Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 401 - Chương 400: Đột Phá, Thực Cảnh Trung Kỳ! (1)

Chưa xác định
Chương 400: Đột phá, Thực Cảnh trung kỳ! (1)

Mà trong ánh mắt tiếc hận hay cười trên nỗi đau của người khác ở xung quanh, cái ấn khổng lồ bằng thần hồn vẫn tiếp tục rơi xuống, hai tấc rồi một tấc, sau đó hoàn toàn rơi xuống.

Vào lúc này, Diệp Ca cũng hơi hơi buông lỏng, hắn nói khẽ:

- Có thể kiên trì lâu như vậy, thần hồn của Chu Nguyên này thật đúng là cứng cỏi đến mức ngoài ý liệu.

Nếu là Thực Cảnh sơ kỳ phổ thông, chỉ sợ sớm đã bị thua, nhưng hết lần này tới lần khác Chu Nguyên chịu đựng được đến tận lúc này mới đạt tới cực hạn.

Trong âm thanh cảm thán đầy khắp núi đồi, cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia cuối cùng cũng đã chạm tới thần hồn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu của Chu Nguyên.

Mà một giây tiếp theo chính là cảnh tượng thần hồn của Chu Nguyên bị cưỡng ép trấn áp về lại trong cơ thể.

Trên đỉnh núi, nhìn qua cảnh tượng này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn Hạ Vũ cũng hiện lên thần sắc như trút được gánh nặng. Nàng thở dài một hơi, cuối cùng là đã giải quyết xong, Chu Nguyên này rõ ràng chỉ là Thực Cảnh sơ kỳ, hết lần này tới lần khác lại như là một tảng đá cứng khiến cho người ta khó có thể đối phó.

- Chẳng qua còn tốt. Cuối cùng, ta cũng không phụ sự kỳ vọng của các sư huynh đệ Linh Văn Phong chúng ta.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vũ có một nụ cười nhẹ xuất hiện.

Nhưng mà, ngay khi nụ cười trên mặt nàng vừa mới hiện lên, cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia đột nhiên truyền ra một tiếng chấn động nhỏ xíu.

Nụ cười trên gương mặt Hạ Vũ ngưng lại, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên nhìn về phía cái hướng kia. Ngay sau đó, nàng chính là thấy được Chu Nguyên đang ngồi xếp bằng rốt cục vào lúc này chậm rãi mở mắt ra.

Lúc này, trong con ngươi của người sau dường như là có ánh sáng cực kỳ sắc bén hiện lên, làm cho Hạ Vũ đều hơi hơi sợ hãi.

Chu Nguyên cúi đầu, nhìn qua chiếc nhẫn ở trên ngón tay của mình. Lúc này, chiếc nhẫn bắt đầu nóng rực lên.

Hắn cụp mắt xuống, thần hồn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu của hắn cũng đột nhiên mở mắt ra, nhất thời, có thần hồn chi quang phát ra tựa như là vòng sáng vây quanh thần hồn.

Ngay sau đó, con ngươi của Hạ Vũ đột nhiên co lại.

Bởi vì nàng nhìn thấy, thần hồn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu của Chu Nguyên đột nhiên duỗi hai tay ra, đặt ở dưới cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia. Cuối cùng, trong sự kinh ngạc của nàng, cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia lại bị thần hồn của Chu Nguyên cứ thế mà từng chút một đẩy lên!

Cảnh tượng kia tựa như là người khổng lồ nâng núi, chậm rãi đứng thẳng lên.

- Làm sao có thể?

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Vũ tràn đầy rung động. Nàng lẩm bẩm với sự kinh ngạc.

Cùng lúc đó, ở phía trước Linh Văn điện, vô số đệ tử nguyên bản còn đang vì Chu Nguyên mà tiếc hận cũng phát giác cảnh tượng này. Lập tức, tiếng hoảng sợ vang lên kinh thiên động địa.

- Ông trời ơi, thần hồn của Chu Nguyên vậy mà đang đẩy cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia lên.

- Làm sao có thể? Thần hồn của hắn chẳng qua chỉ là Thực Cảnh sơ kỳ, làm sao có thể nâng cái ấn khổng lồ thần hồn của Hạ Vũ tiểu sư tỷ biến thành lên?

- …

Phía trước Linh Văn điện, tất cả mọi người đều đang sôi trào.

Vào lúc này, nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Diệp Ca cũng chậm rãi ngưng đọng.

Phía trước Linh Văn Điện, vô số đệ tử đều trợn mắt há hốc mồm khi nhìn qua cảnh tượng trong màn hình bằng nguyên khí kia.

Chỉ thấy được ở trong đó, thần hồn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu của Chu Nguyên giơ hai tay lên cao, đặt ở dưới cái ấn khổng lồ bằng thần hồn đang ép xuống kia. Sau đó, cứ như vậy, thần hồn của Chu Nguyên chậm rãi nâng cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia lên!

Xoạt!

Lúc này, hào khí trước Linh Văn Điện như nổ tung, tiếng xôn xao vang vọng ngập trời.

- Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể nâng cái ấn khổng lồ do thần hồn của Hạ Vũ tiểu sư tỷ biến thành lên?

- Thần hồn của Hạ Vũ tiểu sư tỷ rõ ràng là Thực Cảnh trung kỳ mà!

- Lúc trước, Chu Nguyên này không phải là đã bị Hạ Vũ tiểu sư tỷ triệt để áp chế sao?

- ...

Đặc biệt là những đệ tử Linh Văn Phong kia càng là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nguyên một đám hét lên ồn ào, hiển nhiên là cảnh tượng ở trước mắt này đã mang đến cho bọn họ rung động thật lớn.

Nguyên bản bọn họ còn cho là Hạ Vũ đã sắp sửa chiến thắng, nhưng ai nghĩ đến, ở giây phút cuối cùng lại xuất hiện nghịch chuyển kinh thiên như vậy!

- Chuyện này...

Tô Uyển cũng há hốc mồm. Đôi mắt đẹp trợn to khi nhìn qua cảnh tượng này. Lúc trước, nàng còn đang an ủi Cố Hồng Y tiếp nhận sự thật, nhưng ai ngờ đến trong nháy mắt, những lời này lại ứng vào nàng.

- Nhưng mà điều này sao có thể xảy ra được?

Tô Uyển lẩm bẩm.

Ở một bên, Cố Hồng Y thì lại khác. Vốn dĩ là sự ảm đạm trong con ngươi đều tiêu tán, có ánh sáng tỏa ra, nàng bắt lấy cổ tay trắng nõn của Tô Uyển, cười tươi mà nói:

- Tô Uyển sư tỷ, ta cũng đã nói không đến cuối cùng thì đừng nên kết luận vội, nếu không thì sẽ không tốt lắm đấy.

Sau đó, nàng cũng lập tức ngẩng đầu, nhìn qua bóng người ở trong màn hình bằng nguyên khí kia, hàm răng khẽ cắn cắn cặp môi đỏ mọng. Người này tựa hồ mặc kệ gặp phải bất luận gian nan gì, hắn cũng không biết nhẹ nhàng buông tha cho. Sự chấp nhất này làm cho Cố Hồng Y cũng phải bội phục.

Khi Cố Hồng Y còn đang vui mừng, nụ cười trên gương mặt của Lục Huyền Âm kia thì lập tức cứng lại, tiếp theo gương mặt trở nên tái nhợt, nàng tựa hồ lại bị Chu Nguyên vẽ mặt thêm một lần nữa rồi.

Ở bên cạnh nàng, khóe miệng của Từ Viêm cũng hơi nhếch lên, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói:

- Chu Nguyên này thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Trên đài thi đấu, người có thể cảm nhận được biến hóa Chu Nguyên có lẽ cũng chỉ có Diệp Ca cùng Lý Khanh Thiền mà thôi. Ánh mắt của bọn họ dừng lại ở trên người Chu Nguyên, trong mắt đều có thần sắc kinh dị xuất hiện.

- Không ngờ thần hồn củangười này vậy mà lại đột phá!

Hiển nhiên là chỉ khi thần hồn đột phá Thực Cảnh trung kỳ thì Chu Nguyên mới có thể đủ sức để dùng thần hồn ngạnh kháng cái ấn khổng lồ bằng thần hồn của Hạ Vũ.

Đây cũng chính là nói, lần này, Chu Nguyên cũng đánh bạc thành công rồi.

Hắn mượn áp lực cường đại do cái ấn khổng lồ bằng thần hồn của Hạ Vũ mang đến để đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, sau đó dùng cái này làm cho thần hồn đạt đến cực hạn, cuối cùng đánh vỡ cực hạn, hoàn thành đột phá.

Chuyện này nói thì đơn giản nhưng trong đó lại không biết muốn gánh chịu nguy hiểm đến cỡ nào.

Dù sao, không phải tất cả mọi người có dũng khí đi khiêu chiến cực hạn của bản thân trong thời khắc này, bởi vì một khi thất bại, tất nhiên bản thân sẽ bị tổn thương nặng.

Nhưng Chu Nguyên tựa hồ hoàn toàn không biết sợ hãi là vật gì.

Đôi mắt đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Khanh Thiền nhìn qua bóng người kia với vẻ kinh ngạc, nàng lẩm bẩm:

- Khó trách Yêu Yêu tin tưởng hắn như vậy, ngược lại là ta đã coi thường hắn đấy.

Diệp Ca chậm rãi thu hồi vẻ kinh dị ở trên mặt để khuôn mặt lại một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh. Chu Nguyên bất ngờ đột phá đúng là ngoài dự liệu của mọi người, nhưng như vậy chỉ có thể giúp cho hắn đứng ở cùng cấp độ với Hạ Vũ mà thôi. Nhưng hôm nay Hạ Vũ còn có kết giới tăng cường thực lực, cho nên dù Chu Nguyên đã đột phá đến Thực Cảnh trung kỳ cũng không phải là có thể chiến thắng Hạ Vũ.

Rầm rầm!

Ở trên đỉnh đầu của Chu Nguyên, thần hồn của hắn chậm rãi đứng lên, hai tay giống như nâng núi cao, chậm rãi đẩy cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia lên. Cuối cùng, vòng sáng bao quanh thần hồn đột nhiên như là bùng nổ, ánh sáng chiếu rọi ra khắp xung quanh.

Đông!

Cuối cùng, cái ấn khổng lồ bằng thần hồn kia cũng bị thần hồn hất tung lên, bay về phía Hạ Vũ đang đứng trên đỉnh núi.

Hạ Vũ khẽ vẫy tay, cái ấn khổng lồ bằng thần hồn lập tức hóa thành một vệt sáng chui vào mi tâm của nàng. Sau đó, nàng cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trong lời nói ẩn chứa sự bội phục:

- Chu Nguyên sư huynh, không ngờ ngươi lại mượn nhờ áp lực từ thần hồn của ta để giúp ngươi hoàn thành đột phá.

Sự quyết đoán cùng dũng khí này của Chu Nguyên làm cho Hạ Vũ thật sự kinh hãi.

Chu Nguyên bẻ bẻ cổ. Từ trong hố to, hắn đứng lên, thần hồn cũng chậm rãi rơi xuống, chìm vào trong mi tâm.

Bình Luận (0)
Comment