trong đất trời, căng phồng lên và biến thành một mảnh đầm này cực kỳ rộng lớn.

Oanh!

Móng vuốt của Thạch Giao chụp xuống, rơi vào trong đầm lầy. Dưới tác dụng lôi kéo của đầm này thì lực va chạm của Thạch Giao đã bị làm yếu bớt đi rất nhiều. Thế nhưng lực lượng của Thạch Giao cũng không phải tầm thường. Ngay cả khi toàn bộ thân hình của nó xuyên qua đầm lầy thì vẫn còn có dư lực lượng để tiếp tục lao mạnh về phía Chu Nguyên đang đứng phía sau.

Đùng!

Lần này Chu Nguyên cũng không tránh né mà trực tiếp gánh chịu vụ va chạm. Thế là chỉ vừa mới bị đập vào thì thân hình của hắn đã bắn mạnh xuống phía dưới như một viên đạn pháo, cuối cùng và mạnh vào trên một ngọn núi. Lực va mạnh tới mức khiến cho cả ngọn núi này đều sụp đổ.

Giữa bầu trời, Thạch Giao lại gầm lên một tiếng rồi tiếp tục đáp xuống, không để cho Chu Nguyên có cơ hội hồi phục lại.

Chỉ là ngay khi mà nó vừa lao xuống thì bộ thân thể to lớn của nó lại đột nhiên run rẩy kịch liệt. Quanh thân Thạch Giao không ngừng bị bong tróc ra từng mảng đất đá.

Thấy cảnh này thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục HuyềnÂm lập tức hiện lên sự kinh ngạc khó giấu. Nàng đưa mắt nhìn về phía phần bụng của Thạch Giao. Chỉ thấy chẳng biết lúc nào mà lại có một thanh kiếm quang được hình thành từ Nguyên văn lại xuất hiện ở đó và đâm thẳng vào trong bụng của Thạch Giao.

Vị trí mà thanh kiếm quang này đâm vào lại đúng vào nơi mà nguyên văn đầu nguồn của Thạch Giao đang hoạt động.

Thế là, nguyên văn đầu nguồn bắt đầu vỡ vụn, con Thạch Giao khổng lồ rạn nứt với tốc độ nhanh chóng, cuối cùng ầm vang một tiếng liền vỡ ra.

Cái miệng nhỏ hồng nhuận phơn phớt của Hạ Vũ đã há cả ra vì kinh ngạc. Nàng quay đầu nhìn về phía thân ảnh của người thanh niên đang chậm rãi chui ra từ trong đống đất đá của ngọn núi vừa mới sụp đổ, trong con người hiện lên vẻ khó tin, lẩm bẩm nói::

Làm thế nào mà huynh ấy lại biết được vị trí của Nguyên Văn đầu nguồn?

Bình Luận (0)
Comment