Từ Viêm bị tư thái tựa như là bên cạnh không có người này của Chu Nguyên làm cho tức giận đến tái mặt rồi. Nhiều lần hắn đã không nhịn được mà định động thủ, nhưng khi trông thấy tơ máu kỳ lạ ở trên cánh tay, lại chỉ có thể mạnh mẽ dùng lý trí áp chế xúc động muốn đánh người xuống.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được loại khí độc này cực kỳ kinh khủng, nếu như quả thật làm loạn, ngộ nhỡ tạo thành tổn thương gì đó không được nghịch chuyển được thì hắn thật sự là khóc đều không có chỗ khóc.
Cho nên, hắn cũng chỉ có thể đứng tại chỗ không dám động đậy.
Ngay sau đó, tình huống ở nơi này liền trở nên lúng túng. Lúc trước hai người còn đang liều chết đánh nhau, nhưng bây giờ, hai người một người ngồi, một người đứng không nhúc nhích, chỉ giương mắt nhìn nhau.
Tình huống cổ quái của hai người bọn họ cũng lập tức khiến cho vô số đệ tử đứng ngoài dãy núi xôn xao bàn luận.
- Hai người này đang làm cái gì vậy?
- Từ Viêm vì cái gì không tiếp tục tấn công nữa? Chu Nguyên lại còn ngồi xuống... Hắn đang nghỉ ngơi hay sao?
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- ...
Rất nhiều đệ tử không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đều có chút dở khóc dở cười. Ngay một giây trước, cả Từ Viêm và Chu Nguyên đều liều mạng chiến đấu, làm sao mà chỉ một giây sau cả hai người lại hòa bình ngồi xuống, tán gẫu?
Vô số tiếng nghi ngờ đang vang lên.
Chẳng qua chung quy là vẫn có đệ tử có nhãn lực sắc bén, bọn họ do dự nói:
- Trạng thái của Từ Viêm dường như là không đúng.
- Chỉ sợ không phải là hắn không muốn động mà là bị Chu Nguyên ép cho không dám động.
- Lúc trước, khi hai người đối đầu bằng nguyên khí, chỉ sợ là Từ Viêm đã trúng kế của Chu Nguyên.
- Bằng không thì Chu Nguyên tại sao lại lựa chọn phương thức bất lợi với mình là đối đầu bằng nguyên khí chứ?
- ...
Nghe bọn họ phân tích, những đệ tử khác cũng như có điều suy nghĩ rồi gật gật đầu. Tình huống trước mắt dường như đúng là như thế, hơn nữa cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì cái gì mà người từ trước tới nay đều cực kỳ lý trí là Chu Nguyên, lúc trước lại sẽ lỗ mãng chủ động tiến hành nguyên khí so đấu cùng Từ Viêm.
Hiển nhiên hắn làm vậy là có mục đích.
Mà Từ Viêm thì là bởi vì nhất thời coi thường, cho nên bị trúng kế của Chu Nguyên.
Nếu Chu Nguyên cùng Từ Viêm cứ duy trì bất động như vậy thì thời gian sẽ vô hạn trì hoãn, thẳng đến khi que hương cháy hết, nói cách khác, chỉ sợ Chu Nguyên chính là người chống đỡ đến cuối cùng.
Mà tự nhiên vị trí đứng đầu cũng trừ hắn ra không còn có thể là ai khác nữa.
Suy nghĩ ra điểm này, vô số đệ tử đều có chút chấn động. Nhìn qua bóng dáng của Chu Nguyên bên trong màn hình bằng nguyên khí, mặc dù lúc này dáng vẻ ngồi dưới đất lau vết máu của hắn có chút chật vật, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại đến việc làm cho trong lòng của rất nhiều đệ tử dâng lên một tia sợ hãi, thán phục cùng kính sợ.
Chỉ vì ở trên người Chu Nguyên, bọn họ nhìn thấy quá nhiều chuyện ngoài ý liệu.
Nếu những chuyện ngoài ý muốn này ngẫu nhiên xuất hiện thì có lẽ mọi người còn sẽ không quá để ý nhưng nếu như thường xuyên xuất hiện chỉ sợ cũng không chỉ là ngoài ý muốn...
Hiển nhiên, nhân vật mới vừa tiến vào Thương Huyền tông không đến thời gian một nămnày cũng không có đơn giản như bọn họ tưởng tượng vậy.
...
- Tại sao có thể như vậy...
Bên cạnh dòng sông, nhìn qua cảnh tượng này, gương mặt xinh đẹp của Lục Huyền Âm cũng trở nên trắng xám. Nàng lảo đảo đặt mông ngồi ở trên tảng đá, trong mắt có sự chán nản cùng tuyệt vọng nổi lên.
Nàng không nghĩ tới, cho dù là Từ Viêm đã tự mình ra tay nhưng cũng không thể giải quyết Chu Nguyên, ngược lại còn bị Chu Nguyên kéo vào cục diện lưỡng bại câu thương khó xử này.
Nhìn qua bóng dáng của Chu Nguyên bên trong màn hình bằng nguyên khí, trên gương mặt cùa nàng có vẻ sợ hãi hiện lên. Sau nhiều lần nhằm vào mà vẫn như cũ bị Chu Nguyên hóa giải, trong lòng của nàng cũng bắt đầu xuất hiện một chút sợ hãi đối với Chu Nguyên.
Người như vậy quá quỷ dị.
...
Lúc này, ở trên ngọn núi cao nhất kia.
Sáu bóng người vĩ đại tản ra uy thế cường đại làm cho không gian xung quanh cũng trở nên cũng nhìn chằm chằm vào đỉnh núi ở trung tâm sơn mạch.
Lúc này, ánh mắt của Thanh Dương Chưởng Môn cùng năm vị Phong Chủ đều đang nhìn vào Từ Viêm, thực lực của bọn họ là mạnh mẽ cỡ nào, liếc mắt một cái là thấy ngay tơ máu bên hai tay của Từ Viêm, đồng thời cũng nhìn thấy rõ ràng khí độc màu đỏ hồng ở trong cơ thể của hắn.
- A...
Lúc nhìn thấy Oán Long độc màu đỏ hồng kia, Thanh Dương Chưởng Môn cũng không nhịn được mà kêu nhẹ một tiếng, hiển nhiên là ông cũng đã phát hiện ra chuyện không bình thường.
- Khí độc thật là bá đạo... Loại độc khí này quá đáng sợ. Hơn nữa, bản tọa còn chưa hề nhìn thấy hay nghe nói qua.
Thanh Dương Chưởng Môn chậm rãi nói.
Mấy vị Phong Chủ còn lại cũng gật gật đầu.
Liên Y Phong Chủ của Tuyết Liên phong cười nói:
- Tiểu gia hỏa gọi là Chu Nguyên này thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ có tu vi Thái Sơ Cảnh Tam trọng thiên lại có thể ép Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên là Từ Viêm phải dừng tay.
Nàng liếc nhìn Linh Quân Phong Chủ một cái, ý giễu cợt không nói cũng hiểu.
Lúc này, khuôn mặt của Linh Quân Phong Chủ vẫn rất thản nhiên nhưng mà những người quen thuộc hắn đều biết, hôm nay Kiếm Lai phong xem như là mất hết mặt rồi mà Linh Quân lại là người cực kỳ chú trọng thể diện, nghĩ đến trong lòng của ông ta lúc này cũng không thể thản nhiên như vẻ bề ngoài được.
- Chỉ là dựa vào khí độc thôi.
Linh Quân Phong Chủ thản nhiên nói.
Thanh Dương Chưởng Môn lắc đầu, nói:
- Trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím, mỗi người đều phải dựa vào thủ đoạn của mình, cho dù là khí độc cũng là một bộ phận của thực lực. Thực lực của Chu Nguyên vốn là yếu hơn Từ Viêm, nhưng hắn lại am hiểu tìm cơ hội, sử dụng tâm lý coi thường của Từ Viêm, binh đi nước cờ hiểm, lấy thân thể làm chiến trường, kéo Từ Viêm vào bẫy rập, kinh nghiệm chiến đấu như vậy cũng không phải tầm thường.
Linh Quân Phong Chủ im lặng, không tiếp tục cãi lại. Hắn làm sao không nghĩ được những điều này, chỉ là hôm nay Kiếm Lai phong đại bại cũng làm cho tâm cảnh của hắn hơi có chút ba động.
Thanh Dương Chưởng Môn nhìn Chu Nguyên với ánh mắt thưởng thức rồi nói:
- Tiểu gia hỏa này thực là không tệ. Đáng tiếc, làm sao lại đi Thánh Nguyên phong đây...
Trong lời nói của ông cũng tràn đầy tiếc hận, bây giờ Chu Nguyên là người trong một mạch của Thẩm Thái Uyên, cho nên dù thân là Chưởng Môn lại yêu quý nhân tài, ông cũng không thể không nể mặt mà đi đoạt môn hạ đệ tử của một trưởng lão được.
...
- Không nghĩ tới, Chu Nguyên lại còn ẩn giấu thủ đoạn như vậy.
Nhìn qua màn hình bằng nguyên khí kia, đôi mắt đẹp của Lý Khanh Thiền cũng có chút ba động, cục diện lưỡng bại câu thương kia cũng làm cho nàng sửng sốt một hồi lâu, mới nhẹ giọng khen. Việc lần này lại làm cho nàng phải thay đổi cách nhìn đối với Chu Nguyên thêm một lần.
Vốn cho là trong cục diện này, Chu Nguyên tất nhiên không có cơ hội xoay người.
Nhưng người nào có thể ngờ được, hết lần này tới lần khác, hắn lại tạo ra kỳ tích, thay đổi cục diện không có khả năng chiến thắng kia thành lưỡng bại câu thương... Mà tuy nói là lưỡng bại câu thương nhưng nếu dựa trên quy tắc của kì thi này thì thật ra là xem như Chu Nguyên thắng.
Bởi vì cứ tiếp tục như vậy hiển nhiên là tình huống càng có lợi hơn đối với Chu Nguyên.
Thậm chí có thể nói, khi cục diện biến thành như vậy, vị trí đứng đầu đã coi như là vật trong túi của Chu Nguyên...
- Gia hỏa này thật không thể suy tính theo lẽ thường.
Nhìn Yêu Yêu vẫn đang thản nhiên đùa nghịch với Thôn Thôn ở một bên, Lý Khanh Thiền thở dài:
- Lần này ngươi lại cược thắng.
mà ở một bên, mặc dù trông như đang thản nhiên nhưng trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên của Yêu Yêu lại chẳng có bao nhiêu vui sướng ngược lại là đầy tức giận.
- Gia hỏa này thật sự là quá lỗ mãng...
- Trước mắt vốn là thời kỳ Oán Long độc bạo phát, hắn lại còn dám dẫn động Oán Long độc...
- Nếu là Oán Long độc lại bạo phát, thì ngươi cứ hảo hảo mà chịu đựng đi.