Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 424 - Chương 423: Cuộc Chiến Giành Ngôi Vị Đứng Đầu.

Chưa xác định
Chương 423: Cuộc chiến giành ngôi vị đứng đầu.

Ngay tại thời điểm mà Chu Nguyên đi vào quảng trường, sau đó phải đối mặt với Từ Viêm của Kiếm Lai phong thì rất nhiều đệ tử đang đứng xem ở bên ngoài cũng nhờ vào sự giúp đỡ của mặt kính hình thành từ nguyên khí và thấy được cảnh tượng này. Thế là tất cả đều ồn ào xao động...

-Ngươi giữ cửa ải lại là sư huynh Từ Viêm của Kiếm Lai phong...

-Không ngờ quy tắc chọn lựa ngươi đứng đầu trong kỳ thi lần này lại là điều động các đệ tử đai tím lâu năm giữ cửa ải...

-Chín ngươi khác cũng gặp phải ngươi cản đường, toàn bộ ngươi giữ ải đều là những đệ tử đã có uy tín lâu năm trong hàng ngũ các đệ tử đai tím, thực lực ai nấy đều cực kỳ mạnh mẽ...

-Chẳng lẽ quy tắc là nếu ai có thể chiến thắng những đệ tử đai tím lâu năm này thì sẽ giành được ngôi vị đứng đầu trong cuộc thi lần này ư?

-Điều đó là không có khả năng. Phải biết mấy ngươi sư huynh Từ Viêm đều đã vượt qua cảnh giới Thái Sơ thất trọng thiên từ lâu, hơn nữa vì bọn họ đều là đệ tử đai tím thế nên công pháp tu luyện đều thuộc hàng Lục phẩm trở lên, bởi vậy nguyên khí của bọn họ đều là Lục phẩm. Trái ngược với đó, mặc dù mấy ngươi Tô Uyển là những đệ tử hàng đầu trong hàng ngũ các đệ tử đai vàng của các ngọn núi, thế nhưng nguyên khí của bọn họ cũng chỉ mới đạt tới cấp ngũ phẩm mà thôi, đó là còn chưa kể tới sự chênh lệch về kinh nghiệm, tạo nghệ. Thế nên muốn những đệ tử đai vàng như bọn họ giành chiến thắng là không thể nào.

-Nói đúng lắm! Chắc hẳn quy tắc để giành vị trí đứng đầu cũng không phải là yêu cầu bọn họ phải đánh bại nhóm người sư huynh Từ Viêm....

-...

Tiếng bàn luận xôn xao quanh quẩn khắp mọi nơi, hiển nhiên là mọi người cũng cảm thấy hết sức bất ngờ đối với quy tắc tranh đoạt vị trí đứng đầu của kỳ thi lần này.

Trên một ngọn núi, Yêu Yêu cùng Lý Khanh Thiền cũng đang tập trung nhìn vào mặt kính nguyên khí trên bầu trời.

-Từ Viêm của Kiếm Lai phong... -Trên khuôn mặt đẹp mê hồn của Lý Khanh Thiền hiện lên nét kinh ngạc, nàng nói:

-Xem ra Chu Nguyên thật là có duyên với đám người Kiếm Lai phong, chỉ là tùy tiện lựa chọn một cái cửa đá thôi mà đã gặp phải kẻ thù cũ rồi.

Nói tới đây, Lý Khanh Thiền hơi suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:

-Không ngờ Chưởng giáo cùng các vị Phong chủ lại phái những đệ tử đai tím có uy tín lâu năm ra để thử thách bọn họ. Ta nghĩ mục đích cũng không phải là yêu cầu các đệ tử dự thi phải đánh bại ngươi giữ cửa ải, mà là muốn quan sát xem ai có thể kiên trì chống lại những đệ tử đai tím lâu năm này càng lâu hơn.

Nói tới đây, Lý Khanh Thiền quay đầu nhìn Yêu Yêu và nói:

-Chỉ là lần này Chu Nguyên quá xui xẻo rồi! Nếu là những ngươi khác thì có lẽ sẽ được nương tay. Thế nhưng Chu Nguyên lại gặp phải Từ Viêm thì đừng mơ được dễ chịu.

-Thế nên chỉ sợ là nguyện vọng tranh đoạt vị trí đứng đầu của Chu Nguyên sẽ không thể thực hiện được!

Nói đến đây, trong giọng nói của Lý Khanh Thiền không giấu nổi vẻ tiếc nuối. Dù sao nàng cũng là một trong những ngươi được chứng kiến sự nỗ lực trong suốt kỳ thi của Chu Nguyên, thế nhưng nào ngờ đâu cửa ải cuối cùng này lại gặp phải kẻ địch mạnh mẽ tới nhường ấy.

Đôi tay Yêu Yêu nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thôn Thôn, đôi mắt đẹp như nước hồ thu của nàng vẫn luôn tập trung nhìn vào trong mặt kính nguyên khí, qua một lúc, nàng mới mở miệng nói:

-Vẫn câu nói cũ, việc chưa tới cuối cùng thì đừng vội kết luận.

Lý Khanh Thiền nghe vậy thì hơi tức giận, nói:

-Lòng tin giành cho Chu Nguyên của cô nhiều tuyến mức mù quáng rồi đấy! Trước đó hắn có thể tiêu diệt nhóm người Nhạc Thiên là vì không ai biết được hắn lại nắm giữ "Thiên Lôi Huyền Hỏa kết giới", thế nên bọn họ mới bị hắn lừa vào trong cốc rồi thừa cơ bố trí kết giới. Thế nhưng đến bây giờ thì chỉ sợ là Từ Viêm đã biết còn át chủ bài này của Chu Nguyên rồi, hắn chắc chắn sẽ không để cho Chu Nguyên có cơ hội lại làm như vậy nữa.

-Đã không có kết giới hỗ trợ, chỉ dựa vào thực lực bản thân, nói không chừng Chu Nguyên còn chẳng thắng được Nhạc Thiên, huống chi là ngươi có cảnh giới cao tới thất trọng thiên như Từ Viêm?

Lý Khanh Thiền vốn là một ngươi rất lý trí, thế nên nàng cảm thấy không thể nào hiểu được ý nghĩ này của Yêu Yêu.

Bản thân nàng không phủ nhận là Chu Nguyên đã rất xuất sắc, thế nhưng là ngươi thì đều có cực hạn. Cảnh giới bây giờ của hắn cũng mới chỉ là Thái Sơ cảnh tam trọng thiên, nếu đến lúc này mà có ngươi vẫn còn tin tưởng là nguyên khí của Chu Nguyên vẫn có thể chống đỡ được Từ Viêm thì chỉ có thể nói là ngươi đó đã quá coi thường độ chênh lệch tới 4 đẳng cấp về tu vi giữa hai bên rồi.

Yêu Yêu vẫn yên lặng không nói gì. Bản thân nàng cũng hiểu, hiện giờ phải đối mặt với kẻ định mạnh thế này sẽ tạo thành áp lực cực lớn cho Chu Nguyên. Chỉ là khác với những ngươi khác, nàng lại cho rằng áp lực lớn như vậy lại mang đến rất nhiều chỗ tốt cho Chu Nguyên.

Về phần Chu Nguyên có thể vượt qua được khó khăn này hay không thì đã không quá trọng yếu.

Trong lúc mọi người bên ngoài vẫn còn đang xôn xao bàn tán về Chu Nguyên, thì nơi đỉnh núi, trên quảng trường đá vụn, hắn cũng đang quan sát kẻ địch trước mắt với ánh mắt cực kỳ ngưng trọng. Áp lực như có như không do Từ Viêm mang lại khiến cho Chu Nguyên cảm thấy rất bức bối.

“Thái Sơ cảnh thất trọng thiên…”

“Cảnh giới này còn cao hơn một cấp bậc so với đám người Nhạc Thiên.”

Từ Viêm nhìn Chu Nguyên với vẻ mặt hững hờ, nói với giọng tùy ý:

-Còn nhớ lần gặp mặt lúc trước, ta đã cho ngươi một cơ hội nói lời xin lỗi với sư muội Huyền Âm. Nếu khi đó ngươi biết nghe lời, thì đã có thể hóa giải ân oán. Chỉ tiếc là Chu Nguyên sư đệ ngươi quá kiêu ngạo, lại từ chối ý tốt của sư huynh ta đây...

-Thế nên vì làm cho Chu Nguyên sư đệ nhận thức đúng vị trí của mình, ta còn nhờ đám người Nhạc Thiên sư đệ...

-À quên, đây cũng là ý tứ của Trượng Chúc sư huynh nữa đấy!

Chu Nguyên nghe vậy thì nhíu mày lại.

“Hóa ra việc đám người Nhạc Thiên có hành động bất thường, liên thủ lại vây quét mình là do tên Từ Viêm này giở trò? Hơn nữa tên Trượng Chúc kia cũng nhúng tay vào? Chẳng phải kẻ này là Thánh Tử thứ hai của Kiếm Lai phong à? Vì sao hắn cũng nhằm vào mình?”

Trong lòng suy nghĩ, Chu Nguyên lại mở miệng trả lời:

-Nếu thế thì chỉ sợ là sẽ để hai vị sư huynh thất vọng rồi...

Giọng nói của Chu Nguyên cực kỳ lãnh đạm, nếu người ta đã bày tỏ muốn nhằm vào hắn rõ ràng như vậy thì hắn cũng không cần thiết lại phải tỏ vẻ khách khí làm gì.

Từ Viêm gật gật đầu, thở dài nói:

-Đúng là có chút thất vọng, không ngờ đám người Nhạc Thiên lại bị thua ở dưới tay ngươi...

Nghĩ tới kết quả này, cho dù là hiện tại, Từ Viêm vẫn cảm thấy thật khó có thể tiếp nhận. Hắn thấy đội hình của nhóm người Nhạc Thiên đã rất mạnh rồi, nhưng không ngờ là cuối cùng vẫn bị Chu Nguyên tiêu diệt.

Hai tay Từ Viêm nắm chặt chuôi kiếm, về mặt khôi phục sự hờ hững, nói:

-Thế nên, mặc dù ngươi đã rất cố gắng, nhưng nếu đã đi tới cửa ải này của ta thì cũng đừng mơ có thể tiếp tục đi thêm một bước.

-Các đệ tử Kiếm Lai phong cần lấy sự thảm bại của ngươi để tìm lại một chút mặt mũi.

-Nếu bây giờ ngươi còn có chút lý trí thì ta đề nghị nên nhận thua đi thôi, nếu không...

Nói tới đây, Từ Viêm mỉm cười:

-Thì cũng đừng trách sư huynh đang ỷ lớn hiếp nhỏ, dạy dỗ cho ngươi một bài học nhớ đời.

Chu Nguyên nắm nhẹ bàn tay, Thiên Nguyên Bút lập tức xuất hiện, hắn ngẩng đầu nhìn Từ Viêm, trong ánh mắt chẳng có chút nào sợ hãi, nói:

-Nói thẳng quy tắc thi đi, để giành vị trí đứng đầu thì phải đánh bại ngươi à?

Từ Viêm nghe vậy thì hơi bất ngờ, ngay sau đó lại không nhịn được cười ra tiếng, mà ánh mắt của hắn thì càng ngày càng lạnh lùng, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười đầy châm chọc.

-Chu Nguyên sư đệ, xem ra thắng lợi lúc trước đã khiến cho ngươi triệt để mất đi lý trí rồi.

Từ Viêm xoay người chỉ chỉ cây hương cao tới một trượng đằng sau mình kia, nói với vẻ đầy trêu tức:

-Hiện tại, đám đệ tử tiến vào 10 vị trí đầu trong kỳ thi tuyển chọn đệ tử đai tím các ngươi sẽ đều gặp phải các đệ tử đai tím lâu năm đến từ bảy phong. Mà quy tắc để quyết định xem ai là ngươi đứng đầu thì phụ thuộc vào việc trong các ngươi, ai có thể kiên trì chống lại người giữ cửa ải càng lâu hơn.

-Đặc biệt là khi cây hương lớn này bị cháy hết mà ai vẫn còn có thể kiên trì không bị thua thì người đó sẽ trực tiếp trở thành người đứng đầu.

-Cho nên, Chu Nguyên sư đệ à, việc mà ngươi cần lo lắng bây giờ cũng không phải là làm thế nào để đánh bại ta, mà hãy suy nghĩ một chút xem mình có thể kiên trì dưới tay ta bao lâu cơ...

-Thật ra, vì mọi người đều là đồng môn, lúc mới nhận nhiệm vụ thì các đệ tử đai tím chúng ta đều bảo nhau nhường nhịn một chút, để cho thí sinh các ngươi có thể kiên trì lâu hơn, như thế cũng không quá mất mặt mũi.

-Chỉ tiếc...

Từ Viêm nhún nhún vai, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Chu Nguyên và nói:

-Ta đổi ý rồi, Chu Nguyên, ngươi sẽ là người đầu tiên bị đào thải khỏi cuộc chiến này!

Ánh mắt của Chu Nguyên trở lên cực kỳ ngưng trọng, Thiên Nguyên Bút trong tay lập tức căng phồng lên, ngòi bút màu tuyết trắng chỉ xéo xuống mặt đất, nguyên khí màu vàng óng từ đỉnh đầu hắn phóng lên tận trời, tựa như một cột khói vàng.

Trong cột khói ấy còn truyền ra tiếng rắn rít gào như có như không.

-Vậy hôm nay ta sẽ phải lãnh giáo bản lĩnh của sư huynh một chút rồi!

Chu Nguyên chậm rãi nói, trong con ngươi không chỉ không có e sợ, ngược lại lại dâng trào chiến ý.

Mặc dù kẻ địch rất mạnh, thế nhưng từ trước đến nay Chu Nguyên còn chưa bao giờ phải sợ hãi trước cường địch. Ngược lại, Chu Nguyên lại cho rằng mỗi một đối thủ mạnh mẽ đều là hòn đá mài đao, mỗi lần chiến đấu sẽ là một lần cơ hội để hắn rèn luyện bản thân.

Nhìn thấy ý chí chiến đấu sục sôi của Chu Nguyên thì Từ Viêm lại càng cười mỉa mai.

-Hi vọng là sau khi bắt đầu chiến đấu thì ngươi vẫn còn có thể giữ vững loại ý chí như thế này...

Nói đoạn, Từ Viêm đột nhiên vung ngang trường kiếm trong tay, khiến cho không khí chung quanh phát ra âm thanh như bị xé rách.

Xoẹt!

Mà cây hương lớn cao chừng một trượng đằng sau kia cũng bị nhen lửa, một sợi khói xanh từ từ dâng lên.

Hương lớn đã được đốt lên!

Từ Viêm cầm kiếm trong tay, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ sắc bén, một luồng nguyên khí màu xanh đen bắt nguồn từ đỉnh đầu hắn phóng lên trận trời, cột nguyên khí cao tới hơn 800 trượng.

Cột nguyên khí ấy tựa như một thanh kiếm khổng lồ màu xanh, đứng sừng sững giữa thiên địa.

Cùng lúc đó, một luồng áp lực khổng lồ lan tràn ra xung quanh, theo sau đó là tiếng kiếm reo vang lên tận trời.

-Chu Nguyên, lúc trước là ngươi khiến cho Kiếm Lai phong chúng ta bị mất mặt. Nhưng bây giờ...

-Đã đến lúc ngươi phải trả giá cho hành vi của mình rồi đấy!

Bình Luận (0)
Comment