- Hóa Hư Thuật cảnh giới đại thành sao?
Những lời này của Nhạc Thiên cũng lập tức khiến cho không ít người phải kêu lên kinh ngạc. sau đó, từng ánh mắt mang theo vẻ kinh dị nhìn qua thung lũng bao phủ trong sương mù kia.
- Thì ra là như thế.
Có đệ tử không nhịn được cảm thán. Nghe nói nếu như có thể tu luyện Hóa Hư Thuật đến cảnh giới đại thành thì sẽ có năng lực thân hóa hư không, ngay cả chấn động nguyên khí của bản thân đều có thể ẩn nấp, có thể nói là kỳ thuật để bảo vệ tánh mạng.
Chỉ có điều muốn tu luyện Hóa Hư Thuật đến cảnh giới đại thành lại không phải là một việc dễ dàng. Hôm nay, trong Thương Huyền Tông cũng có rất nhiều đệ tử đang tu luyện Hóa Hư Thuật nhưng người tu đến cảnh giới đại thành có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà Chu Nguyên tu hành Hóa Hư Thuật mới bao lâu? Làm sao mà hắn có thể đạt đến cảnh giới đại thành được?
Ở bên cạnh Nhạc Thiên, Lục Huyền Âm cũng khẽ giật mình, hai hàm răng trắng ngà chợt cắn chặt, nàng nói:
- Thằng này thật đúng là trơn trượt như cá chạch vậy, đã bị vây khốn trong thung lũng thế này rồi mà còn có thể làm cho chúng ta suýt nữa mất dấu!
Vốn dĩ nàng còn cho là chỉ cần bọn họ chắn ở chỗ này là có thể triệt để đoạn tuyệt đường trốn của Chu Nguyên rồi, nhưng ai có thể nghĩ đến, thằng này lại mượn địa hình nơi này để ẩn nấp, làm cho bọn họ căn bản không có cách nào tìm kiếm.
- Nhạc Thiên sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?
Nàng nhìn về phía Nhạc Thiên, hỏi.
Kiếm Lai Phong bọn họ dốc toàn bộ sức mạnh, cử nhiều đệ tử đai vàng như vậy đi vây bắt Chu Nguyên, nếu như hôm nay như trước bị Chu Nguyên chạy trốn, vậy mặt mũi của Kiếm Lai Phong bọn họ có thể ném đi được rồi.
Nhạc Thiên híp mắt lại nhìn qua thung lũng bao phủ trong sương mù ở phía dưới. đột nhiên, hắn cười nhạt một tiếng và nói:
- Mặc dù vị Chu Nguyên sư đệ này để cho ta có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà muốn dựa vào Hóa Hư Thuật cảnh giới đại thành mà định tránh đi kiếp nạn của ngày hôm nay thì chỉ sợ hắn vẫn quá ngây thơ rồi.
Ánh mắt của hắn quét qua, nhìn về phía những đệ tử khác của Kiếm Lai Phong rồi hắn nói:
- Các vị sư đệ, dùng nguyên khí phong tỏa thung lũng, thi triển Kiếm Ngư trận !
- Vâng!
Nghe được lời của Nhạc Thiên, những đệ tử của Kiếm Lai Phong kia lập tức khẽ quát. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, từ trong cơ thể của những người này, từng đạo kiếm khí lăng lệ, ác liệt giống như là sương khói bay lên, lan tràn ra và nhanh chóng bao phủ trọn cả cái thung lũng kia.
Những đạo kiếm khí lăng lệ, ác liệt kia đan vào với nhau, tạo thành một tấm lưới khổng lồ, bao trùm thung lũng.
Ông!
Sau khi tấm lưới bằng kiếm khí lăng lệ, ác liệt kia bao phủ thung lũng, chỉ thấy được có từng điểm sáng bằng nguyên khí gào thét mà ra, những điểm sáng kia tựa như là những con cá đang bơi, vọt thẳng vào trong thung lũng.
Ở nơi mà những con cá kia bơi lướt qua, sương mù dày đặc kia đều giống như bị xé nứt, và theo thời gian trôi qua mà bắt đầu nhạt dần.
Những điểm sáng bằng nguyên khí này trông như tách biệt nhưng vẫn có liên hệ với nhau, không chỗ nào mà không lọt, thậm chí ngay cả màn sương mù cũng bị chúng xé rách.
Hiển nhiên đây là một loại tuyệt kỹ độc môn của Kiếm Lai Phong, chuyên dụng để tìm kiếm.
Nhạc Thiên đứng trên không trung, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trong thung lũng. Lục thức trải rộng, cố gắng cảm ứng tất cả chấn động ở trong thung lũng. Mà ở dưới cái nhìn soi mói của hắn, từng điểm sáng bằng nguyên khí lăng lệ, ác liệt như những chú cá kia cũng đang không ngừng tiến về phía trước.
Bị những điểm sáng bằng nguyên khí lăng lệ, ác liệt kia phân cách, sương mù trong thung lũng càng lúc càng mờ nhạt.
Mà cuối cùng, toàn bộ sương mù đều bắt đầu co lại về phía trung tâm của thung lũng, cuối cùng hội tụ vào bên trong một khu vực có diện tích không đến mấy mét vuông.
Mà đến nơi này, những điểm sáng bằng nguyên khí lăng lệ, ác liệt kia cũng tựa như là bị thứ nào đó trở ngại, không thể tiến về phía trước được nữa.
Giữa không trung, nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng của Nhạc Thiên hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai.
Tay áo của hắn vung lên, nguyên khí giống như là gió mạnh cuốn sạch ra, sương mù ở khu vực cuối cùng kia lập tức tiêu tán, chỉ thấy được ở trong khu vực này có một tảng đá cực lớn.
Mà lúc này, trên tảng đá, hư không có chút dao động, cuối cùng, ở trước mắt bao người, một bóng người theo thời gian trôi qua mà dần từ hư hóa thành thực, triệt để hiện ra đến.
Bóng người quen thuộc kia đúng là Chu Nguyên!
Xoạt!
Trong ngoài sơn mạch đều bộc phát ra thanh âm tiếc hận, Chu Nguyên cuối cùng vẫn là bị Nhạc Thiên tìm được.
- Thật sự là đáng tiếc. Nếu như Chu Nguyên có thể trốn được, hôm nay người xấu mặt sẽ là Kiếm Lai Phong rồi.
Có đệ tử cảm thán nói.
- Ở dưới sự tìm kiếm của Kiếm Lai Phong mà hắn có thể ẩn nấp lâu như vậy, đã là rất có bản lĩnh rồi, dù sao thung lũng kia cũng không lớn.
- Mà dù gì thì Nhạc Thiên sư huynh cũng người mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử đai vàng của Kiếm Lai Phong. So sánh với Nhạc sư huynh thì Chu Nguyên vẫn chưa có đủ kinh nghiệm.
Bên ngoài thung lũng, nhìn thấy Chu Nguyên đã xuất hiện, Nhạc Thiên cũng mỉm cười, sau đó hắn vung bàn tay lên, mang theo phần đông đệ tử của Kiếm Lai Phong thắt chặt vòng vây, bước vào thung lũng, đi tới phía trước Chu Nguyên.
- Chu Nguyên sư đệ thật đúng là có bản lĩnh, thiếu chút nữa là chúng ta đã để cho ngươi trốn thoát rồi.
Nhạc Thiên đứng ở phía trước Chu Nguyên, cười nói.
Ở sau lưng hắn, nhìn qua Chu Nguyên, Lục Huyền Âm cũng cười lạnh, lúc này trong mắt của nàng tràn đầy khoái ý. Bởi vì nàng cảm thấy cuối cùng Chu Nguyên cũng rơi vào trong tay của nàng rồi.
Lúc này, Chu Nguyên vẫn ngồi xếp bằng trên tảng đá. Nhìn qua một nhóm khoảng hai mươi người đệ tử của Kiếm Lai Phong đang đứng ở chung quanh mình, hắn cụp mắt xuống, nói:
- Kiếm Lai Phong thật đúng là để mắt ta, vậy mà xuất động nhiều người như vậy. Lần này coi như là thắng ta, chỉ sợ các ngươi cũng không cảm thấy quang vinh được.
Nhạc Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:
- Vốn dĩ lúc đầu, ta cũng cho rằng như vậy. Nhưng mà sau khi kiến thức được thủ đoạn của Chu Nguyên sư đệ, ta ngược lại là cảm thấy may mắn vì mình đã gióng trống khua chiêng như vậy rồi, bằng không thì hôm nay chỉ sợ là chúng ta còn không thể tìm thấy sư đệ nữa. Đến lúc đó, chẳng phải càng mất mặt sao?
Lúc này, Nhạc Thiên cũng thầm hô may mắn. Nếu như hôm nay chỉ có một mình hắn truy đuổi Chu Nguyên thì hắn quyết không có khả năng tìm ra Chu Nguyên trong thung lũng này.
Hóa Hư Thuật cảnh giới đại thành quả thật là khiến cho người ta khó chịu. Mặc dù Chu Nguyên không đánh thắng được hắn nhưng lại có thể đơn giản chạy trốn khỏi hắn.
Nhìn qua Chu Nguyên, Nhạc Thiên cười cười, nói:
- Nhưng mà cũng may chính là vận khí cuối cùng lại đứng ở bên phía ta. Chu Nguyên sư đệ, gần đây, ở trong tông, sư đệ làm ra nhiều chuyện lớn như vậy, danh tiếng cũng đủ rồi. Ta cảm thấy bây giờ sư đệ vẫn nên khiêm tốn, ẩn núp một thời gian mới là tốt nhất.
- Cho nên …
- Chu Nguyên sư đệ, xem như là thưởng cho sư đệ về việc đã khiến cho ta phải tốn công suy nghĩ phương án hóa giải Hóa Hư Thuật, chính ngươi chủ động rời khỏi kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này đi để chúng ta đỡ mất công ra tay, nếu không ngươi sẽ càng chật vật hơn đó.
Nhìn Chu Nguyên, Nhạc Thiên nói, thần sắc trên mặt vẫn giống như cười mà không phải cười.
- Nhạc sư huynh, nếu như ta không đồng ý thì sao?
Chu Nguyên cười nói.
Nhạc Thiên nhún nhún vai, cũng không có nhiều lời, chỉ là phất phất tay. Những đệ tử của Kiếm Lai Phong ở chung quanh lập tức rút kiếm, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Nguyên khí lăng lệ, ác liệt, sắc bén giống như là kiếm cương bắt đầu khởi động.
Chu Nguyên không có để ý những đệ tử của Kiếm Lai Phong đang nhìn chằm chằm vào mình kia, hắn chỉ ngẩng đầu, nhìn qua Nhạc Thiên, rồi đột nhiên trên mặt của Chu Nguyên xuất hiện nụ cười vui vẻ.
- Nhạc Thiên sư huynh cho rằng lúc trước ta chỉ là dựa vào Hóa Hư Thuật cảnh giới đại thành để ẩn nấp tránh né các ngươi sao?
Nhạc Thiên nhắm hai mắt lại, nói:
- Bằng không thì vì sao? Hóa Hư Thuật hoàn toàn chính xác là huyền diệu, nhưng mà đối với cục diện bây giờ lại không có tác dụng gì.
Chu Nguyên cười rộ lên, nụ cười tươi mang theo một tia trào phúng.
- Nhạc Thiên sư huynh, có một điểm mà có lẽ từ vừa mới bắt đầu ngươi đã hiểu lầm rồi
- Đó chính là từ đầu đến cuối, ta cũng không phải là đang lẩn trốn, mục đích của ta chỉ là tìm cho các ngươi một chỗ phong thủy bảo địa làm quà mà thôi.
- Mà khối bảo địa kia chính là trong chỗ này
Nghe Chu Nguyên nói vậy, ánh mắt của Nhạc Thiên hơi co vào. Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên nhưng cũng không có bởi vì lời nói này mà thất kinh, chỉ bình tĩnh phất phất tay.
- Các huynh đệ, tiễn Chu Nguyên sư đệ đi ra ngoài đi.
- Chu Nguyên sư đệ, trong mắt của ta, lần giãy dụa cuối cùng này của ngươi rất là ngây thơ.
Hiển nhiên là Nhạc Thiên căn bản cũng không tin vào lời nói của Chu Nguyên. Theo hắn, Chu Nguyên chẳng qua là muốn giả thần giả quỷ, làm cho bọn họ cảm thấy bó tay bó chân, từ đó tìm ra cơ hội để chạy trốn mà thôi.
Cho nên, hắn không chút do dự ra lệnh trực tiếp động thủ.
Bá!
Nghe Nhạc Thiên nói vậy, những đệ tử khác của Kiếm Lai Phong lập tức không chút do dự lao ra, phía trên trường kiếm trong tay có nguyên khí phun ra nuốt vào, nhanh chóng xuyên thủng không khí, đánh thẳng tới Chu Nguyên.
Nhìn qua những đạo kiếm khí lăng lệ, ác liệt đang lao đến kia, đôi mắt của Chu Nguyên lại hơi hơi rủ xuống, ở mi tâm cảu hắn có chấn động của thần hồn đột nhiên bộc phát.
Ông! Ông!
Chấn động của thần hồn quét ngang ra. Chỉ trong một cái chớp mắt, mọi người đều thấy được trong thung lũng này đột nhiên có từng tia sáng phóng lên trời. Những tia sáng kia đan xen vào với nhau và chỉ trong nháy mắt, chúng đã biến thành một tòa kết giới khổng lồ triệt để bao phủ cả thung lũng này.
Biến cố đột nhiên xuất hiện trực tiếp khiến cho vô số đệ tử ở cả trong lẫn ngoài sơn mạch đều cảm thấy rung động
- Các ngươi truy sát ta nửa ngày, tiếp theo chính là thời điểm để ta đáp lễ lại các ngươi.
- Hi vọng các ngươi sẽ thích món quà lớn mà ta hao tổn tâm cơ để chuẩn bị cho các ngươi.
Khóe miệng của Chu Nguyên hơi nhếch lên, hai tay khép lại.
- Thiên Lôi Huyền Hỏa kết giới!
- Bộc phát đi!