Ô ô!
Gió lớn cuốn đất đá bay mù mịt, che lấp tầm mắt mà bóng dáng của Chu Nguyên thì là đã sớm biến mất ở trong đó. Sau khi Hóa Hư Thuật đạt tới cảnh giới đại thành, thân thể cũng có thể triệt để hư hóa, có thể mượn nhờ hoàn cảnh mà ẩn nấp thân hình, xuất quỷ nhập thần, làm cho người khó lòng phòng bị.
Từ Viêm đứng ở bên trong bụi mù, nhìn qua bốn phía, trên mặt nở một nụ cười lạnh. Hành động lần này của Chu Nguyên hiển nhiên là thể hiện rõ hắn không có ý định bị động phòng ngự, muốn triển khai phản công để kéo dài thời gian.
- Ngược lại là thông minh, đáng tiếc là sư đệ đã đánh giá cao năng lực của chính mình rồi.
Thân thể của Từ Viêm chấn động, sau đó nguyên khí màu xanh đang bao quanh thân thể hắn lập tức bùng nổ, nguyên khí hóa thành vô số sợi tơ mỏng hết sức nhỏ giống như là lông trâu, nhanh chóng xoay tròn ở quanh người hắn.
- Mặc dù Hóa Hư Thuật cũng có chút kỳ diệu, nhưng ở trước mặt ta, chỉ sợ không có nhiều tác dụng lắm!
Đột nhiên, ở một chỗ trong bụi mù, tơ mỏng bằng nguyên khí chấn động. Khóe miệng của Từ Viêm nhếch lên tạo thành nụ cười mỉa mai.
- Bắt được ngươi rồi, con chuột nhỏ!
Vừa dứt lời, thân hình của Từ Viêm đã nhanh chóng lao ra, vung trường kiếm trong tay lên, kiếm quang sắc bén phía trên trường kiếm xé rách hư không, giống như một tia sáng lạnh lẽo, trực tiếp đâm về phía bên phải.
Một kiếm kia cực kỳ lăng lệ, ác liệt.
Đinh!
Đột nhiên, một cái ngòi bút trắng như tuyết, giống như là một cây trường thương trống rỗng xuất hiện, từ phía ngòi bút có tia sáng màu tím phóng ra, va chạm cùng kiếm quang trên mũi kiếm kia.
Nhưng mà khi cả hai va chạm, hiển nhiên là Từ Viêm càng tốt hơn, kiếm quang lập lòe, nhanh chóng đánh nát tia sáng màu tím.
Xùy!
Nhưng tia sáng màu tím vừa vỡ nát thì cái ngòi bút kia đã lập tức phân ra, hóa thành từng một đám lông tơ trắng như tuyết nhanh chư chớp quấn lấy trường kiếm, hơn nữa một bộ phận lông tơ còn giống như là một con trăn lớn quấn quanh người của Từ Viêm.
Từ Viêm nhướng mày, nguyên khí trong cơ thể bộc phát ra, như muốn cắt đứt lông tơ.
Nhưng mà những lông tơ trắng như tuyết kia lại cực kỳ cứng cỏi, làm cho hắn trong lúc nhất thời không có cách nào giãy giụa.
Mà cũng vào lúc này, Chu Nguyên đã xuất hiện ở sau lưng Từ Viêm, hai tay nhanh chư chớp kết ấn, nguyên khí màu vàng bùng nổ, phóng lên trời.
- Cửu Long Điển cấp độ Cửu Long!
Hắn hét to lên, lập tức có tiếng rít gào vang vọng, tám con nguyên thú bằng nguyên khí xuất hiện và nhanh chóng nuốt chửng lẫn nhau, cuối cùng biến thành một con nguyên thú bằng nguyên khí tản ra khí tức hung sát.
Rống!
Con nguyên thú bằng nguyên khí khổng lồ, to mấy trăm trượng kia gào thét lao xuống, hung hăng đánh thẳng tới Từ Viêm đang bị lông tơ trói chặt.
Từ Viêm ngẩng đầu nhìn qua con nguyên thú bằng nguyên khí khổng lồ đang gào thét lao đến kia, khí tức hung sát làm cho hắn cũng phải nhắm hai mắt lại, chợt khóe miệng của hắn lại nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh miệt.
- Cửu Long Điển cảnh giới đại thành sao? Chu Nguyên sư đệ, nếu như chiêu này của ngươi dùng để đối phó đệ tử đai vàng thì chỉ sợ không có mấy người có thể ngăn cản được. Nhưng mà đáng tiếc, sư đệ vẫn quá coi thường thủ đoạn của những đệ tử đai tím có uy tín lâu năm như ta.
Vừa dứt lời, miệng của Từ Viêm lập tức phồng lên, nguyên khí màu xanh nhanh chóng hội tụ ở chỗ miệng của hắn. Chỉ trong một cái chớp mắt, nguyên khí mãnh liệt hóa thành một tia sáng màu xanh và lao ra ngoài.
- Tiểu Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Thượng phẩm, Thanh Nguyệt chùy!
Tia sáng màu xanh kia tựa như cái dùi, phóng ra với tốc độ nhanh được mắt thường khó có thể nhận ra. Vô số đệ tử đều chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng màu xanh lóe lên, sau đó chỉ trong một cái chớp mắt, cái dùi màu xanh kia đã va chạm cùng con nguyên thú bằng nguyên khí đang gào thét lao đến kia.
Uỳnh!
Sóng xung kích cuồng bạo khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Hai đòn đánh có uy lực kinh người sau khi va chạm thì đồng thời biến mất.
Thân hình của Từ Viêm chấn động, đánh bay những sợi lông tơ trắng như tuyết quấn ở trên người mình. Những sợi lông tơ kia bay ngược trở về chỗ ngòi bút của một cây bút loang lổ đang được một bàn tay nắm thật chặt.
Chu Nguyên hiện thân, Thiên Nguyên Bút trong tay chỉ xéo mặt đất.
- Không ngờ đệ tử đai tím có uy tín lâu năm lại khó giải quyết như vậy...
Lúc này, sắc mặt của Chu Nguyên có chút ngưng trọng. Xem ra, gần đây liên tục thuận buồm xuôi gió, không ngừng chiến thắng đã khiến cho hắn có chút tự đại rồi. Dù sao Thương Huyền Tông cũng là một trong những tông môn hàng đầu ở trong Thương Huyền Thiên, có thể đệ tử đai tím có uy tín lâu năm, người nào không phải là thiên tài được tuyển trong vạn người. Nếu là ở những đại lục ngoài Thánh Châu đại lục, những người này tất nhiên sẽ trở thành thiên kiêu được người người kính trọng.
Hơn nữa, tu vi của Từ Viêm đã đạt đến Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên, điều này làm cho hắn có ưu thế thật sự quá lớn, bởi vì hiện tại tu vi của Chu Nguyên vẫn chỉ là Thái Sơ Cảnh Tam trọng thiên mà thôi. Nếu như không phải vì Thông Thiên Huyền Mãng Khí chính là nguyên khí Lục phẩm đỉnh phong, hơn nữa bản thân có khí phủ biến dị màu Huyết Hồng làm cho trình độ hùng hậu của nguyên khí trong cơ thể hắn vượt xa cấp độ Tam trọng thiên thì e rằng lúc trước chỉ cần lấy cứng chọi cứng cùng Từ Viêm kia vài lần là nguyên khí của bản thân cũng sẽ bị phá hủy rồi.
- Trách không được tông môn định ra quy củ là xem ai có thể kiên trì ở trong tay của bọn họ trong thời gian càng lâu mà thực sự không phải là đánh bại bọn họ.
Theo thời gian dần trôi qua, ánh mắt của Chu Nguyên cũng dần trở nên lăng lệ, ác liệt. Đã như vậy thì xem ai kiên trì được càng lâu.
Chu Nguyên tin tưởng, chỉ cần chờ hắn tấn thăng làm đệ tử đai tím, hơn nữa bước vào Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên thì hắn sẽ không còn cần kiêng kị những đệ tử đai tím có uy tín lâu năm này nữa.
Bá!
Chu Nguyên tay cầm Thiên Nguyên Bút, thân ảnh hư hóa, lại một lần nữa giống như là làn khói mãnh liệt lao ra.
Hắn vẫn như trước lựa chọn dùng công thay thủ.
Thấy thế, Từ Viêm cười lạnh, hắn cũng nhanh chóng lao ra, trường kiếm trong tay hóa thành vô số đạo hư ảnh hình kiếm, nhanh chóng bao phủ, đánh tới những chỗ hiểm trên người Chu Nguyên.
Keng! Keng!
Ở trong sân thi đấu, hai bóng người mơ hồ nhanh chư chớp va chạm. Từng đạo tàn ảnh hiển hiện, mỗi khi có tiếng va chạm thanh thúy vang lên đều tạo thành sóng trùng kích cuồng bạo mà kinh người.
Nhưng mà ai cũng đều nhìn ra được, sau mỗi một lần va chạm, bóng dáng của Chu Nguyên đều bị bắn ngược trở ra, hiển nhiên đó là bởi vì trong quá trình lấy cứng chọi cứng này, Chu Nguyên bị áp chế rồi.
Chuyện này làm cho rất nhiều đệ tử nhìn qua đều âm thầm lắc đầu. Dù sao Chu Nguyên cũng chỉ là Thái Sơ Cảnh Tam trọng thiên mà thôi, mặc dù hắn có rất thủ đoạn kì diệu nhưng muốn vượt qua bốn trọng thiên để giao thủ cùng Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên như Từ Viêm vẫn là quá miễn cưỡng rồi.
Mà ở trong vô số ánh mắt tiếc hận kia, mặc dù đang chiến đấu kịch liệt cùng Từ Viêm nhưng thần sắc trên mặt Chu Nguyên vẫn cực kỳ bình tĩnh, bởi vì khi chiến đấu, trong hơi thở của hắn có tiếng rồng ngâm rất nhỏ như có như không truyền ra.
Nguyên khí trong thiên địa không ngừng bị hắn hút vào trong cơ thể, nhanh chóng luyện hóa, khôi phục lại sự tiêu hao.
Long Hấp Thuật.
Có lẽ trình độ hùng hậu của nguyên khí trong cơ thể Chu Nguyên không bì kịp Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên như Từ Viêm nhưng dựa vào Long Hấp Thuật huyền diệu, hắn lại có thể không ngừng khôi phục nguyên khí đã tiêu hao, từ đó kéo dài thời gian chiến đấu.
Dưới mắt hắn, mặc dù muốn đánh bại Từ Viêm thì khá là khó, nhưng nếu như hắn muốn kéo dài chiến đấu thì chỉ sợ Từ Viêm cũng không dễ dàng đánh bại hắn như vậy.
Trên thân thể của Chu Nguyên ngẫu nhiên sẽ bị kiếm cương của Từ Viêm cắt ra mấy vết thương nhỏ, tuy có chảy máu nhưng phần lớn tổn thương đều bị Thiên Giao Lân cùng Hóa Hư Thuật hóa giải, cũng sẽ không ảnh hưởng lực chiến đấu của hắn.
Vì vậy, hai người vẫn tiếp tục chiến đấu và theo thời gian dần trôi qua thì càng thêm kịch liệt.
Mà đến lúc này, phần đông đệ tử cũng đã bắt đầu phát hiện được có điều gì đó không đúng đang xảy ra. Bọn họ phát hiện mặc dù Chu Nguyên không ngừng bị Từ Viêm đè đánh, nhìn qua tựa hồ có chút chật vật, nhưng hết lần này tới lần khác Chu Nguyên cũng đau khổ chống đỡ được dưới những đòn tấn công như mưa to kia của Từ Viêm.
- Ồ?
Mà ngay cả Lý Khanh Thiền đều hơi hơi kinh dị, hiển nhiên là nàng cũng đã nhận ra điểm không bình thường.
nguyên khí trong cơ thể của Chu Nguyên nhìn qua thì có vẻ không được hùng hậu như Từ Viêm nhưng hết lần này tới lần khác lại kéo dài không ngớt.
Hiển nhiên là Chu Nguyên cũng không có lại ôm ý định muốn đánh bại Từ Viêm mà bắt đầu lựa chọn lý trí là kéo dài thời gian.
Keng!
Thiên Nguyên Bút va chạm cùng một đạo hư ảnh hình kiếm, Chu Nguyên lại một lần nữa bị đẩy lui nhưng mà nhìn qua cảnh tượng này, khuôn mặt của Từ Viêm lại vẫn có chút âm trầm.
Bởi vì hắn phát hiện que hương tính thời gian ở đằng sau đã cháy được gần một phần năm rồi.
Hắn vốn là định đá Chu Nguyên ra ngoài một cách chật vật ở trong một phần năm thời gian này nhưng xem ra là không thể làm được rồi. Mặc dù vẫn luôn bị hắn áp chế nhưng tinh thần của Chu Nguyên có vẻ là vẫn vô cùng phấn chấn như trước, nguyên khí cũng là không hề có dấu hiệu muốn khô kiệt.
- Người này... Quả thực là cầm tinh con rùa đen, không chỉ có cứng lại còn rất sở trường kéo dài thời gian!
Từ Viêm hít sâu một hơi, trong ánh mắt xuất hiện tia sáng lạnh lẽo.
Hắn quyết định mình không thể tiếp tục hao tổn thời gian cùng Chu Nguyên nữa.
Nếu Chu Nguyên am hiểu kéo dài thời gian vậy thì hắn sẽ áp dụng phương thức trực tiếp nhất, đó chính là dùng một đòn toàn lực để phá hủy toàn bộ phòng ngự của Chu Nguyên!
Từ Viêm lạnh lùng nhìn Chu Nguyên, buông trường kiếm trong tay ra, thân kiếm chậm rãi bay lên.
Vào lúc này, nguyên khí trong thiên địa dần có chút bạo động.
Hưu!
Trường kiếm nhanh chóng bắn lên trời, nguyên khí trong thiên địa hội tụ đến, theo thời gian dần trôi qua có ánh sáng màu xanh chói mắt hiển hiện, cuối cùng là tạo thành một mặt trăng khuyết màu xanh ở trên bầu trời.
Mặt trăng này vừa xuất hiện thì lập tức có một chấn động kinh khủng bùng nổ, vô số đạo kiếm cương giống như là vô cùng vô tận từ trên ánh trăng lao ra, làm cho da đầu của mọi người run lên.
Bên ngoài sơn mạch, nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều đệ tử trợn mắt há hốc mồm. Chỉ sau nháy mắt liền là có thêm những tiếng bàn luận xôn xao vang lên.
- Từ Viêm này cũng quá độc ác rồi. Chỉ là đối phó một đệ tử đai vàng mà thôi, thậm chí ngay cả Thiên Nguyên Thuật đều thi triển ra rồi!
- Đây là Nguyệt Vẫn Thuật của Kiếm Lai Phong! Là Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Hạ phẩm chân chính!
- Từ Viêm làm như vậy cũng quá mất mặt rồi.
Rất nhiều đệ tử xì xào bàn tán. Đối với hành vi này của Từ Viêm, tất cả đều kín đáo phê bình, dù sao Từ Viêm đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối trên phương diện tu vi nguyên khí rồi mà hôm nay hắn lại còn bắt đầu vận dụng Thiên Nguyên Thuật nữa.
Hắn cho rằng đây là đang quyết thắng thua cùng những đệ tử đai tím có uy tín lâu năm khác sao?
Khi dễ người cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng mà mặc kệ bọn họ biểu đạt bất mãn như thế nào cũng thì không có cách nào ảnh hưởng đến Từ Viêm. Lúc này, Từ Viêm đứng ở trong sân rộng, ánh mắt lạnh như băng tập trung vào Chu Nguyên.
Hắn làm sao mà không biết được khi mình vận dụng Thiên Nguyên Thuật để đối phó Chu Nguyên sẽ khiến cho bản thân mất mặt, nhưng ai bảo Chu Nguyên lại khó chơi như vậy. Dựa theosuy đoán của Từ Viêm, nếu cứ chiến đấu với trình độ như trước thì chỉ sợ cho dù que hương có cháy hết, hắn cũng không thể tiêu hao hết được nguyên khí trong cơ thể của Chu Nguyên.
Cho nên, hắn chỉ có thể áp dụng thủ đoạn lăng lệ, ác liệt nhất, dùng sức mạnh tuyệt đối, đánh bại Chu Nguyên.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía Chu Nguyên rồi hai tay chậm rãi chập lại.
- Nghe nói khi ngươi giao thủ cùng Vệ U Huyền, hắn đã thi triển một môn Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Hạ phẩm không hoàn chỉnh, như vậy hôm nay, sư huynh ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, cho ngươi biết được..
- Thiên Nguyên Thuật nguyên vẹn mạnh mẽ như thế nào!
- Nguyệt Vẫn Thuật!
Ông!
Từ Viêm vừa dứt lời, mặt trăng màu xanh trên không trung đột nhiên rơi xuống phía dưới.
Chiêu này giống như là có thể chặt đứt đôi bầu trời.