Hưu! Hưu!
Ngay khi Nhạc Thiên vừa dứt lời, chỉ thấy được ở chung quanh thung lũng, những đệ tử của Kiếm Lai Phong kia nhanh chóng phân ra chín người vọt vào bên trong thung lũng bị sương mù nhàn nhạt bao phủ.
Thung lũng này có diện tích cũng không nhỏ, địa hình trong đó còn có chút phức tạp, nhưng mà khi chín bóng người kia xếp thành đội hình như một chiếc quạt dần dần tiến về phía trước để tìm kiếm, những thứ kia hiển nhiên là đều không thể hình thành trở ngại rồi.
- Những người còn lại chuẩn bị, một khi phát hiện tung tích của Chu Nguyên thì lập tức động thủ.
Nhạc Thiên đứng ở ngọn cây, hai tay ôm ngực, thản nhiên nói.
Ở bên ngoài thung lũng còn có gần mười bóng người dùng ánh mắt sắc bén, không ngừng nhìn chằm chằm vào trong thung lũng dày đặc sương mù kia.
Nhìn qua cảnh tượng này, Tô Uyển cũng chỉ có thể khẽ thở dài một cái. Mặc dù ở bên cạnh nàng cũng có một vài đệ tử của Thương Huyền Phong nhưng mà những đệ tử này cũng không có giao tình gì với Chu Nguyên, nếu như muốn cho bọn họ ra tay tương trợ mà đắc tội mấy người Nhạc Thiên thì chỉ sợ bọn họ cũng không quá cam tâm tình nguyện.
Dù sao nói cho cùng, Tô Uyển còn không có đủ uy tín để làm việc đó.
Cho nên nàng cũng hơi nghi hoặc, vì sao những đệ tử của Kiếm Lai Phong này lại hoàn toàn nghe theo Nhạc Thiên điều khiển, nói chung muốn làm được đến loại trình độ này, trừ phi là đệ tử thủ tịch hoặc là vị Thánh Tử kia của Kiếm Lai Phong bọn họ mở miệng.
Nhưng mà tại sao nhân vật ở cấp độ này lại muốn gây khó dễ với một đệ tử đai vàng như Chu Nguyên?
Nàng cố gắng suy nghĩ nhưng sau nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu. Đôi mắt dễ thương tỏ vẻ tiếc nuối khi nhìn về phía thung lũng kia. Lúc này đây, nàng cũng xem như là không có biện pháp ra tay tương trợ Chu Nguyên rồi, cho nên có thể vượt qua nguy cơ này hay không thì phải xem chính bản thân Chu Nguyên rồi.
Đương nhiên, theo Tô Uyển, cục diện này đã là tử cục rồi, dựa vào sức của một mình Chu Nguyên căn bản không có khả năng xoay chuyển tình thế do Nhạc Thiên suất lĩnh những người ưu tú bên trong hàng ngũ đệ tử đai vàng của Kiếm Lai Phong này được.
- Hồng Y sư muội, lần này xem ra, sư tỷ cũng bất lực rồi.
- Năng lực gây chuyện của Chu Nguyên này cũng quá không tầm thường rồi.
Bên ngoài sơn mạch, nhìn qua trong màn hình bằng nguyên khí cảnh tượng này, những ngón tay ngọc của Cố Hồng Y cũng đang bấm chặt vào lòng bàn tay của nàng. Lúc này, động tĩnh ở bên trong gần như là bị tất cả đệ tử đến quan sát phát giác, việc này cũng khiến cho rất nhiều tiếng xôn xao vang lên.
- Người của Kiếm Lai Phong đã vây Chu Nguyên kia ở trong thung lũng rồi.
- Hơn nữa, lần này còn là do Nhạc Thiên dẫn đội, Kiếm Lai Phong này thật sự là dốc toàn bộ sức mạnh đó.
- Chu Nguyên này cũng quả là không may. Nhưng mà có thể khiến cho Kiếm Lai Phong dồn toàn lực vây quét, Chu Nguyên này cũng coi như là có bổn sự. Sau lần này, dù hắn không thể thông qua kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím thì cũng có thể danh chấn Thương Huyền Tông rồi.
- Tại sao có thể như vậy? Ta đã đặt cược hết gia sản của mình vào hắn đó!
- ...
Đủ loại tiếng nghị luận vâng lên gần như là trong khoảnh khắc làm cho tuyệt đại đa số ánh mắt đều nhìn về phía màn hình bằng nguyên khí kia.
Mà ở trên ngọn núi nguy nga nhất, Thanh Dương Chưởng Môn cùng với sáu vị Phong Chủ đồng dạng cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Bọn họ chỉ cần cho thần thức lướt qua là đã biết được chuyện gì đang phát sinh, sau đó trong mắt mỗi người đều xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Bởi vì loại tình huống toàn bộ đệ tử của cả một Phong vây công một người này rất ít khi xuất hiện trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím.
- Ha ha ha. Phong Chủ Linh Quân, đệ tử của Kiếm Lai Phong các ngươi tựa hồ là tương đối có kinh nghiệm đối với việc lấy nhiều khi ít, ỷ mạnh bắt nạt yếu đó.
Đôi mắt đẹp của Phong Chủ Liên Y của Tuyết Liên Phong quét qua, chợt cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh, cô nói.
Lúc này Phong Chủ Linh Quân của Kiếm Lai Phong vẫn một thân áo trắng, ánh mắt trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn thâm thúy giống như là đầm nước sâu. Nhìn vào chỗ sâu trong sơn mạch, trong mắt của hắn cũng xẹt qua thần sắc kinh ngạc.
Hiển nhiên là hắn cũng không ngờ đệ tử của Kiếm Lai Phong sẽ đi vây săn Chu Nguyên.
Nhưng mà, cuối cùng, thần sắc trên mặt hắn cũng chỉ là một chút kinh ngạc mà thôi, cũng không có sự tức giận.
Phong Chủ Linh Quân cười nhạt một tiếng, không lắm để ý mà nói:
- Liên Y Phong Chủ, kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím đều đã có quy định rõ ràng, đám tiểu bối này của ta kỳ thật cũng không có không tuân theo quy định.
- Vị đệ tử gọi là Chu Nguyên kia gần đây danh tiếng quá thịnh, khó tránh khỏi sẽ khiến cho một vài người khó chịu. Người trẻ tuổi mà, chung quy là tuổi trẻ khí thịnh.
- Nhưng mà sau khi trải qua lần tôi luyện này, chắc hẳn về sau, hắn cũng sẽ trở nên trầm ổn hơn một ít, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không tính là chuyện xấu.
Sau đó, Phong Chủ Linh Quân nhìn về phía Phong Chủ Lôi Quân của Lôi Ngục Phong rồi lại cười nói:
- Đương nhiên, nếu như là đệ tử của Kiếm Lai Phong đã không tuân theo quy định, ta sẽ đích thân ra tay trừng phạt bọn họ.
Mặc dù hắn cũng không rõ ràng lắm tại sao những đệ tử này của Kiếm Lai Phong lại nhằm vào Chu Nguyên, nhưng dùng thân phận của hắn cũng căn bản không cần đi hiểu rõ những chuyện râu ria này.
Theo hắn, đệ tử của Kiếm Lai Phong cũng cũng không có làm sai, bởi vì tôn chỉ làm việc của Kiếm Lai Phong bọn họ chính là như thế, sắc bén, lăng lệ, ác liệt giống như một thanh kiếm. Chỉ cần là việc mà bọn họ muốn làm thì măc kệ chuyện gì, bọn họ vẫn sẽ cứ làm.
Phong Chủ Lôi Quân của Lôi Ngục Phong chính là người chưởng quản tông quy cùng hình phạt của Thương Huyền Tông.
Nghe Phong Chủ Linh Quân nhắc đến mình, ông mới mở mắt ra, một đôi mắt màu bạc tựa như là thế giới tạo thành từ sấm sét, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ông hờ hững nói:
- Mặc dù hành vi của đệ tử của Kiếm Lai Phong làm cho người ta cảm thấy khó chịu nhưng cũng không trái với quy định.
Vào lúc này, Thanh Dương Chưởng Môn cũng cười cười, nói:
- Đây chỉ là một ít tranh chấp nhỏ giữa các đệ tử với nhau, chúng ta không cần quá mức để ý.
Dứt lời, ông dừng một chút, nhìn qua Phong Chủ Linh Quân và nói tiếp:
- Nhưng mà, hành vi như vậy cũng đích thật là dễ dàng làm cho người ta lên án. Phong Chủ Linh Quân, về sau ông cũng nên nhắc nhở vài câu, đệ tử của Kiếm Lai Phong làm việc lăng lệ, ác liệt là tốt nhưng dù sao mọi người cũng là đồng môn sư huynh đệ.
Phong Chủ Linh Quân khẽ gật đầu, nói:
- Chưởng Môn nói đúng. Đợi đến sau khi kì thi tuyển chọn này kết thúc, ta sẽ giáo huấn những tiểu tử này.
Nhưng mà nhìn thần sắc ở trên mặt Phong Chủ Linh Quân là biết ông ta đồng ý giáo huấn đệ tử của mình chỉ là bởi vì Thanh Dương Chưởng Môn đã mở miệng, chứ không phải thực sự là cảm thấy những đệ tử của Kiếm Lai Phong kia đã làm sai chuyện gì.
Ở chỗ sâu trong sơn mạch, bên ngoài thung lũng.
Nhạc Thiên đứng ở trên ngọn cây. Ánh mắt của hắn vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào trong thung lũng. Mà theo thời gian trôi qua, lông mày của hắn bỗng nhiên hơi nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện, mấy người đệ tử được cử vào đã lục soát khắp thung lũng một lần, nhưng chuyện khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là bọn họ cũng không có phát hiện ra Chu Nguyên.
Mấy tên đệ tử của Kiếm Lai Phong kia tìm một hồi lâu mà không thấy bóng dáng của Chu Nguyên, cho nên vội vàng bay ra thung lũng, về báo cáo cho Nhạc Thiên.
- Nhạc Thiên sư huynh, chúng ta không tìm được người!
Nghe tên đệ tử này nói vậy, ở bên ngoài thung lũng lập tức vang lên tiếng bàn luận xôn xao, tất cả những đệ tử kia đều cảm thấy kinh dị, Chu Nguyên này vậy mà có thể trốn thoát được ư?
Trong mắt Nhạc Thiên xẹt qua thần sắc nghi hoặc.
- Chẳng lẽ hắn đã chạy rồi sao?
Lục Huyền Âm ở một bên, hơi lúng túng nói.
Nhạc Thiên lắc đầu, nói:
- Không có khả năng, chúng ta đã phong tỏa kín nơi đây rồi, hắn tuyệt đối không có chạy đi!
- Vậy thì chuyện này là sao?
Lục Huyền Âm do dự một chút, lúc trước, bọn họ cũng đã nhìn thấy, những người kia đã tìm tòi rất cẩn thận nhưng hiển nhiên là cũng không có có kết quả gì.
- Hắn nhất định còn trốn ở trong đó!
Nhạc Thiên nói với giọng chém đinh chặt sắt.
Vừa dứt lời, hắn vung tay lên, nói:
- Các ngươi lại đi vào cùng ta, ta sẽ đích thân tham gia tìm kiếm!
Vừa dứt lời, Nhạc Thiên đã mang theo vài tên đệ tử vọt vào trong thung lũng dày đặc sương mù kia.
Nhạc Thiên đích thân tham gia tìm kiếm nhưng khoảng nửa tiếng sau, sắc mặt của hắn cũng có chút khó coi.
Lúc này đây, thậm chí liền bên ngoài sơn mạch cũng có tiếng bàn luận xôn xao vang lên, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì ai cũng không ngờ sau khi mấy người Nhạc Thiên dồn Chu Nguyên tiến vào trong thung lũng vậy mà ngược lại là đã mất đi tung tích của hắn.
Vô số tiếng bàn luận xôn xao vang lên, bắt đầu có người hả hê nói cười. Lúc trước, Kiếm Lai Phong gióng trống khua chiêng vây săn Chu Nguyên như thế, cũng làm cho không ít người lên án. Hiện tại, bọn họ lại có thể để mất dấu Chu Nguyên. Nếu quả thật lại để cho Chu Nguyên chạy thoát thì mặt mũi của Kiếm Lai Phong ném đi được rồi.
Động tĩnh càng lúc càng lớn và bắt đầu truyền ra khắp nới.
Thậm chí cuối cùng, ngay cả Thanh Dương Chưởng Môn cùng với mấy vị Phong Chủ cũng phải một lần nữa chú ý đến tình huống ở đây.
- Ha ha ha. Xem ra chuyện này cũng có chút thú vị đấy.
Thanh Dương Chưởng Môn khẽ cười một tiếng.
Trong đôi mắt thâm thúy mà cơ trí của ông đúng là xuất hiện thần sắc có chút hăng hái. Mà từ xưa đến nay, những chuyện có thể làm cho Thanh Dương Chưởng Môn xuất hiện loại thần thái này có thể nói là cực kỳ hãn hữu.
Đối mặt với tiếng bàn luận xôn xao vang lên ở chung quanh cùng với ánh mắt xem kịch vui của những người khác, ánh mắt của Nhạc Thiên cũng hơi trầm xuống. Hắn đứng ở phía trênthung lũng, cúi đầu nhìn xuống đám sương ở phía dưới.
Hắn hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc ở trong lòng, trong đôi mắt có ánh sáng lóe lên.
- Nhạc Thiên sư huynh, cần chúng ta tản ra tiếp tục tìm kiếm sao?
Ở một bên, khuôn mặt của Lục Huyền Âm cũng có chút tái nhợt. Nàng không nhịn được mà nói.
Nhạc Thiên không có trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm vào thung lũng.
Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm đến gần nửa tiếng đồng hồ.
Ở sau lưng hắn, Lục Huyền Âm đều cảm thấy không thể kiên nhẫn nữa rồi. Nhưng mà ngay khi nàng muốn mở miệng nói chuyện thì rốt cục thanh âm trầm thấp của Nhạc Thiên chậm rãi vang lên.
- Chu Nguyên sư đệ thật đúng là có bản lãnh.
- Nếu như ta đoán không sai thì đây chính là cảnh giới đại thành của Hóa Hư Thuật đúng không?