Ầm!
Cũng vào lúc này, từ trong hư không có một bàn tay thon dài vươn ra, giống như là móng vuốt của chim ưng, trực tiếp va chạm cùng một chưởng của Từ Viêm.
Từ Viêm cười lạnh, cái tay còn lại cũng đột nhiên đánh ra, trên lòng bàn tay có kiếm cương toả ra.
Ầm!
Vào lúc này, cái tay còn lại của Chu Nguyên cũng đánh ra, đầu ngón tay nắm lại, khóa cứng bàn tay của Từ Viêm.
Ngay sau đó, ở giữa không trung, hai bàn tay của hai người nắm thật chặt, trong ánh mắt của cả hai đều có ánh sáng hung ác hiện lên.
Rõ ràng là cả hai người đều muốn lấy thân thể của hai bên làm chiến trường để liều mạng xem nguyên khí của ai càng hùng hậu hơn!
Đối mặt với loại tình huống này, ngay cả Từ Viêm cũng hơi ngẩn ra, chợt hắn nở nụ cười gằn và nói:
- Thật sự là chán sống. Chu Nguyên sư đệ, ngươi cho rằng ta thi triển một môn Thiên Nguyên thuật là ngươi có thể cùng ta so đấu về nguyên khí sao?
- Vậy ta sẽ để cho sư đệ thử một chút, Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên đến tột cùng là mạnh bao nhiêu!
Vừa dứt lời, tâm tư của Từ Viêm khẽ động, lâp tức mấy viên tinh thể nguyên khí ở bên trong khí phủ của hắn sáng lên, nguyên khí cuồn cuộn gào thét lao ra. Cuối cùng thông qua chỗ hai bàn tay tiếp xúc, nguyên khí điên cuồng tràn vào trong cơ thể của Chu Nguyên.
Nguyên khí của Từ Viêm sắc bén như kiếm, đây chính là Nguyên khí lục phẩm hàng thật giá thật. Vừa tiến vào trong cơ thể của Chu Nguyên, kiếm cương toả ra, làm cho Chu Nguyên cảm thấy vô cùng đau đớn.
Chẳng qua, đối mặt với sự đau nhức kịch liệt trong cơ thể mình, ánh mắt của Chu Nguyên lạnh lùng, tựa như là không hề bị lay động, Thông Thiên Huyền Mãng Khí cũng gầm thét vọt vào trong cơ thể của Từ Viêm.
Nguyên khí của cả hai điên cuồng va chạm, ăn mòn lẫn nhau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều đệ tử đều hít một hơi lạnh, ai cũng không nghĩ tới hai người này lại lựa chọn phương thức đối đầu như vậy.
- Phương thức thuần túy dùng nguyên khí để đối đầu hiển nhiên là Từ Viêm có ưu thế hơn...
- Đúng vậy. Không biết Chu Nguyên vì sao phải bức Từ Viêm lựa chọn phương thức dùng nguyên khí để đối đầu như vậy ...
- Hơn phân nửa là lúc trước Chu Nguyên bị Từ Viêm áp chế quá chật vật, cho nên không nhịn được cơn giận này...
- Tên này sao lại lỗ mãng như vậy.
- ...
Ở trong phần đông ánh mắt kinh nghi, soi mói, phía trên đỉnh núi, thân hình của Chu Nguyên cùng Từ Viêm đột nhiên run lên và sau một khắc, cả hai đều bắn ngược ra, bàn chân đạp ra vô số dấu chân thật sâu trên mặt đất.
Sau đó, Từ Viêm lạnh lùng nhìn về phía Chu Nguyên, mỉa mai mà nói:
- Chu Nguyên sư đệ, ngươi còn là quá lỗ mãng rồi.
- Bây giờ hai cánh tay của ngươi đã bị nguyên khí của ta làm tổn thương, trong thời gian ngắn, chỉ sợ là không thể động đậy.
Nghe Từ Viêm nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn xuống chỗ hai tay của Chu Nguyên. Chỉ thấy lúc này, trên cánh tay của Chu Nguyên có rất nhiều vết thương tựa như là có vô số lưỡi kiếm xẹt qua, không ngừng có máu tươi chảy ra, nhìn qua thì cực kỳ thê thảm.
Mà nếu như đã mất đi hai tay thì hiển nhiên là Chu Nguyên đã không có sức tái chiến.
Hiển nhiên, lúc trước trong trận chiến đối đầu bằng nguyên khí, chính như mọi người đoán, là Từ Viêm chiếm cứ thượng phong.
Đối mặt với ánh mắt mỉa mai kia của Từ Viêm, Chu Nguyên cúi đầu liếc qua hai cánh tay cực kỳ thê thảm của mình, chẳng qua làm cho người bất ngờ chính là, trên khuôn mặt của hắn cũng không có vẻ gì là kinh hoảng.
- Từ Viêm sư huynh...
Rồi đột nhiên, Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn qua dáng vẻ giống như nắm chắc thắng lợi trong tay của Từ Viêm, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên tạo thành nụ cười tươi.
- Không biết đã từng có người nào nói cho sư huynh biết rằng... khi chiến đấu với ta, tốt nhất là vẫn không nên dùng phương thức lấy thân thể làm chiến trường, nguyên khí là binh sĩ hay không?
- Bởi vì làm như vậy sẽ đánh đổi một cái giá vượt xa sự tưởng tượng của ngươi.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, con ngươi của Từ Viêm hơi hơi co rụt lại. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, hắn dường như là đã phát hiện được cái gì rồi đột nhiên kéo ống tay áo lên. Sau đó, hắn nhìn thấy ở trên hai cánh tay của mình có vô số tơ máu nổi lên, những tơ máu kia nhúc nhích ở dưới làn da. Trong lúc mơ hồ, Từ Viêm còn nghe thấy có tiếng long ngâm oán độc truyền ra.
Phía trên đỉnh núi, Từ Viêm cúi đầu. Nhìn những tơ máu kỳ lạ hiện lên trên hai tay, sắc mặt của hắn trở nên tái mét. Những tơ máu kia tản ra khí tức oán độc, khiến cho người không rét mà run.
Hiển nhiên, đây là một loại khí độc đáng sợ.
- Chu Nguyên sư đệ, ngươi tưởng là nhờ vào một chút khí độc, liền có thể khiến cho sư huynh cảm thấy kiêng kị hay sao?
Từ Viêm lạnh lùng nói. Sau đó, nguyên khí trong cơ thể hắn đột nhiên phun trào và nhanh chóng tràn vào hai tay, ý đồ đẩy Oán Long độc trong cơ thể ra bên ngoài.
Nhưng mà ngay khi nguyên khí của hắn tiếp xúc cùng Oán Long độc thì trong nháy mắt, Từ Viêm giật mình kinh hãi. Hắn cảm nhận được, những nguyên khí tiếp xúc cùng Oán Long độc đều giống như là bị ô nhiễm, biến thành màu máu đỏ hồng, hơn nữa còn làm cho hắn mất khống chế đối với số nguyên khí này.
Ngay sau đó, màu đỏ hồng của tơ máu kỳ lạ bên trên hai cánh tay hắn càng thêm đậm.
Rốt cục sắc mặt của Từ Viêm cũng đã hiện lên vẻ sợ hãi. Hắn nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên và quát khẽ:
- Chu Nguyên, đây là loại độc gì?
Không ngờ loại độc này lại bá đạo đến trình độ này, nguyên khí chỉ mới hơi chạm đến thì đã bị ô nhiễm. Từ xưa đến nay, hắn quả thực chưa từng nghe thấy loại khí độc bá đạo như vậy.
Chu Nguyên lắc lắc vết máu trên bàn tay, đặt mông ngồi uống dưới đất, nhàn nhạt nhìn qua Từ Viêm rồi nói:
- Nếu như Từ sư huynh đủ thông minh thì tiếp theo cũng đừng nên vận dụng nguyên khí, nếu không bị lây nhiễm đến mức độ sâu hơn thì cho dù sư đệ ta muốn cứu cũng không cứu được.
Oán Long độc đáng sợ như thế nào? Chu Nguyên đương nhiên là biết rõ ràng. Thứ này căn bản là không có cách nào để xóa đi. Trước mắt trạng thái của Từ Viêm này vẫn chỉ là sơ bộ lây nhiễm mà thôi, nếu là bị lây nhiễm đến mức độ sâu hơn, Oán Long độc bạo phát, như vậy Từ Viêm liền có thể cảm nhận được cảm giác đau đến không muốn sống mà hắn đã phải chịu bao năm qua.
- Cái gì?
Nghe Chu Nguyên nói vậy, khuôn mặt của Từ Viêm trở nên vặn vẹo. Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt phẫn nộ. Nếu như hắn không sử dụng nguyên khí thì làm sao còn có thể đá Chu Nguyên ra khỏi kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này được?
- Ngươi, ngươi quá âm hiểm!
Từ Viêm tức giận nói.
Hắn lúc này mới hiểu được tới. Trước đó, Chu Nguyên lựa chọn phương thức lấy thân thể làm chiến trường để so đấu nguyên khí cùng hắn, nhìn như lỗ mãng thật ra thì lại là cách làm cực kỳ thông minh. Trong khi nguyên khí giao đấu, Chu Nguyên có thể để Oán Long độc kia xâm nhập vào trong cơ thể của hắn.
Nhưng mà đối với sự chỉ trích của hắn, Chu Nguyên chỉ là hơi ngẩng đầu lên và nhìn qua hắn một cái, sau đó không để ý đến. Kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này cũng không có bao nhiêu quy củ, tất cả đều là muốn dựa vào đủ loại thủ đoạn để chiến thắng. Bằng không, nếu nói nham hiểm, mười mấy đệ tử đai vàng của Kiếm Lai Phong vây săn hắn, chẳng lẽ lại là quang minh chính đại sao?
Mà Từ Viêm ở trước mắt này là đệ tử đai tím có uy tín lâu năm, dựa vào tu vi Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên mà dốc toàn lực để áp chế hắn, một người chỉ có tu vi Thái Sơ Cảnh Tam trọng thiên, muốn đá hắn ra khỏi kì thi tuyển chọn này, chẳng lẽ là không nham hiểm sao?
Tất cả những việc hắn làm đều phù hợp với quy tắc, cho dù tông môn cũng không trách được hắn.
Hơn nữa Chu Nguyên vô cùng rõ ràng, lấy thực lực hiện tại của hắn, muốn chân chính đánh bại Từ Viêm vẫn còn khó mà làm được, cho nên hắn đã sớm có ý định binh đi hiểm chiêu, lấy loại thủ đoạn này ép hai bên lưỡng bại câu thương, làm cho Từ Viêm không có thừa lực để đá hắn ra ngoài.
Trước mắt sức chiến đấu của hai bên đều đã hoàn toàn biến mất, cho nên cả hai chỉ có thể chờ đợi như vậy.
Lúc này, khóe miệng của Chu Nguyên hơi nhếch lên, hắn cũng không để ý tới Từ Viêm đang nổi trận lôi đình mà bắt đầu lau sạch vết máu trên cánh tay.