Ông!
Một vầng trăng khuyết màu xanh từ trên trời giáng xuống, để lại một vệt sáng thẳng ở những nơi nó đi qua, nhìn qua giống như là bầu trời bị nó chém rách ra.
Trăng khuyết rơi xuống, thanh thế kinh người.
Nhìn qua vầng trăng khuyết màu xanh đang giáng xuống từ phía trên kia, Chu Nguyên cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng. Hắn có thể mơ hồ trông thấy, ở bên trong vầng trăng khuyết kia có một chuôi kiếm.
Mà những hư ảnh hình kiếm chung quanh trăng khuyết thật ra là kiếm cương của chuôi kiếm này biến thành.
Đối mặt với đòn tấn công này, Chu Nguyên biết nếu như mình lại cứng rắn chống đỡ thì e rằng cho dù là có tầng tầng phòng hộ, hắn vẫn như cũ sẽ bị phân thành hai.
Đối mặt với đòn tấn công này, e rằng rất nhiều Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên đều sẽ lựa chọn trốn xa chừng nào tốt chừng đó.
Bên ngoài dãy núi, rất nhiều tiếc nuối tiếng vang lên, bọn họ đều cho rằng khi Từ Viêm không còn để ý mặt mũi mà thi triển ra tuyệt chiêu như vậy thì chắc hẳn trận chiến này cũng sẽ có kết quả.
Bởi vì bọn họ thực sự không biết được, Chu Nguyên phải làm như thế nào mới có thể đỡ được đòn công kích đáng sợ như thế.
Mà khi rất nhiều người còn đang tiếc hận, cảm thán thì bọn họ đột nhiên nhìn thấy, bên trong màn hình bằng nguyên khí, Chu Nguyên nhanh chóng chập hai tay lại, ở trong cơ thể hắn dường như là có khí tức nóng bỏng không ổn định phát ra khiến cho mặt đất ở dưới chân vào lúc này bắt đầu hòa tan.
Từ trong thân thể Chu Nguyên, một vầng sáng màu đỏ thẫm bay lên.
Chu Nguyên chậm rãi bước hai chân ra ngang bằng vai, hai gò má của hắn đột nhiên nhô lên, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, vào lúc này, khuôn mặt của Chu Nguyên đã đỏ lên, giống như than lửa vậy.
Thậm chí cả hai mắt của hắn cũng trở nên đỏ ngầu.
Hai tay của Chu Nguyên nhanh chư chớp kết ấn, nguyên khí trong cơ thể cũng phát ra tiếng ùng ục giống như là nước sôi vậy.
Nhìn qua dị động bên phía Chu Nguyên, vô số đệ tử đều nghi ngờ không thôi. Đột nhiên có đệ tử nghĩ đến cái gì, lúc này thất thanh hét lên:
- Chu Nguyên cũng đang thi triển Thiên Nguyên thuật!
- Dáng vẻ này... Nếu như ta đoán không lầm thì hẳn là Chu Nguyên đang thi triển Thiên Dương thần lục!
- Nghe nói bởi vì đoạt được vị trí thứ nhất trong đại điển tuyển chọn nội sơn cho nên Chu Nguyên quả thực là được tông môn ban thưởng một cuốn Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Hạ phẩm, đó chính là Thiên Dương thần lục!
Những tiếng kinh hô không ngừng vang lên khiến cho vô số đệ tử chấn động. Nếu là đúng như những gì người khác đang nói, Chu Nguyên đã tu luyện Thiên Dương thần lục thành công rồi sao?!
Thằng này quả nhiên là một yêu nghiệt!
Hô!
Mà bên trong tiếng kinh hô của vô số đệ tử khắp núi đồi, phía trên đỉnh núi, hai gò má của Chu Nguyên căng đến cực hạn, chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, miệng của hắn đột nhiên mở ra, dường như có thanh âm trầm thấp từ đó truyền ra.
- Thiên Dương thần lục, Thiên Dương hỏa!
Hừng hực!
Chu Nguyên vừa dứt lời, vầng sáng màu trắng to khoảng chừng mấy trăm trượng kia tựa như là nổ tung, một ngọn lửa màu trắng phun ra, không khí giống như là trong nháy mắt đã bị thiêu đốt, quảng trường đầy đá vụn dưới chân Chu Nguyên bắt đầu hòa tan.
Ngọn lửa này tựa như là đủ để hòa tan cả một ngọn núi lớn.
Bá đạo đến cực hạn!
Hừng hực!
Ngọn lửa màu trắng phóng lên tận trời.
Cuối cùng ở trong ánh mắt rung động của vô số người, ngọn lửa màu trắng này đã va chạm cùng vầng trăng khuyết màu xanh đang nhanh chóng rơi xuống phía dưới kia.
Ầm!
Nguyên khí cuồng bạo tạo thành sóng xung kích khuếch tán ra bốn phía.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được, ở dưới sự thiêu đốt điên cuồng của ngọn lửa màu trắng, vầng trăng khuyết màu xanh kia nhanh chóng thu nhỏ lại, chẳng qua là kiếm cương phát ra ánh sáng màu xanh kia cũng dập tắt ngọn lửa màu trắng.
Cả hai đang điên cuồng phá hủy đối phương.
Sau mấy chục giây ngắn ngủi, quả cầu lửa màu trắng to khoảng chừng mấy trăm trượng ở trên đầu Chu Nguyên đã bị kiếm cương hao mòn đến hầu như không còn mà vầng trăng khuyết màu xanh kia cũng thu nhỏ đến chỉ còn hơn một trượng...
Hưu!
Đột nhiên, vầng trăng khuyết màu xanh gia tốc, hung mãnh đánh xuyên qua ngọn lửa đã sắp tắt, đâm xuống, kiếm quang tản ra đánh thẳng tới Chu Nguyên ở phía dưới.
Lúc này, trên hai tay của Chu Nguyên có Thiên Mãng Lân hiện lên. Hắn nắm chặt Thiên Nguyên Bút rồi quát khẽ. Thông Thiên Huyền Mãng Khí phun trào, quấn quanh ở trên ngòi bút, tựa như là hóa thành một con trăn lớn, cuối cùng đánh tới vầng trăng khuyết còn hơn một trượng kia.
- Vạn Kình văn!
Keng!
Thiên Nguyên Bút cùng vầng trăng khuyết kia đụng vào nhau, tiếng va chạm thanh thúy vang lên, ngay sau đó chính là sóng xung kích bộc phát ra, toàn bộ mặt đất trên đỉnh núi giống như là chịu đến xung kích, bị cày lên một lớp.
Ầm!
Mặt đất bị xé nứt.
Chu Nguyên đứng mũi chịu sào cho nên bị sóng xung kích bắn ngược về sau, hai chân cày xuống mặt đất tạo thành vết kéo thật sâu. Cuối cùng, Chu Nguyên phải dùng sức, cắm Thiên Nguyên Bút xuống đất mới dừng lại được.
Một lúc sau, khói bụi tản đi, mặt đất đã trở nên bừa bãi.
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn qua.
Chỉ thấy lúc này Chu Nguyên đã đứng ở bên bờ vực của đỉnh núi, suýt chút nữa là bị đánh rơi xuống đỉnh núi rồi.
Thiên Nguyên Bút cắm thật sâu vào mặt đất, hai bàn tay Chu Nguyên máu me đầm đìa, Thiên Giao Lân đều đã vỡ vụn ra, hiển nhiên đây là kết quả của việc đối đầu cùng vầng trăng khuyết màu xanh lúc trước.
Mặc dù có chút chật vật nhưng ai nấy đều có thể thấy được, Chu Nguyên vậy mà đã cố gắng mạnh mẽ đỡ lấy đòn tấn công kinh khủng kia của Từ Viêm!
Ai cũng không nghĩ tới, Chu Nguyên lại lựa chọn lấy công đối công, hơn nữa còn đồng dạng là thi triển ra một môn Thiên Nguyên thuật, tiêu hao tới gần tám thành sức mạnh của vầng trăng khuyết màu xanh kia, cuối cùng hắn mới quả quyết ra tay, hoàn toàn phá đòn tấn công này.
Kinh nghiệm chiến đấu cao như vậy để cho người ta nhìn mà than thở.
Chu Nguyên lắc lắc bàn tay, máu tươi bay thấp, nhưng hắn lại là mặt không đổi sắc, chỉ là lẩm bẩm:
- Đáng tiếc, nếu lúc này tu vi của ta là Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên thì chắc hẳn Thiên Dương hỏa sẽ đủ để hoàn toàn thiêu hủy vầng trăng khuyết màu xanh kia rồi.
Lúc trước chung quy là nguyên khí trong cơ thể của hắn không hùng hậu bằng đối phương, cho nên Thiên Dương hỏa mới bị yếu thế, không thể hoàn toàn phá hủy đòn tấn công của Từ Viêm, cuối cùng còn phải hắn tự mình ra tay, đánh đổi một số thứ mới có thể đánh tan sức mạnh còn sót lại của vầng trăng khuyết màu xanh kia.
Bên ngoài sơn mạch, nhìn thấy kết quả như vậy, rất nhiều đệ tử không tự chủ được mà hò reo, chỉ vì lần này, ứng đối của Chu Nguyên quả thực là đẹp tới cực điểm.
Ở trong tình huống yếu thế tuyệt đối rõ ràng như vậy mà Chu Nguyên vẫn như cũ gặp nguy không loạn, lấy cái giá thấp nhất để hóa giải nguy cơ. Ngay cả một số đệ tử đai tím có uy tín lâu năm đều cảm thấy kinh ngạc với loại bản lãnh này của hắn.
Trên đỉnh núi, nhìn qua Chu Nguyên mặc dù máu tươi đầy tay, trông có vẻ chật vật nhưng vẫn đứng vững, khóe miệng của Từ Viêm hơi hơi co quắp lại. Sự ngoan cường của Chu Nguyên làm cho hắn cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Những đòn tấn công lúc trước của hắn mạnh mẽ cỡ nào, bản thân hắn còn không biết sao, Cho dù là một đệ tử đai tím có tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên chỉ sợ đều đã bị thua, nhưng hết lần này tới lần khác. Chu Nguyên lại có thể cắn răng kiên trì xuống.
ý chí như vậy quả là đáng sợ. Khó trách ở nơi thiên tài như mây là Thương Huyền tông mà thanh danh của người này vẫn có thể vang dội như vậy.
- Gia hỏa này!
Từ Viêm khẽ cắn môi, trong mắt có chút không cam lòng.
Vù!
Nhưng mà ngay khi sự tức giận trong lòng Từ Viêm đã lên tới cực điểm, Chu Nguyên đột nhiên biến mất.
- Hừ!
Từ Viêm hừ lạnh một tiếng, quay người về phía sau lưng và đánh một chưởng. Tuy nói bởi vì lúc trước thi triển môn Thiên Nguyên thuật kia làm cho nguyên khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao nhiều, nhưng muốn đối phó Chu Nguyên vẫn như cũ không thành vấn đề.