Trên đỉnh núi tan hoang, cục diện lúng túng vẫn còn đang kéo dài.
Chu Nguyên cùng Từ Viêm chỉ đứng cách xa nhau có mấy trượng, nhưng mà cả hai lại đều không có ý định tiếp tục chiến đấu.
Chu Nguyên tùy ý ngồi xếp bằng trên mặt đất, dần dần hóa giải nguyên khí sắc bén đang xâm lấn trong cơ thể mà Từ Viêm cũng đứng tại chỗ, không dám động đậy, cũng không còn dám tùy ý thôi thúc nguyên khí để trừ độc.
Lần thăm dò lúc trước đã làm cho hắn cảm giác được rõ ràng khí độc màu đỏ hồng kia khủng bố đến mức nào.
Lúc này, trong khi bên trên chín đỉnh núi khác, chiến đấu càng ngày càng quyết liệt thì chỗ của bọn họ lại trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, bầu không khí nhìn qua tương đối yên bình.
Đối mặt với loại tình huống này, rất nhiều đệ tử đang xem chiến ở bên ngoài cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Nguyên bản bọn họ tưởng rằng trong trận chiếnnày, Chu Nguyên hẳn là không có phần thắng, nhưng ai có thể nghĩ đến, Chu Nguyên vậy mà lại lấy loại phương thức này, dùng đường cong tới cứu quốc.
Xem ra trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này, Kiếm Lai phong nhất định là muốn mất hết thể diện ở trong tay Chu Nguyên rồi.
Trên đỉnh núi, nhìn một cái que hương trong sân rộng đã cháy hết khoảng một phần ba mà chín đỉnh núi khác đã bắt đầu có đệ tử thua ở trong tay người cản đường, sắc mặt của Từ Viêm vẫn không ngừng biến ảo.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ vị trí đứng đầu của kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này liền thật sự là sẽ rơi xuống trên đầu Chu Nguyên.
Mà nói như vậy, thể diện của Kiếm Lai Phong bọn họ mất hết, lần này hắn trở về tất nhiên cũng là không có cách nào báo cáo kết quả, nói không chừng, còn sẽ phải nhận trừng phạt.
Nghĩ đến loại kết quả này, sắc mặt của Từ Viêm càng thêm khó coi. Đột nhiên, hắn nhìn về phía Chu Nguyên, trầm giọng nói:
- Chu Nguyên, ngươi đừng tưởng rằng khiến cho Kiếm Lai Phong chúng ta mất hết thể diện là một chuyện tốt đối với ngươi.
- Ai cũng biết, bên trong Thương Huyền tông, đệ tử của Kiếm Lai Phong chúng ta chính là những người không dễ chọc nhất. Hôm nay, ngươi hùng hổ dọa người như vậy. Về sau, chắc chắn sẽ có người của Kiếm Lai Phong chúng ta tìm ngươi đòi lại.
Chu Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn Từ Viêm một cái rồi thản nhiên nói.
- Từ Viêm sư huynh, Kiếm Lai Phong các ngươi cử nhiều đệ tử đai vàng như vậy dốc toàn bộ sức mạnh tới vây quét ta, sao cuối cùng ngươi lại nói ta là hùng hổ dọa người ư?
Từ Viêm trì trệ, chợt giọng nói chậm dần:
- Chu Nguyên sư đệ, ta thật ra có một đề nghị...
- Chỉ cần bây giờ ngươi có thể chủ động nhận thua, ta dám cam đoan, Kiếm Lai Phong chúng ta tất nhiên sẽ nhận phần nhân tình này của ngươi, chuyện lúc trước cũng có thể xóa bỏ, tương lai sẽ không còn có đệ tử của Kiếm Lai Phong tới tìm ngươi để gây phiền phức, làm sao?
Chu Nguyên không nhịn được cười ra tiếng, da mặt của tên này ngược lại thật sự là dày, thậm chí ngay cả loại lời này đều nói ra được, xem ra Từ Viêm cũng là bị cục diện dưới mắt bức bách đến bể đầu sứt trán.
- Quên đi, ta không chịu nổi phần nhân tình này của Kiếm Lai phong.
Chu Nguyên lắc đầu, thản nhiên nói. hắn làm sao không biết hôm nay mình xem như đã đắc tội Kiếm Lai phong, nhưng mà tất cả những thứ này đều là do bọn họ gieo gió gặt bão. Vậy mà, cuối cùng, Từ Viêm ở trước mắt vẫn còn muốn hắn chủ động nhận thua để bảo toàn thể diện cho Kiếm Lai Phong bọn họ. Chu Nguyên thật sự là khó có thể đáp ứng loại mặt dày yêu cầu vô sỉ này.
Tuy rằng Kiếm Lai phong thế lớn nhưng mà nói như thế nào mọi người cũng đều là đệ tử của Thương Huyền tông. Nếu như Kiếm Lai phong làm việc vượt quá quy tắc, chắc hẳn Thanh Dương Chưởng Môn cùng với những Phong Chủ khác cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Hơn nữa, hắn cũng không phải tượng đất, Kiếm Lai phong hết lần này tới lần khác bức bách hắn như vậy, trong lòng của hắn tự nhiên cũng là có nộ khí.
Nếu như chính các ngươi mới là người khơi mào việc này thì cuối cùng, khi mất thể diện thì cũng chỉ là các ngươi tự tìm thôi.
- Chu Nguyên, ngươi cũng đừng nên quá phận!
Từ Viêm tức giận nói. Hắn đã hạ mình, ý định hảo hảo khuyên bảo, Chu Nguyên còn không hề bị lay động, hiển nhiên là không cho Kiếm Lai Phong bọn họ thể diện.
Nhưng mà sau đó, Chu Nguyên lại còn chẳng thèm để ý đến hắn, hai mắt khép hờ, tập trung tinh thần hóa giải nguyên khí đã xâm lấn trong cơ thể của mình.
Thấy thế, Từ Viêm vội vàng quát lên vài câu, nhưng nhìn thấy Chu Nguyên không hề bị lay động, hắn chỉ có thể tức đến xanh mét cả mặt.
Mà thời gian cứ như vậy bắt đầu từ từ trôi đi mất.
Một que hương kia đã chỉ còn sót lại một nửa.
Mà tới lúc này đã có bốn chỗ chiến đấu bên trên chín đỉnh núi khác kết thúc, duy chỉ có Tô Uyển, Uông Thần, Hạ Vũ, Mục Xuân Lôi, Ngô Nhạc năm vị đệ tử đai vàng mạnh nhất của các Phong còn đang khổ sở chống đỡ trong tay đệ tử đai tím có uy tín lâu năm.
Nhưng nhìn tình huống lúc này, hiển nhiên là cả năm ngươi cũng đều không có cách nào để kiên trì quá lâu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Từ Viêm càng thêm khó coi. Hắn lên tiếng, muốn cố gắng thuyết phục Chu Nguyên, chẳng qua Chu Nguyên vẫn như cũ không thèm chú ý đến hắn.
Mà que hương kia cũng không vì Từ Viêm mà ngừng cháy, cuối cùng khi chỉ còn có một phần mười, ở trên năm đỉnh núi còn lại, mấy người Tô Uyển rốt cục cũng đến cực hạn, cả năm người nhanh chóng mở miệng nhận thua.
Ngay khi năm người bọn họ vừa nhận thua, hầu như mọi ánh mắt trong thiên địa đều hội tụ đến trên chỗ đỉnh núi của Chu Nguyên và Từ Viêm. Nhìn qua hai người còn duy trì cục diện xấu hổ, những ánh mắt kia đều có vẻ cực kỳ phức tạp.
Đặc biệt là khi nhìn về phía Chu Nguyên, trong ánh mắt của bọn họ đều có xuất hiện thần sắc thán phục.
Trong phần cuối của kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này, bình thường mọi người sẽ xem ai có thể kiên trì trong tay đệ tử đai tím có uy tín lâu năm đến càng lâu, như Tô Uyển, Uông Thần, Hạ Vũ bọn họ đều chỉ có thể cố gắng hết sức để trì hoãn một chút thời gian.
Bình thường thành tích của bọn họ đã rất tốt rồi nhưng nếu so sánh cùng Chu Nguyên lại thấy sự chênh lệch cực lớn, bởi vì Chu Nguyên lại có thể kéo cục diện thành lưỡng bại câu thương...
Nói cách khác, trong trận chiến này, mặc dù Chu Nguyên không có đánh bại Từ Viêm nhưng cũng khiến cho Từ Viêm không làm gì được hắn.
Từ một mức độ nào đó, đây đã là thắng lợi tuyệt đối.
Nhìn qua bóng người trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng bên trên đỉnh núi kia, ánh mắt của mọi người đều cực kỳ phức tạp. Tuy nói lúc này, Chu Nguyên hơi có vẻ chật vật, nhưng lại không còn một đệ tử dám khinh thường hắn. Bởi vì biểu hiện của Chu Nguyên trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này làm cho không có bất kỳ người nào có thể tìm được tì vết.
Có thể nói, sau kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này, ở trong Thương Huyền tông, Chu Nguyên xem như chân chính trở thành một nhân vật nổi danh.
Nói cho cùng, những chiến tích trước kia của hắn cũng rất rung động lòng người nhưng bất luận là tranh đấu trên đại điển tuyển chọn nội sơn, tẩy lễ ở Nguyên Trì hay là thi đấu đoạt động phủ ở Thánh Nguyên phong đều kém xa lần này. Dù sao từ một loại góc độ nào đó mà nói, trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này, Chu Nguyên hầu như là nhờ vào sức mạnh của một người, áp chế toàn bộ Kiếm Lai phong xuống.
Lấy sức mạnh của một người ép cả một Phong, cho dù chỉ là ở cấp độ đệ tử đai vàng, nhưng chuyện này cũng đủ để khiến cho vô số người cảm thán.
Ngay khi mấy người Tô Uyển mở miệng nhận thua, hai mắt vẫn đang đóng chặt của Chu Nguyên cũng mở ra. Hắn nhàn nhạt nhìn qua Từ Viêm, lúc này sắc mặt của người sau cũng đã biến thành trắng bệch.
Hiển nhiên là, đến một bước này, Từ Viêm cũng hiểu đại cục đã định, cho dù hắn nói cái gì thì đều vô dụng.
- Chu Nguyên, ngươi sẽ phải hối hận!
Nhìn qua Chu Nguyên, Từ Viêm cắn răng nghiến lợi nói.
Chu Nguyên vẫn như cũ là không hề bị lay động. Hắn chống tay xuống đất, chỉ thấy từ lòng bàn tay của hắn, từng đạo nguyên khí sắc bén mãnh liệt bắn ra, tạo thành rất nhiều lỗ thủng thật sâu trên mặt đất.
Lúc này, nguyên khí xâm lấn trong cơ thể đã triệt để bị hắn hóa giải.
Thấy thế, sắc mặt của Từ Viêm cũng là khẽ biến đổi, hiển nhiên là hắn cũng không nghĩ tới Chu Nguyên có thể nguyên khí xâm lấn hóa giải của hắn nhanh như vậy.
Chu Nguyên liếc nhìn Từ Viêm một cái. Lần này giao thủ cùng Từ Viêm ngược lại để được hắn phát hiện được chỗ yếu của bản thân, chỉ là một đệ tử đai tím có uy tín lâu năm mà đã có thể bức hắn đến một bước này.
- Kì thi tuyển chọn đệ tử thủ tịch diễn ra ở cuối năm tất nhiên sẽ còn gian nan hơn kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím này, bởi vì chỉ có những đệ tử đai tím cao cấp nhất mới có tư cách tham gia kì thi tuyển chọn đệ tử thủ tịch này của tất cả các Phong.
- E rằng, Từ Viêm này cũng không nhất định là sẽ có tư cách tham gia kì thi tuyển chọn đệ tử thủ tịch này.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, ánh mắt càng thêm kiên định. Xem ra, hắn cũng không thể bởi vì những chiến tích này mà tự mãn được. Lần này thuần túy là bởi vì Từ Viêm coi thường hắn, mới để hắn có cơ hội cho Oán Long độc xâm nhập qua, bằng không, Chu Nguyên cũng không dám cam đoan hắn có thể kiên trì ở trong tay Từ Viêm đến lúc cuối cùng.
Dù sao, hiện tại tu vi của hắn chỉ mới là Thái Sơ Cảnh Tam trọng thiên mà thôi, có thể vượt cấp chiến thắng đệ tử Thái Sơ Cảnh Lục trọng thiên đã cực kỳ khó khăn rồi, còn muốn lại vượt cấp đối phó Thái Sơ cảnh Thất trọng thiên vậy liền thực sự có chút quá đáng.
Trong khi Chu Nguyên đang tập trung suy nghĩ thì hắn đột nhiên phát hiện được một ánh mắt mang theo uy thế vô tận nhìn qua, ngay sau đó, có một thanh âm ôn hòa mà mênh mông vang lên ở trong thiên địa này.
Người lên tiếng chính là Thanh Dương Chưởng Môn!
- Kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím đến đây là kết thúc.
- Trong kì tuyển chọn này, người giành được vị trí đứng đầu chính là Thánh Nguyên phong... Chu Nguyên!
Thanh Dương Chưởng Môn vừa dứt lời, kể cả bên trong lẫn bên ngoài dãy núi cũng có vô số tầm mắt tập trung lên trên người Chu Nguyên, trong đó có sợ hãi, có thán phục, có kính sợ... Cuối cùng, dựa theo lệ cũ trước kia, rất nhiều đệ tử cùng nhau ôm quyền khom người.
- Chúc mừng Chu Nguyên sư huynh đạt được vị trí đứng đầu!
Thanh âm chỉnh tề, to rõ, vang vọng đất trời, chấn động cả bảy Phong.
Mà giờ này khắc này, tên của Chu Nguyên mới xem như là bắt đầu chân chính vang vọng ở bên trong Thương Huyền tông.