Cái ấn khổng lồ bằng thần hồn trong suốt chậm rãi chìm xuống.
Nhìn qua cái ấn này như hơi có vẻ giả nhưng áp lực cường hãn mà nó mang đến lại làm cho khuôn mặt của Chu Nguyên đầy ngưng trọng.
Thực Cảnh sơ kỳ cùng trung kỳ, nhìn như chỉ là chênh lệch một cái cấp bậc nho nhỏ nhưng thực sự chênh lệch trong đó lại lớn đến không thể đo đếm được. Thật ra thì chỉ từ việc Chu Nguyên đã khổ tu trong suốt mấy tháng, thần hồn của hắn vẫn như cũ chưa từng bước vào Thực Cảnh trung kỳ liền có thể nhìn ra được điểm này.
Tuy nói phần lớn thời giờ của hắn đều dành cho việc tu luyện nguyên khí nhưng cũng không hề nói là hắn quên tu luyện thần hồn. Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng chỉ là cảm giác được thần hồn của hắn nằm ở Thực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, còn có cách Thực Cảnh trung kỳ một bước xa.
Mà chỉ một bước ngắn ngủi này đã hao tốn rất nhiều thời gian của Chu Nguyên rồi.
Chu Nguyên biết hắn chỉ thiếu hụt một cái thời cơ để đột phá.
Áp lực từ cái ấn khổng lồ bằng thần hồn không chỗ nào mà không lọt từ phía trên trút xuống thần hồn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu của Chu Nguyên. Có điều, áp lực bức ép tới nhưng Chu Nguyên cũng không có hoảng hốt, lo sợ, ngược lại hơi động tâm niệm, nhanh chóng vận hành Hỗn Độn Thần Ma quan tưởng pháp, để thần hồn của mình tiếp nhận toàn bộ áp lực kia.
Lúc trước, hắn vẫn một mực tìm thời cơ để thần hồn đột phá. Mà bây giờ, ở dưới loại áp lực cường hãn này, hắn lại có thể cảm giác được thời cơ ấy đã tới. Bởi vậy, hắn dốc toàn lực chống cự lấy, bởi vì hắn muốn ép bản thân đạt tới cực hạn.
Chỉ có khi đạt tới cực hạn thì hắn mới có thể đánh vỡ bình cảnh chắn ngang ở phía trước thật lâu, mới có thể bước qua một bước nho nhỏ kia.
Nếu ông trời không có cho thời cơ vậy thì bản thân mình phải sáng tạo thời cơ.
Chu Nguyên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nội tâm ngưng định, giống như đầm lầy, không nổi chút gợn sóng nào.
Theo Hỗn Độn Thần Ma quan tưởng pháp vận chuyển, hắn có thể cảm giác được thần hồn của bản thân tản ra ánh sáng lộng lẫy. Ở dưới loại áp lực khổng lồ này, thần hồn của hắn không chỉ có không tán loạn, ngược lại là càng thêm ngưng thực.
Mà ở trên đỉnh đầu của hắn, cái ấn khổng lồ bằng thần hồn lấy một loại tốc độ cực kỳ chậm rãi từ từ hạ xuống, khoảng cách từ cái ấn này đến thần hồn của Chu Nguyên đã chỉ còn vài thước mà thôi.
Chu Nguyên biết nếu như chưa thể đột phá mà bị cái ấn khổng lồ này chạm đến, thần hồn của hắn tất nhiên sẽ bị tổn thương nặng.
Mặc dù là như thế, nội tâm của Chu Nguyên vẫn như cũ vững như bàn thạch.
Ở phía trước Linh Văn điện kia, vô số ánh mắt cũng gắt gao nhìn qua cái ấn khổng lồ bằng thần hồn đang chậm rãi hạ thấp kia, cảnh tượng kinh tâm động phách này đã khiến cho nhịp tim của không ít đệ tử đều đang tăng nhanh.
- Chu Nguyên này đang làm cái gì vậy? Tại sao hắn lại không nhúc nhích? Chẳng lẽ hắn muốn lấy thần hồn mạnh mẽ chống đỡ cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia ư?
- Đây cũng quá là kiêu ngạo rồi. Thật là một kẻ không biết trời cao đất rộng! Thần hồn của Hạ Vũ tiểu sư tỷ thế nhưng là đã bước vào Thực Cảnh trung kỳ, người như hắn sao có thể so sánh được!
- Thật đúng là một kẻ ngu xuẩn! Nếu như hắn còn không nhận thua, đợi đến lúc cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia rơi xuống thì đã muộn. đến lúc đó, khi thần hồn bị tổn thương nặng, ta muốn xem sắc mặt của hắn như thế nào.
- ...
Tất cả tiếng bàn luận xôn xao đang vang lên. Phần đông đệ tử đều nhìn vào cái ấn khổng lồ bằng thần hồn mặc dù đi xuống chậm chạp, lại đang không ngừng tới gần Chu Nguyên kia. Hiển nhiên, theo thời gian trôi qua, cái ấn khổng lồ bằng thần hồn chung quy sẽ trấn áp xuống dưới.
Mà đến lúc đó, chính là thời điểm mà Chu Nguyên thất bại.
Diệp Ca đồng dạng là đang nhìn chăm chú vào Chu Nguyên nhưng mà lông mày của hắn lại hơi hơi nhíu, bởi vì hắn vô tình phát giác được tốc độ rơi xuống của cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia càng ngày càng chậm.
Hiển nhiên, đó là bởi vì thần hồn của Chu Nguyên phản kháng càng ngày càng kịch liệt.
- Chu Nguyên này muốn làm cái gì?
Diệp Ca chỉ trầm mặc phút chốc rồi con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại. Hắn lẩm bẩm với giọng khó tin:
- Chẳng lẽ là hắn cố ý đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, sau đó dùng cái này để đột phá cực hạn của bản thân, thúc đẩy thần hồn đột phá để bước vào Thực Cảnh trung kỳ ư?
Khuôn mặt của Diệp Ca có chút ngưng trọng. Nếu thật sự là như thế vậy thì tâm tính của Chu Nguyên này, thật đúng là quả quyết, đồng thời dũng cảm cũng đủ.
Bởi vì đây không thể nghi ngờ là một lần đánh bạc, nếu như là thua trận, thần hồn của Chu Nguyên cũng sẽ bị tổn thương, muốn khôi phục sợ là cần không ít thời gian và việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tham gia thi tuyển chọn đệ tử đai tím.
Diệp Ca nhìn chằm chằm cái ấn khổng lồ bằng thần hồn đang chậm rãi rơi xuống phía trên đỉnh đầu của Chu Nguyên.
Nếu như Chu Nguyên không thể đột phá trước khi cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia trấn áp xuống, như vậy hôm nay, lần đánh cược này hắn liền thất bại.
- Chu Nguyên, ta thật ra là không tin, ngươi có thể trong thời gian ngắn như vậy, nhờ vào áp lực đó mà đột phá.
Một chỗ khác trong kết giới.
Yêu Yêu đứng ở phía trên cột nước. Trận chiến bên phía nàng cũng đã kết thúc, mặt biển cũng yên tĩnh trở lại. Về phần Kim Chương kia, hắn cũng đứng ở trên mặt biển nhưng không tiếp tục ra tay, bởi vì hắn biết mình vốn không phải là đối thủ của Yêu Yêu, bây giờ mất đi vị trí tiết điểm thì lại càng không phải.
Nhưng mà hắn cũng không vội vã, bởi vì theo thời gian trôi qua, vị trí tiết điểm sẽ tiếp tục xuất hiện biến hóa, khi đó hắn lại có thể lần nữa chiếm cứ.
Chỉ cần một vị trí tiết điểm khác không có vỡ vụn, vậy thì ở bên này, hắn cũng hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì hắn có đủ năng lực để kéo Yêu Yêu vào trong thế giằng co.
Kim Chương khẽ ngẩng đầu, nhìn về một hướng khác.
Hạ Vũ tiểu sư muội, tiếp xuống chỉ cần ngươi ngăn chặn Chu Nguyên kia, như vậy chúng ta chính là người chiến thắng của trận chiến ngày hôm nay.
Thời gian chậm rãi trôi đi mất.
Lúc này, cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia đã chỉ cách Chu Nguyên có một thước ngắn ngủi!
Áp lực liên tục không ngừng ép xuống làm cho mồ hôi lạnh không ngừng xuất hiện trên toàn thân của Chu Nguyên, gần như là làm ướt hết quần áo của hắn.
Đến lúc này, áp lực đã tăng hơn gấp bội, ở dưới cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, tốc độ rơi xuống của cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia bắt đầu tăng lên.
Khoảng cách đến thần hồn ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu của Chu Nguyên chậm rãi từ một thước biến thành khoảng hai tấc.
Phía trước Linh Văn điện vang lên tiếng thở dài tiếc hận.
Xem ra, kết cục thất bại của Chu Nguyên hầu như đã có thể xác định.
Hàm răng của Cố Hồng Y cắn chặt và đôi môi đỏ, đôi mắt đẹp hơi hơi buồn bã, ở một bên Tô Uyển thì vỗ vỗ bờ vai mềm mại của nàng và an ủi:
- Hắn có thể chống đỡ đến bây giờ đã là rất tốt rồi. Tốt xấu gì thì Hạ Vũ là đệ tử đai vàng mạnh nhất của của Linh Văn Phong, là người tranh đoạt mạnh mẽ cho vị trí đứng đầu của lần tuyển chọn đệ tử đai tím này, Chu Nguyên bị nàng đánh bại cũng không mất mặt.
- Ha ha ha. Cuối cùng tên này vẫn là thua!
Mà ở một chỗ khác, trên gương mặt xinh đẹp của Lục Huyền Âm thì là xuất hiện nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Từ Viêm cười một tiếng, nói:
- Cũng thật là đáng tiếc. Nguyên bản, ta còn địnhchuẩn bị đại lễ cho hắn trong lần tuyển chọn đệ tử đai tím này nhưng xem ra là hắn không hưởng thụ được.
Lần này, Chu Nguyên không chỉ thất bại mà thần hồn của hắn cũng nhất định sẽ bị tổn thương nặng, muốn mất tối thiểu mấy tháng tĩnh dưỡng mới có thể khỏi được, tự nhiên không có cách nào tham gia tuyển chọn đệ tử đai tím.