Mà trên ngọn núi của đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên, nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều sư huynh đệ cũng hô to lên tiếng ủng hộ. Lúc trước, bọn họ đã chờ đợi lo lắng cho tình cảnh của Chu Nguyên nhưng không ngờ hắn lại tặng cho bọn họ bất ngờ lớn đến như vậy.
Ở trên vách núi, Lý Khanh Thiền thu hồi ánh mắt, nói:
- Chu Nguyên này thật đúng là cũng có chút quyết đoán. Đối mặt với đệ tử của Kiếm Lai Phong mà dám dùng tay không tới đón, dũng khí như vậy thật sự không nhỏ.
Yêu Yêu thì tựa như là không thèm đếm xỉa tới mà nói:
- Chỉ là một tiểu lâu la mà thôi.
Nghe Yêu Yêu nói vậy, khuôn mặt lạnh lùng giống như băng của Lý Khanh Thiền cũng không nhịn được mà lộ ra thần sắc kinh ngạc. Đột nhiên, nàng tức giận nói:
- Đối với cô, La Đạo đích thật là một tiểu lâu la. Nhưng mà Chu Nguyên sợ là còn không có bản lãnh như vậy. Lúc trước, La Đạo chỉ sợ cũng hoàn toàn không ngờ Chu Nguyên dám làm như thế, bằng không thì chưa hẳn sẽ bại bởi một chiêu của hắn.
- Hơn nữa, mặc dù hắn đã đánh bại La Đạo, nhưng lại bị Ngọc Mê Hương mà La Đạo đeo nhiễm lên rồi, đó là hương thơm mà chỉ Kiếm Lai Phong mới có. Cho nên tiếp theo, chỉ sợ đệ tử của Kiếm Lai Phong sẽ dễ dàng truy tung được hắn.
- Đến lúc đó mới là thời điểm phiền toái nhất của hắn.
- Chậc chậc, trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím, dùng sức mạnh của một người chống lại đệ tử của một Phong. Chuyện này có thể nói là còn chưa bao giờ xuất hiện qua tại Thương Huyền Tông đấy.
Yêu Yêu nghĩ nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói:
- Như vậy tiếp theo sẽ xuất hiện rồi.
Lý Khanh Thiền trì trệ, đôi mắt dễ thương nhìn qua bóng người trẻ tuổi đang nhanh chóng chạy đi ở trong màn hình bằng nguyên khí kia, nàng thoáng trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Hi vọng hắn sẽ không khiến cho cô phải thất vọng đó.
Bá!
Ở bên trong khu rừng rậm rạp, Chu Nguyên giống như một đám sương khói, nhanh chóng lướt đi. Trong lúc mơ hồ, mọi người có thể trông thấy tàn ảnh xuất hiện ở giữa không trung.
Hiển nhiên là Chu Nguyên đã thi triển tốc độ đến cực hạn.
Mặc dù hắn ngửi không thấy hương thơm tản ra từ trên thân thể của mình nhưng nhờ lại có thể phát giác được một loại mùi hương khác thường quấn quanh người mình. Mùi hương này cực kỳ ngoan cố, làm cho hắn trong lúc nhất thời đều khó có thể trừ tận gốc.
Ánh mắt của hắn đảo qua bốn phía.
Chỉ sợ lúc này, đệ tử của Kiếm Lai Phong đang chạy đến từ bốn phương tám hướng để vây khốn hắn.
Ánh mắt của Chu Nguyên có chút lập loè, hắn lẩm bẩm:
- Các ngươi đã muốn vây săn ta, vậy thì ta sẽ tìm nơi tốt để chuẩn bị một món quà lớn cho các ngươi.
Vừa dứt lời lúc, thân ảnh của hắn đã như là một tia chớp, nhanh chóng biến mất ở trong rừng rậm.
Mà sau khi Chu Nguyên biến mất không lâu, nơi đây chợt có âm thanh xé gió vang lên, sau đó hai bóng người đã đáp xuống trên một cành cây to.
Hai bóng người này là một nam một nữ, đương nhiên đó là Nhạc Thiên cùng với Lục Huyền Âm của Kiếm Lai Phong.
- Chạy trốn thực vui vẻ.
Lục Huyền Âm lạnh lung nói.
Nhạc Thiên vẫn cười tủm tỉm, hắn nói:
- Xem ra hắn cũng đã nhận thấy rồi.
Lục Huyền Âm cau mày nói:
- Hiện tại, tiểu tử này triển khai tốc độ cực hạn, liều mạng chạy trốn, chúng ta muốn truy đuổi cũng thật là có chút phiền toái.
Nhạc Thiên hời hợt nói:
- Dã thú bị sợ hãi thì đều dốc sức liều mạng chạy trốn. Nhưng mà chờ đến lúc nó không thể chạy trốn được nữa thì cũng chỉ có thể để mặc cho người chém giết rồi. Những đệ tử khác của Kiếm Lai Phong ta đã tạo thành lưới bao vây quanh khu vực này rồi, hắn trốn không thoát được.
Nhạc Thiên sờ sờ gương mặt, thở dài:
- Chỉ vì đối phó một người là Chu Nguyên mà Kiếm Lai Phong ta lại phải cử nhiều đệ tử ưu tú như vậy đến vây quét, thật sự là mất mặt đấy.
- Nhưng mà từ xưa đến nay, ta làm việc không thích có chuyện ngoài ý muốn. Cho nên, ta cảm thấy đã muốn làm, vậy thì phải ngăn chặn hết thảy mọi chuyện ngoài ý muốn xảy ra, triệt để bóp chết tất cả hi vọng của đối phương.
Ở một bên, Lục Huyền Âm cũng tràn đầy đồng cảm mà nói:
- Tiểu tử này hoàn toàn chính xác là rất tà môn, luôn làm ra chuyện khiến cho người ta không ngờ tới được.
Vừa dứt lời, đôi mắt sáng của Lục Huyền Âm nhìn về phía Nhạc Thiên, nàng cười nói:
- Nhưng mà đáng tiếc, lần này hắn lại gặp được Nhạc Thiên sư huynh.
Đối với phương thức làm việc cẩn thận này của Nhạc Thiên, nàng cũng có chút đồng ý. Dù sao nếu như nhiều đệ tử của Kiếm Lai Phong bọn họ như vậy đồng thời ra tay mà lại không thể giải quyết Chu Nguyên, vậy thì thật sự là đả kích không nhỏ đối với thanh danh của Kiếm Lai Phong bọn họ.
Nhạc Thiên rụt rè cười, nhắm hai mắt lại. Sau đó, hắn nhìn qua phương hướng Chu Nguyên vừa biến mất, phất phất tay, nụ cười tươi tựa như là có vẻ nghiền ngẫm.
- Chuẩn bị thu lưới đi.
- Tiếp theo, chúng ta nên để cho vị Chu Nguyên sư đệ này biết một chút về thủ đoạn của Kiếm Lai Phong chúng ta.
Theo thời gian trôi qua, bên trong sơn mạch khổng lồ, chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, nhưng mà thực lực của những đệ tử còn ở lại đều ngày càng mạnh mẽ.
Hơn nữa bọn họ cũng đều dần dần tiến gần đến trung tâm của sơn mạch.
Một chỗ trong sơn mạch.
Ba gã đệ tử liên thủ cùng đi, hiển nhiên bọn họ là đệ tử của cùng một Phong. Lúc này, bọn họ đi cùng với nhau, ánh mắt luôn đề phòng khi nhìn về bốn phía, chấn động của nguyên khí ở quanh thân như có như không, hiển nhiên là bọn họ cũng đã chuẩn bị tùy thời ứng phó tình huống đột nhiên xảy ra.
Hưu!
Đột nhiên, ba người nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía bên phải, chỉ thấy được chỗ đó, một bóng người giống như làn khói lướt nhanh qua, tốc độ nhanh đến mức khó tin làm cho không người nào có thể thấy rõ, chỉ có thể phát giác được cây cối ở chung quanh có chút chấn động.
- Ai?
Bọn họ hét to lên, nguyên khí quanh thân lập tức khởi động tựa như là muốn ra tay.
Nhưng mà còn không đợi bọn họ ra chiêu, bóng người giống như làn khói kia đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Ba người trợn mắt há hốc mồm, sau đó nhìn nhau rồi cùng lau mồ hôi lạnh ở trên trán và đồng thành nói:
- Thằng này là ai? Tốc độ cũng quá nhanh rồi, còn nhanh hơn cả tia chớp nữa!
Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của đối phương thì người kia đã chạy mất rồi.
- Được rồi, bất kể hắn là ai, có tốc độ nhanh như vậy thì đều không phải là người yếu, chúng ta không nên trêu chọc chuyện không đâu.
Một người nói.
Hai người khác cũng gật đầu, tràn đầy đồng cảm.
Mà ngay khi bọn họ định đổi một hướng đi khác thì bỗng nhiên cả ba cảm ứng được vài khí tức lăng lệ, ác liệt đang nhanh chóng tiếp cận bọn họ, hơn nữa là theo bốn phương tám hướng.
Cái loại động tĩnh này làm cho sắc mặt của ba người bọn họ biến đổi.
Ba người vội vàng đứng tựa lưng vào nhau, nguyên khí bắt đầu khởi động, đề phòng nhìn qua phương hướng của những khí tức kia.
Mấy chục giây sau, cây cối lay động, bảy tám bóng người lao đến, đáp xuống, đứng ở trên đỉnh cây, từng ánh mắt lăng lệ, ác liệt nhìn về phía ba người đang đứng giữa đất trống.
- Là người của Kiếm Lai Phong!
Đến khi nhìn thấy rõ những người này là ai, cả ba đều rùng mình.
- Kiếm Lai Phong vây săn Chu Nguyên, người không có phận sự hãy tránh ra!
Nhìn thoáng qua ba đệ tử của Hồng Nhai Phong ở phía dưới, bảy, tám đệ tử của Kiếm Lai Phong quát to.
Vừa dứt lời, bọn họ cũng không để ý tới ba người kia nữa, mà lại một lần nữa lao đi, đuổi theo phương hướng người trước vừa biến mất.
Nhìn qua đệ tử của Kiếm Lai Phong rời đi, ba người kia đều cực kỳ kinh ngạc. Đột nhiên, một người không nhịn được nói:
- Kiếm Lai Phong này vậy mà lại dồn toàn lực đi vây săn Chu Nguyên như thế sao?
- Đội hình thế này cũng quá phô trương rồi.
Mặt khác một đệ tử bĩu môi, có chút khinh thường mà nói:
- Kiếm Lai Phong này cũng thật sự là vô sỉ. Thánh Nguyên Phong đã ít người, 3 mạch lại không hòa thuận. Lần này, Chu Nguyên có thể nói là chỉ có một mình, bọn họ lại vẫn ỷ vào nhiều người đi đối phó người ta.
Hai người khác gật gật đầu, có chút đồng tình mà nói:
- Lúc trước, bóng người kia có lẽ chính là Chu Nguyên rồi. Thằng này cũng thật là không may đó, vậy mà có thể khiến cho Kiếm Lai Phong dồn toàn lực để vây săn.
- Lúc này đây, chỉ sợ tình cảnh của hắn thật sự là chạy trời không khỏi nắng rồi. Đệ tử của Kiếm Lai Phong nói rõ muốn loại Chu Nguyên ra khỏi kì thi tuyển chọn này, để hắn còn không thể trở thành đệ tử đai tím.
Chuyện đệ tử của Kiếm Lai Phong dồn toàn lực để vây săn đuổi giết Chu Nguyên dùng tốc độ rất nhanh mà lan truyền khắp sơn mạch. Đồng thời, chuyện này cũng gây xôn xao, làm cho những đệ tử khác liên tục cảm thán Kiếm Lai Phong này vô sỉ cùng với Chu Nguyên không may.