Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 415 - Chương 414: Phong Tỏa

Chưa xác định
Chương 414: Phong tỏa

Cảm thán thì cứ cảm thán, nhưng cũng không có quá nhiều người định ra tay tương trợ Chu Nguyên. Dù sao căn cơ ở trong nội sơn của Chu Nguyên còn quá yếu, hơn nữa Thánh Nguyên Phong cũng quá xuống dốc rồi. Vì giúp Chu Nguyên mà đắc tội Kiếm Lai Phong như mặt trời ban trưa, thật sự là không có lợi.

Mà loại động tĩnh này tự nhiên cũng gây nên xôn xao ở bên ngoài sơn mạch. Đối mặt với chuyện Kiếm Lai Phong vây săn, đuổi giết Chu Nguyên, rất nhiều đệ tử đều kín đáo phê bình. Dù sao, loại chuyện lấy nhiều khi ít này của Kiếm Lai Phong thật sự là hơi thiếu phong độ.

Nhưng mà những lời phê bình kín đáo của bọn họ hiển nhiên là cũng không cải biến được cái gì. Bởi vì trên cái thế giới này vốn cũng không có tuyệt đối công bình, Chu Nguyên danh tiếng quá thịnh, chung quy là vẫn khiến cho nhiều người đố kị.

Mà phẫn nộ nhất không ai qua được các đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên, bởi vì cử động này của Kiếm Lai Phong hiển nhiên là nói rõ không hề để một mạch bọn họ vào trong mắt, cho nên hành động căn bản cũng không có nửa điểm kiêng kị.

Khuôn mặt già nua của Thẩm Thái Uyên cũng hơi trầm xuống, trong mắt có lửa giận bốc lên nhưng mà cuối cùng ông vẫn hít sâu một hơi, áp chế cơn giận dữ của mình xuống dưới đáy lòng.

Bởi vì kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím vốn dĩ là có chút tàn khốc, trong đó không có quá nhiều quy tắc, cho nên dù ông có đi cáo trạng với chưởng giáo Thanh Dương cũng không có tác dụng gì cả.

Mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào bản thân Chu Nguyên tự mình ứng phó.

Mà ở cách đó không xa, đệ tử trong một mạch của trưởng lão Lữ Tùng kia cũng hơi có chút oán giận, dù sao bọn họ cũng xem như là đệ tử của Thánh Nguyên Phong, hành vi này của Kiếm Lai Phong cũng tỏ vẻ không có để bọn họ vào trong mắt.

Cho nên đối mặt với cảnh tượng này, cho dù người dĩ vãng có chút khúc mắc đối với Chu Nguyên như là Lữ Yên cũng đều nhíu mày, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà nói:

- Kiếm Lai Phong này cũng quá vô sỉ rồi!

Nhưng mà, ngoại trừ nói mấy câu như vậy, nàng cũng không có biện pháp nào khác. Bởi vì coi như là toàn bộ đệ tử tham gia kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím trong một mạch của bọn họ đi trợ giúp Chu Nguyên, cũng không quá đáng chỉ là bọ ngựa đấu xe mà thôi.

Mấy đệ tử ở bên cạnh nàng cũng đều trầm mặc xuống.

Nhìn qua bóng người trẻ tuổi đang không ngừng bỏ chạy vào chỗ sâu trong sơn mạch trong màn hình bằng nguyên khí kia, Lữ Yên nghiến chặc hàm răng, nói:

- Chu Nguyên, nếu như hôm nay ngươi còn có thể lại để cho ta ngoài ý muốn một lần. Ta đây sẽ tin tưởng, tương lai ngươi thực sự có tư cách đuổi theo Sở Thanh sư huynh!

Nghe nàng nói vậy, những đệ tử ở bên đều khiếp sợ nhìn qua nàng, có thể khiến cho fan hâm mộ cuồng nhiệt này của Sở Thanh sư huynh nói ra những lời này, Chu Nguyên có thể nói là cực kỳ đáng sợ rồi.

Thấy ánh mắt của những người bên cạnh, Lữ Yên lập tức trừng lại, hung dữ nói:

- Nhìn cái gì vậy, các ngươi cảm thấy hắn có khả năng làm được sao?

Mọi người tức cười rồi chợt im lặng lắc đầu.

Đối mặt với sự vây quét của toàn bộ những người ưu tú nhất trong hãng ngũ đệ tử đai vàng của Kiếm Lai Phong, Chu Nguyên chỉ có một mình thì làm sao có thể lật bàn được đây?

Khác với sự oán giận của đệ tử trong mạch của Thẩm Thái Uyên, Lữ Tùng, đệ tử trong một mạch của Lục Hồng thì là lộ ra cái nhìn có chút hả hê. Bọn họ đều đến từ Kiếm Lai Phong, cho nên căn bản không có coi bản thân là đệ tử của Thánh Nguyên Phong.

Mà Chu Nguyên hôm nay bị Kiếm Lai Phong vây săn, ngược lại là làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ thống khoái.

Trước khi, tiểu tử này không phải là rất hung hăng càn quấy ấy ư? Bây giờ, hắn cũng không phải là chỉ có thể chạy thục mạng khắp nơi như chó nhà có tang sao?

Ở dưới sự chú ý của vô số đệ tử, nhóm người săn đuổi của Kiếm Lai Phong đã xâm nhập vao sâu trong sơn mạch, cuối cùng chỉ thấy được ở bên trong mây mù lượn lờ có mười ngọn núi như ẩn như hiện.

Mà lúc này, Chu Nguyên cũng trực tiếp xông vào trong một thung lũng, sương mù nhàn nhạt ở trong đó tuôn ra, che đậy bóng dáng của hắn.

Ngay sau khi Chu Nguyên xông vào trong cái thung lũng kia, trong thiên địa âm thanh xé gió vang lên, từng bóng người cưỡi mây từ trên trời đáp xuống, trực tiếp phong tỏa cái thung lũng này.

Nhạc Thiên cùng Lục Huyền Âm cũng từ phía trên đáp xuống, đứng ở trên một cây đại thụ.

Nhìn qua thung lũng trước mắt, hai người liếc nhìn nhau, khóe miệng đều có nụ cười trêu tức hiện ra.

Đuổi theo lâu như vậy, cuối cùng là con dã thú này đã sức cùng lực kiệt rồi.

Ở bên ngoài thung lũng cũng có không ít đệ tử của Phong khác hiện thân, dù sao Kiếm Lai Phong làm ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa tại đây đã là khu vực bên ngoài của mười Phong, đệ tử khác tự nhiên là bị hấp dẫn mà đến.

Ánh mắt của Nhạc Thiên khẽ lướt qua xung quanh, sau đó hắn ôm quyền cười nhạt nói:

- Đây là chuyện giữa Kiếm Lai Phong chúng ta cùng Chu Nguyên này, nếu là quấy rầy đến các vị, Nhạc mỗ hiện ở chỗ này nói lời xin lỗi.

Ngụ ý là cảnh cáo những người khác không nên nhúng tay.

Nghe Nhạc Thiên nói vậy, ánh mắt của những đệ tử vừa đến hơi lóe sáng, cuối cùng tất cả đều không có lên tiếng, dù sao bọn họ cũng không tính là có quen biết với Chu Nguyên, tự nhiên là không có ý định vì hắn mà đắc tội với mấy người Nhạc Thiên.

Nhưng mà hiển nhiên cũng không phải là tất cả mọi người đều nghĩ như thế.

- Hừ. Nhạc Thiên, Kiếm Lai Phong các ngươi không khỏi cũng quá vô sỉ rồi. Nếu như có giởi thì cứ cử người đơn đả độc đấu với Chu Nguyên, quang minh chính đại chiến thắng như vậy mới đẹp chứ. Các ngươi cần gì mà phải làm như thế này?

Một giọng nói thanh thúy vang lên, chỉ thấy được một bóng người xinh đẹp đi ra, hừ lạnh nói.

Người này đúng là Tô Uyển của Thương Huyền Phong.

Dù sao nàng cũng có quen biết với Cố Hồng Y, người sau còn từng lên tiếng nhờ nàng. Hôm nay nhìn thấy Chu Nguyên bị đối xử không công bình như thế, nàng tự nhiên là không nhịn được mà đứng ra nói mấy câu.

Nhìn thấy Tô Uyển đi ra, nói chuyện, Nhạc Thiên thoáng nhíu mày.

Nhưng còn không đợi Nhạc Thiên nói chuyện thì là đã có thêm một giọng nói ồm ồm vang lên:

- Tô Uyển, cô vẫn cứ ưa thích xen vào việc của người khác như vậy. Nếu cô rảnh rỗi như vậy, chi bằng đến đây, cùng đấu với ta một trận đi.

Rất nhiều ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy được một nam tử áo đen đi ra. Mặc dù diện mục của hắn khá bình thường, nhưng khi nhìn thấy hắn, người chung quanh đều khẽ rùng mình.

Bởi vì người này chính là Uông Thần của Lôi Ngục Phong.

Cũng là một trong những người có cơ hội đoạt giải nhất trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này.

- Uông Thần!

Tô Uyển nhíu mày, lạnh giọng nói:

- Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi?

Uông Thần một thân áo đen đứng trong gió, mặt không biểu tình. Hắn không có trả lời, nhưng thái độ này biểu lộ rất rõ ràng, nếu như Tô Uyển muốn nhúng tay thì hắn sẽ ra tay ngăn cản nàng.

Tô Uyển tức giận đến mức bàn tay ngọc đều nhanh nắm lại tựa như là không nhịn được mà sắp sửa ra tay.

Nhìn qua cảnh tượng này, rất nhiều đệ tử ở chung quanh đều âm thầm lắc đầu, xem ra Nhạc Thiên đã hạ quyết tâm phải cho Chu Nguyên một bài học ở chỗ này, cho nên đã sớm đề phòng có người tương trợ Chu Nguyên.

Mà hôm nay, Tô Uyển đã bị người ngăn cản, chắc hẳn tiếp theo kết cục của Chu Nguyên thật sự là đã định rồi.

Thấy Uông Thần đã đứng ra ngăn cản Tô Uyển, Nhạc Thiên cũng thu hồi ánh mắt trở lại. Nhìn qua thung lũng đã bị bọn họ phong tỏa ở trước mắt, hắn nhắm hai mắt lại, có thanh âm nhàn nhạt vang lên.

- Động thủ.

- Bắt hắn, tống ra ngoài.

Ngay tại khi hắn vừa dứt lời, những đệ tử của Kiếm Lai Phong ở chung quanh lập tức lao tới thung lũng.

Nhìn qua cảnh tượng này, Lục Huyền Âm đứng ở ngọn cây, khóe miệng hơi nhếch lên.

Chu Nguyên, lúc này đây, ta muốn nhìn xem ngươi còn có thể làm thế nào để xoay người!

Bình Luận (0)
Comment