Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 412 - Chương 411: Một Quyền

Chưa xác định
Chương 411: Một quyền

Oanh!

Trong một khu rừng rậm rạp, bầu không khí yên tĩnh chợt bị phá vỡ bởi tiếng nổ cuồng bạo do có nguyên khí bùng phát ra, mặt đất chung quanh đều bị tạp đi một lớp, từng cây đại thụ cũng bị chém ngang thân gãy đổ la liệt.

Trên một khu vực đất trống cách đó không xa, Chu Nguyên đang đứng ở nơi đó, mà trước mặt của hắn là một người đệ tử ngã ngửa lên trời, sau đó liền bị một cột sáng rơi xuống cuốn bay mà lên.

Cùng lúc đó, lại có thêm một cái ấn ký rơi xuống trên mu bàn tay của Chu Nguyên.

-Đã thu thập được bốn cái ấn ký!

-Còn cần 16 cái... -Chu Nguyên có chút cau mày, chiến lược lúc trước của hắn là tìm kiếm đệ tử đi lẻ để chiến đấu. Bởi vì hắn phát hiện khi thời gian càng kéo dài, cạnh tranh sẽ càng tăng lên, đệ tử chung một ngọn núi của 6 ngọn núi khác sẽ tự động tụ tập lại với nhau cùng chống lại đối thủ đến từ các ngọn núi khác. Điều này làm cho mức độ khó khăn của việc tìm thêm ấn ký tăng lên.

Dù sao những người này cũng chẳng phải là kẻ yếu đuối gì. Nếu lỡ bị bọn họ bao vây kéo dài, thì cho dù có thể thắng cũng sẽ tạo thành cục diện tiêu hao sức lực rất nguy hiểm.

Đó là còn chưa kể tới việc Chu Nguyên vẫn phải thời thời khắc khắc phòng bị đám người Kiếm Lai phong kia.

Lúc này, biểu hiện của sự xuống dốc của Thánh Nguyên Phong cũng hiển hiện ra. Nếu như số đệ tử tham gia cuộc thi của 6 ngọn núi khác đều nhiều đến hơn 10 người, thì Thánh Nguyên Phong bọn hắn, dù cho tập hợp đủ 3 mạch lại cũng mới chỉ 5 người.

Mà lại trong năm người này thì lại có ba người thuộc về đệ tử một mạch của Lục Hồng. Mấy người này không tìm cách đối phó với Chu Nguyên đã là nhớ tình nhớ nghĩa, chứ đừng nói chi là nghĩ đến việc liên hệ với bọn họ.

-Thảo nào mà số lượng đệ tử đai tím của Thánh Nguyên Phong lại ít như vậy...

Chu Nguyên âm thầm lắc đầu. Nếu cứ để tình trạng này tiếp tục diễn ra, một năm qua một năm, tình trạng của Thánh Nguyên Phong sẽ càng ngày càng xuống dốc, mãi cho đến khi hằng năm cũng chỉ có một, hai người có thể thăng cấp thành công trở thành đệ tử đai tím.

-Ai?!

Ngay tại lúc Chu Nguyên vẫn còn đang suy nghĩ thì ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngưng tụ, quay đầu nhìn về phía bên phải trong rừng rậm, quát lên.

Ngay khi thanh âm vang lên trong nháy mắt, Thiên Nguyên Bút đã xuất hiện ở trong tay, vô số sợi lông tơ màu tuyết trắng cũng kéo dài bắn thẳng mà ra. Mỗi một sợi lông tơ đều sắc bén như lưỡi đao, khi lao đi tạo nên từng tiếng xé gió lăng lệ.

Oanh!

Phía bên kia rừng rậm cũng lập tức phát ra từng đợt kiếm khí sắc nhọn, va chạm liên tục cùng với những lông tơ màu tuyết trắng khiến cho chúng bị bắn ngược trở lại.

Chịu ảnh hưởng của vụ va chạm, cây cối chung quanh cũng bị chặt ngang dạt ra hai bên.

Chu Nguyên nhìn lại, chỉ thấy ở nơi đó đang có một tên thanh niên cầm trường kiếm trong tay, Nguyên khí quanh người hắn cũng cực kỳ hùng hồn, nhưng lại sắc bén dị thường, hiển nhiên là những Nguyên khí này đã được rèn luyện để trở thành kiếm khí.

-Ha ha, sư đệ không cần khẩn trương, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi. -Trường kiếm trong tay tên thanh niên kia chỉ xéo xuống, mặt thì mỉm cười và nói với Chu Nguyên.

Chu Nguyên liếc mắt nhìn qua chỗ mu bàn tay của tên thanh niên, chỉ thấy ở phía trên có ba cái ấn ký đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Điều này khiến cho Chu Nguyên cảm thấy khá là kinh ngạc, vậy là kẻ đứng trước mặt mình này cũng đã đánh bại 3 người đệ tử khác?

“Xem ra cũng không phải là hạng người vô danh tiểu tốt rồi đây!”

-Ngươi là người của Kiếm Lai phong? -Chu Nguyên cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, mở miệng hỏi.

-La Đạo, đệ tử Kiếm Lai phong! -Tên thanh niên kia cười gật gật đầu.

-Ngươi đã theo dõi ta được một lúc rồi phải không? -Chu Nguyên hỏi.

Thực ra, ngay từ trước đó thì Chu Nguyên đã phát hiện là có người đang âm thầm theo dõi mình, bây giờ nghĩ lại thì hẳn là tên La Đạo đang đứng trước mặt này.

La Đạo nghe vậy thì lại gật đầu thêm lần nữa.

-Ngươi muốn ghìm chân ta?

Nghe Chu Nguyên nói vậy, khóe miệng La Đạo kéo lên một vòng độ cong, hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, thản nhiên nói:

-Ghìm chân ngươi? Chu Nguyên sư đệ, có lẽ là người đã quá đánh giá cao mình rồi đấy!

-Mặc dù sư huynh Nhạc Thiên cũng đã tuyên bố kế hoạch phải cùng mọi người vây bắt ngươi, thế nhưng trong mắt của ta, ngươi còn chưa có đủ tư cách để nhiều đệ tử ưu tú của Kiếm Lai phong chúng ta phải gióng trống chiêng tập trung đối phó như vậy.

-Cho nên, ta lựa chọn ra tay trước...

Nói tới đây, La Đạo chậm rãi nâng lên thanh trường kiếm sắc bén trước mặt, đem nó chỉ hướng Chu Nguyên, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ ngạo nghễ:

-Chờ đến khi ta một mình giải quyết ngươi thì hẳn là sư huynh Nhạc Thiên cũng sẽ biết được bố trí trước đây của huynh ấy quá là dư thừa...

Bành!

Còn chưa để cho La Đạo kịp thời nói xong thì thân ảnh Chu Nguyên đã hơi có vẻ hư hóa, thân hình cũng đột nhiên bắn mạnh mà ra, tạo thành một đường tàn ảnh bắn thẳng về hướng La Đạo.

-Đồ không biết trời cao đất rộng! -LaĐạo nhìn thấy Chu Nguyên không thèm để ý tới lời nói của mình, lại còn dám chủ động công kích thì trong mắt hiện lên vẻ giận dữ. Hắn thấy, hành động này của đối phương là đang miệt thị chính mình.

-Cho rằng có thể đánh bại Vệ U Huyền là đã có đủ tư cách diễu võ dương oai ở trước mặt ta à? Nói cho người biết, ngày xưa khi tên kia còn ở Kiếm Lai phong thì cũng chỉ là một kẻ chiến bại dưới tay của ta mà thôi!

Bàn chân La Đạo đột nhiên dẫm mạnh một cái, một luồng nguyên khí cực kỳ sắc bén bùng phát từ trong thể nội của hắn ra xung quanh khiến cho mặt đất bị cắt chém ra từng vết nứt thật sâu.

Vô số tia kiếm khí cực kỳ sắc bén lướt qua không gian như một bầy cá, tập trung về hướng lao tới của Chu Nguyên.

Chỉ có điều tốc độ của Chu Nguyên quá nhanh, thân hình mới lướt qua thì đã khiến cho đám kiếm khí sắc bén kia bị đánh trật.

Mà từ đầu đến cuối thì ánh mắt của Chu Nguyên chỉ khóa chặt vào trên người La Đạo.

Chu Nguyên hiểu rõ, đệ tử của Kiếm Lai phong đang tập trung về phía bên này, thế nên hắn nhất định phải giải quyết tên La Đạo trước mắt này với tốc độ nhanh nhất có thể.

La Đạo nhìn thấy Chu Nguyên lao về phía mình với khí thế hùng hổ như vậy thì lại càng thêm tức giận, hắn vung trường kiếm trong tay lên, chỉ thấy có một tiếng kiếm reo vang lên, tiếp nhận Nguyên khí quán chú vào thân kiếm khiến cho nó bộc phát ra ánh sáng trắng lóa, sắc bén đến mức cực hạn.

Đối với kiếm quang ở mức độ này thì dù cho có là đệ tử đẳng cấp lục trọng thiên thì cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời tránh đi mũi nhọn.

Chỉ là, Chu Nguyên lại khác biệt, trên thân thể của hắn nổi lên một lớp lân giáp màu xanh nhạt bảo vệ quanh thân.

Thiên Giao Lân!

Vút!

La Đạo chỉ là cười lạnh, đưa tay đâm ra một kiếm, chỉ thấy không gian trước mặt hắn lập tức vỡ ra, mà một chiêu kiếm ấy cũng phóng thẳng về phía trước tựa như tia chớp xé rách bầu trời, sắc bén tới mức không thể ngăn cản.

Kiếm quang cũng đồng dạng phản chiếu tại trong đáy mắt của Chu Nguyên, thế nhưng vẻ mặt của hắn lại chẳng có gì là sợ hãi, đối mặt với một chiêu kiếm sắc bén như vậy, Chu Nguyên không những không tránh né mà ngược lại còn xòe bàn tay ra chụp về phía chiêu kiếm quang này.

Chu Nguyên lại dám dùng tay không để đỡ kiếm!

-Muốn chết! -La Đạo nhìn vậy thì không nhịn được cười lạnh, phải biết một chiêu kiếm này của hắn có thể chém ngang được cả một ngọn núi, thế mà tên Chu Nguyên này lại dám dùng tay không để đối kháng.

Tay cùng kiếm tiếp xúc chỉ trong nháy mắt…

Chỉ là ngay trong nháy mắt trước khi tiếp xúc, trên bàn tay được phủ đầy Thiên Giao Lân kia của Chu Nguyên lại chợt hiện lên một lớp lông tơ màu trắng, trông rất giống một cái bao tay làm từ sợi Thiên Tằm Ti.

Đó là lông tơ của Thiên Nguyên Bút!

-Nguyên Văn Tứ phẩm, Huyền Kim Thủ!

Trong lòng bàn tay của Chu Nguyên nổi lên một đạo Nguyên Văn, cùng lúc đó có một đợt dao động kì dị phát tán ra, chỉ thấy toàn bộ lớp Thiên Giao Lân cùng lông tơ biển thành bao tay đang bao phủ bên ngoài bàn tay của Chu Nguyên đều dung hợp lại, dán sát vào trong bàn tay của hắn, trông như một cái bàn tay được đúc từ Hoàng Kim.

Ken két!

Bàn tay Hoàng Kim nhô ra bắt được đạo kiếm quang kia, lòng bàn tay ma sát cùng với lưỡi kiếm sắc bén tạo thành từng tia lửa bắn tung toé ra xung quanh.

Điều lạ là mặc kệ kiếm quang kia vùng vẫy thế nào thì cũng không thể xuyên thủng bàn tay Chu Nguyên đã được bao phủ một lớp phòng hộ kia.

Thấy cảnh tượng như vậy thì trong mắt La Đạo lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ không tưởng nổi.

Hắn không thể tin được là Chu Nguyên lại thật có thể dùng tay không đón đỡ một chiêu kiếm này của mình, hơn nữa còn có thể khiến cho đạo kiếm khí sắc bén ấy mất đi hiệu quả vốn có!

Xoẹt!

Bàn tay như Hoàng Kim kia của Chu Nguyên bóp nát kiếm quang, mà thân hình vốn vẫn luôn hư hóa kia của hắn thì vượt qua không gian, chỉ chốc lát đã tới bên người La Đạo.

Oanh!

Một cánh tay khác được bao phủ bởi Thiên Giao Lân cùng nguyên khí màu vàng óng của Chu Nguyên đấm mạnh vào phần bụng La Đạo.

Chỉ một đấm này liền trực tiếp đánh tan nguyên khí đang phun trào bên trong cơ thể của La Đạo.

Nguyên khí bảo vệ toàn thân La Đạo cũng lập tức tiêu tan, mà hắn cũng đau tới mức cong người lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

La Đạo không thể nghĩ tới, chỉ vừa giao chiến một hiệp mà mình đã bị một quyền của Chu Nguyên đánh cho mất hết sức chiến đấu!

Chu Nguyên nhìn vẻ mặt khó có thể tin của La Đạo, cười cười, sau đó bình tĩnh nói:

-Thật ra, ngươời hẳn là nên nghe theo sự sắp xếp của sư huynh Nhạc Thiên các ngươi. Chỉ một mình mà lại dám tới đây gây chuyện... Sư huynh ngươi đã quá ngây thơ rồi đấy!

Một cột ánh sáng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cuốn đi La Đạo.

Chỉ là, ngay trong nháy mắt khi hắn bị cuốn lên, một miếng ngọc bội được treo bên hông La Đạo lại đột nhiên vỡ vụn, hóa thành một luồng hương khí bay thẳng về phía Chu Nguyên.

Chu Nguyên thấy vậy thì vội vàng lùi lại, tiếc là vẫn chậm một bước, bị lây dính một chút loại hương khí này.

La Đạo thấy vậy thì gầm lên:

-Chu Nguyên, ngươi chớ có đắc ý vội, đám người Nhạc Thiên sư huynh sẽ lập tức tìm tới đây, đá ngươi ra khỏi cuộc chơi này...!

Âm thanh của hắn còn chưa triệt để nói xong thì đã bị cuốn bay ra ngoài!

Chu Nguyên kiểm tra một chút, phát hiện bản thân đã bị dính phải một chút hương khí, tuy rằng rất nhạt nhưng lại khó có thể tẩy sạch. Hắn nhíu mày một chút, sau đó lập tức xoay người lướt vào một mảnh khu rừng rậm rạp.

-Muốn chơi à....? Vậy để ta chơi với đám người Kiếm Lai phong các ngươi tới cùng!

Mà ngay tại thời điểm Chu Nguyên vội vã rời đi, hắn lại không biết là việc mình có thể nhanh chóng chấm dứt trận đấu lại đã gây ra một hồi nghị luận không nhỏ ở bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment