- Yêu Yêu, lúc trước ta đã từng nói qua, ngươi không thể đặt hi vọng ở trên người Chu Nguyên, mặc dù thiên phú của hắn cũng không tệ nhưng chung quy là vẫn chênh lệch đi một chút hỏa hầu.
Lý Khanh Thiền có chút tiếc hận mà lẩm bẩm một mình.
Nàng đúng là cảm thấy tiếc nuối cho một hồi biểu diễn đặc sắc như vậy của Yêu Yêu.
- Thật sự là đáng tiếc.
Tô Uyển kia cũng lắc đầu, đầy tiếc nuối.
Ở một bên, Cố Hồng Y nắm chặt bàn tay, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào màn hình bằng nguyên khí đang chiếu cảnh tượng bên phía Chu Nguyên, nàng nói:
- Tô Uyển sư tỷ, hiện tại còn không có xuất hiện kết quả đấy!
Nhìn qua cảnh tượng Chu Nguyên bị bốn con giao long bằng đá đuổi giết đến mức chạy thục mạng trong màn hình bằng nguyên khí kia, Tô Uyển bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ngươi nha, thật sự chính là chưa từ bỏ ý định.
- Tiểu tử kia rõ ràng không phải là đối thủ của Hạ Vũ.
…
Uỳnh!
Từ phía chân trời, bốn con giao long bằng đá mãnh liệt bắn qua, nguyên khí cuồn cuộn bắt đầu khởi động, cái đuôi bằng đá đột nhiên hất lên rồi hóa thành bóng mờ từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về hướng Chu Nguyên.
Bốn cái đuôi bằng đá nhanh chóng phong tỏa tất cả đường lui của Chu Nguyên.
Nguyên văn bút trong tay Chu Nguyên cấp tốc huy động, vẽ vô số phù văn vào trong hư không, dẫn động thiên địa nguyên khí.
- Huyền Thiết Quy Giáp văn!
Ở trên đỉnh đầu Chu Nguyên, một đạo Nguyên văn lan tràn ra và nhanh chóng biến thành một màn sáng hình mai rùa to khoảng trăm trượng trông vững chãi như không thể phá vỡ.
Đông!
Bốn cái đuôi bằng đá hung hăng đánh lên trên màn sáng hình mai rùa. Lực đập mạnh đến mức khiến cho trên màn sáng hình mai rùa kia lập tức có xuất hiệnvết rạn.
Sau đó, phịch một tiếng, màn sáng hình mai rùa kia nổ tung, thân hình của Chu Nguyên mãnh liệt bắn xuống, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Nằm ở bên trong hố to, ngửa mặt lên trời, Chu Nguyên không nhịn được há hốc miệng, những giao long bằng đá này thật sự là quá hung hãn, mỗi một con chỉ sợ đều có thực lực không thua kém Vệ U Huyền lúc trước.
Bây giờ, bốn con liên thủ với nhau lại càng thêm lợi hại.
Rống!
Bốn con giao long bằng đá gào thét. CHúng không hề muốn cho Chu Nguyên cơ hội thở dốc mà lại một lần nữa gào thét lao xuống, xung phong liều chết mà đến, lực áp bách khổng lồ làm cho mặt đất đều lún xuống dưới.
Nhìn qua bốn con giao long bằng đá đang nhanh chóng phóng đại trong ánh mắt, khuôn mặt của Chu Nguyên nhưng lại cực kỳ bình tĩnh.
Uỳnh!
Ngay tại khi giao long bằng đá sắp lao tới, bốn phía mặt đất xung quanh Chu Nguyên bỗng nhiên chấn động, đất đá văng tung tóe, bốn cái gai đất có đường kính khoảng trăm trượng đột nhiên lao lên khỏi mặt đất, phía trên gai đất che kín bởi Nguyên văn.
Xoẹt!
Bốn cái gai đất nhanh như chớp, đâm thẳng vào trong cơ thể của những con giao long bằng đá kia, phá hủy Nguyên văn trong cơ thể chúng.
Nhìn qua bốn con giao long bằng đá đang nứt toác ra, Chu Nguyên nhếch miệng cười cười. Nhưng mà nụ cười tươi vừa mới xuất hiện, con ngươi của hắn đã nhanh chóng co vào. Bởi vì hắn phát hiện, theo bốn con giao long bằng đá vỡ vụn, lại là có thêm chấn động vô hình giống như thần hồn ngưng kết mà thành, cuối cùng biến thành một cái ấn khổng lồ bằng thần hồn trong suốt, ầm ầm rơi xuống.
Uỳnh!
Mặc dù mặt đất không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng khi cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia rơi xuống, sắc mặt của Chu Nguyên rốt cục mãnh liệt biến đổi.
Hắn không ngờ, người nhìn qua yếu đuối như Hạ Vũ này khi giao thủ lại lăng lệ, ác liệt đến như vậy. Không ngờ bốn con giao long bằng đá lúc trước vậy mà cũng chỉ là hư chiêu, sát chiêu chính thức là giấu ở trong cái ấn khổng lồ bằng thần hồn này.
Đây cũng không phải là chiến đấu bằng Nguyên văn rồi, mà là Hạ Vũ thuần túy muốn dùng thần hồn mạnh mẽ tới áp chế hắn, làm cho hắn không thể phản kích.
Chu Nguyên nhanh chóng ngồi dậy xếp bằng. Hào quang chỗ mi tâm lập loè. Từ trong mi tâm của hắn, một đạo thần hồn chậm rãi bay lên và ngưng lại ở chỗ đỉnh đầu của hắn. Đạo thần hồn này giống Chu Nguyên như đúc mà lại rất là chân thực, đây đúng là thần hồn ở Thực Cảnh.
Thần hồn của Chu Nguyên giơ hai tay lên cao, thần hồn chi lực phát ra, cưỡng ép dừng cái ấn khổng lồ bằng thần hồn đang chậm rãi rơi xuống kia.
- Chu Nguyên sư huynh, thần hồn của ta đã bước vào Thực Cảnh trung kỳ, mà lúc này ngươi chỉ là Thực Cảnh sơ kỳ, vô luận ngươi chống cự như thế nào thì đều không làm nên chuyện gì cả.
Ở trên đỉnh núi, đôi mắt sáng của Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nàng chậm rãi nói.
Chu Nguyên không đáp, chỉ là vẫn như trước ngồi xếp bằng và không ngừng vận chuyển thần hồn chi lực tràn vào thần hồn trên đỉnh đầu để chống cự cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia.
Thấy thế, Hạ Vũ cũng không nói thêm nữa, bàn tay nhỏ bé kết ấn, chỉ thấy được cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia tiếp tục chậm rãi rơi xuống.
Theo cái ấn khổng lồ bằng thần hồn chậm rãi rơi xuống, Chu Nguyên cũng đã cảm nhận được áp lực rất lớn, lông mày của hắn hơi nhíu lại, ánh mắt lập loè. Một lát sau, có thần sắc vẻ ác lạnh hiện ra trên khuôn mặt.
- Thực Cảnh trung kỳ sao?
Hắn thì thào một câu, sau đó hít sâu một hơi, hai mắt theo thời gian trôi qua mà dần khép lại.
Thần hồn chi lực triệt để ngừng vận chuyển lại, áp lực khổng lồ từ phía trên ép xuống làm cho thần hồn trên đỉnh đầu của hắn hơi ảm đạm, lúc sáng lúc tối.
Mà ở bên trong mi tâm của hắn, miếng Thánh Hồn tinh kia không ngừng quay tròn, từng tia khí tức mát lạnh không ngừng tuôn ra, cuối cùng bị thần hồn đang xếp bằng ở trên đỉnh đầu hấp thu.
Mà lúc này, ở trên đỉnh đầu của hắn, mặc dù tốc độ hạ xuống của cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia là cực kỳ chậm chạp nhưng mà vẫn cố định dần dần rơi xuống. Chiếu theo tốc độ như vậy, thần hồn của Chu Nguyên sớm muộn gì cũng sẽ bị triệt để áp chế.
Bất kỳ ai cũng đều thấy được, Chu Nguyên đã triệt để rơi vào hạ phong.
Nhưng mà, Chu Nguyên lại tựa như là chưa từng phát giác, hắn tùy ý để áp lực khổng lồ kia ép xuống, thần hồn thì vẫn như trước giơ hai tay cố gắng đỡ lấy cái ấn khổng lồ bằng thần hồn đang chậm rãi rơi xuống kia.
Trước Linh Văn Điện, vô số đệ tử âm thầm lắc đầu, Chu Nguyên này trước kia làm ra nhiều chuyện như vậy, lúc này đây cuối cùng cũng đá trúng thiết bản rồi.
- Thằng này cuối cùng cũng phải chịu thiệt rồi!
Trên khuôn mặt đẹp của Lục Huyền Âm đã có thêm nụ cười tươi hiện ra đến. Nàng đúng là cũng không ngờ, lần thứ nhất nhìn thấy Chu Nguyên bị thiệt thòi như thế lại là tại Linh Văn Phong.
Ở một bên, Từ Viêm cũng mỉm cười. Theo hắn, Chu Nguyên chung quy lại thì vẫn chỉ là một đệ tử mới nhập môn mà thôi, có chút nhuệ khí nhưng lại thiếu hỏa hầu, chắc hẳn sau ngày hôm nay, người này cũng có thể biết được, một đệ tử đai vàng nho nhỏ như hắn còn không thể làm việc không kiêng nể gì cả ở Thương Huyền Tông.
Ở cách đó không xa, Tô Uyển vỗ nhẹ nhẹ lên vai Cố Hồng Y, ý bảo nàng hãy suy nghĩ thoáng đi.
Nhưng mà Cố Hồng Y lại vẫn cắn cặp môi đỏ mọng, gắt gao nhìn qua màn hình bằng nguyên khí kia.
Trước Linh Văn Điện, vô số ánh mắt đều nhìn qua cái ấn khổng lồ bằng thần hồn đang dần hạ xuống ở trên đỉnh đầu Chu Nguyên.
Bọn họ biết được, ngay khi cái ấn khổn lồ kia rơi xuống thì đó cũng là lúc Chu Nguyên bị phán thất bại.