Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 438 - Chương 437: Oán Long Độc Bộc Phát

Chưa xác định
Chương 437: Oán Long Độc bộc phát

Ông ông!

Ở chỗ sâu trong động phủ, một luồng sóng chấn động cường hoành của nguyên khí giống như sóng lớn vậy, không ngừng bạo phát đi ra từ trong cơ thể của Chu Nguyên, khiến cho cả khu vực sâu trong động phủ tựa như là đều đang chấn động theo.

Lúc này, Chu Nguyên vẫn đang ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, áo bào trên người không gió mà tự bay phất phới.

Ánh sáng màu vàng chói mắt đang không ngừng phát ra từ trong cơ thể của hắn, đó là hào quang của Thông Thiên Huyền Mãng Khí. Mà hào quang càng ngày càng mãnh liệt cũng đại biểu cho số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Chu Nguyên đang nhanh chóng gia tăng.

Rõ ràng là so với nửa ngày trước, Chu Nguyên đã cường hoành hơn quá nhiều.

Hiển nhiên, nhờ vào việc luyện hóa viên Nguyên Tinh Đan này mà Chu Nguyên đã nhận được chỗ tốt không nhỏ.

Mà sau khi giằng co đến khoảng thời gian nửa nén hương, số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Chu Nguyên rốt cục đã đạt đến cực hạn, hai mắt đang đóng chặt của Chu Nguyên đột nhiên mở ra.

Uỳnh!

Mắt thường có thể thấy được ánh sáng màu vàng đang nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía. Khi đụng vào trên vách núi đá, ánh sáng màu vàng này còn làm cho cả tòa động phủ đều chấn động kịch liệt.

Sau một hồi, theo thời gian dần trôi qua, ánh sáng màu vàng trong đôi mắt của Chu Nguyên cũng dần thu liễm.

Nhưng mà chấn động cường hoành của nguyên khí bộc phát ra từ trong cơ thể của hắn lại duy trì trạng thái tràn đầy, trình độ hùng hậu của nguyên khí đã vượt xa lúc trước, Thái Sơ Cảnh Tam trọng thiên khó có thể so sánh.

- Thái Sơ Cảnh … Tứ trọng thiên!

Vào lúc này, Chu Nguyên cũng không thể che dấu được vẻ vui mừng hiện ra trên khuôn mặt của mình.

Sau khi luyện hóa được Nguyên Tinh Đan, cuối cùng là không ngoài dự kiến, hắn đã đột phá đến Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên.

Nhưng rất nhanh Chu Nguyên cũng đã bình tĩnh lại. Hắn tập trung tinh thần, kiểm tra tình huống bên trong khí phủ, chỉ thấy được trong đó là vô số viên tinh thể nguyên khí lóng lánh, mỗi một viên đều sáng ngời chói mắt, hiển nhiên là nguyên khí ẩn chứa trong đó rất hùng hậu.

Từng tia khí lưu bay lên từ trong những tinh thể nguyên khí kia, hội tụ ở phía trên khí phủ hóa thành hình một con trăn lớn, phát ra tiếng rít gào trầm thấp.

- Một ngàn hai trăm viên!

Tâm niệm vừa động là Chu Nguyên đã nhận ra số lượng tinh thể nguyên khí ở bên trong khí phủ của mình. Lúc này, hắn cũng không nhịn được vui mừng hét lên. Lần đột phá này đúng là làm cho số lượng tinh thể nguyên khí ở bên trong khí phủ của hắn tăng thêm hơn năm trăm viên!

Cảm thụ được sức mạnh giống như là rồng bành trướng trong cơ thể, hai bàn tay của Chu Nguyên nắm chặt lại. Lúc này, Chu Nguyên có cảm giác tựa như là một quyền tùy ý của mình liền có đủ sức làm cho núi rạn.

- Không hổ là Nguyên Tinh Đan. Nếu như không có viên thuốc này thì cho dù lần này có thể đột phá, chỉ sợ số lượng tinh thể nguyên khí cũng không gia tăng được đến loại trình độ này.

Chu Nguyên tự nói.

Dựa vào một ngàn hai trăm viên tinh thể nguyên khí này, Chu Nguyên tự tin rằng, nếu như bây giờ chiến đấu cùng Từ Viêm, hắn sẽ không còn bó tay bó chân nữa, bởi vì người sau đã không thể dựa vào số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ để áp chế hắn nữa rồi.

Chu Nguyên cảm thấy mỹ mãn, sau đó từ trên tảng đá đứng lên, trong lúc nhất thời ngược lại là có chút đắc ý.

Rống!

Nhưng mà ngay khi hắn đang tràn đầy vui mừng thì đột nhiên trong tai tựa hồ là nghe thấy được một tiếng rồng ngâm trầm thấp, tiếng rồng ngâm này không giống bình thường, trong đó tựa như là ẩn chứa cảm xúc oán độc làm cho người ta sởn hết cả gai ốc lên.

Nghe thấy tiếng rồng ngâm này, Chu Nguyên lúc đầu thì khẽ giật mình, sau đó tựa như là phát hiện được cái gì, toàn thân lập tức run lên, thần sắc vui mừng ở trên mặt vào lúc này giống như thủy triều rút đi, tiếp theo đó là khuôn mặt trở nên tái nhợt.

Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía lòng bàn tay của mình, chỉ thấy được một đám vật chất màu đỏ hồng vốn là đang chiếm giữ chỗ đó, bỗng nhiên vào lúc này mãnh liệt bộc phát ra, giống như là một con rồng máu dữ tợn, thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn, hóa thành vô số tơ máu lan tràn ra, làm cho cánh tay của hắn lập tức liền biến thành màu máu đỏ hồng, nhìn qua trông cực kỳ khủng bố.

Oán Long Độc ngủ say nhiều năm, rốt cục là ở trong lần đột phá này của Chu Nguyên mà tỉnh lại rồi!

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Chu Nguyên truyền ra. Vào lúc này, khuôn mặt thanh tú kia lập tức trở nên vặn vẹo dữ tợn, đau nhức kịch liệt truyền đến từ trên cánh tay, tựa như ngàn vạn con côn trùng đang cắn xé trái tim, loại thống khổ này đủ để giày vò một người đến mức sống không bằng chết.

Loại cảm giác này tựa như là có một con Độc Long đang cắn nuốt máu thịt ở trong người của hắn.

Chu Nguyên quỳ xuống, ôm lấy cánh tay đã biến thành màu máu, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nhưng mà hắn cũng cắn răng, dốc sức liều mạng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, chống cự sự ăn mòn của Oán Long Độc kia.

Tê tê!

Nhưng mà cũng may hôm nay Chu Nguyên đã không còn là thiếu niên tay trói gà không chặt của năm đó nữa, Thông Thiên Huyền Mãng Khí phát ra tiếng rít gào, không ngừng va chạm cùng Oán Long Độc. Trong lúc nhất thời, có vẻ là Chu Nguyên cũng có thể nỗ lực chống đỡ.

Nhưng mà Oán Long Độc kia tồn tại ở trong cơ thể của Chu Nguyên, có thể cắn nuốt máu thịt của hắn, cho nên nếu cứ dây dưa như thế này thì cuối cùng sẽ chỉ làm cho Chu Nguyên càng ngày càng suy yếu, cuối cùng bị Oán Long Độc kia triệt để cắn nuốt.

Mà khi Chu Nguyên đang đỏ mắt gắt gao chống cự thì ở chỗ sâu trong động phủ, có một bóng hình xinh đẹp lao nhanh đến, mang theo làn gió thơm đi tới trước mặt của hắn.

Những ngón tay ngọc nhỏ nhắn, lạnh buốt, cầm chặt cánh tay của Chu Nguyên:

- Chu Nguyên.

Đó là thanh âm của Yêu Yêu.

Bàn tay ngọc của Yêu Yêu lạnh buốt, giống như ngọc thạch vậy làm cho Chu Nguyên đang bị thống khổ cơ hồ muốn mất đi lý trí hơi có chút khôi phục. Đột nhiên, hắn duỗi hai tay ra, nhanh chóng ôm chặt người ngọc ở trước mắt vào trong ngực, khí tức trên người Yêu Yêu tựa hồ có tác dụng bình phục, trong lúc nhất thời làm cho Chu Nguyên tham lam hấp thụ để mà áp chế Oán Long Độc trong cơ thể.

Bởi vì toàn thân có máu tươi cùng mồ hôi hỗn tạp cho nên cái ôm này của hắn ngược lại là khiến cho bộ quần áo màu xanh trên người Yêu Yêu bị nhiễm bẩn.

Mà bị Chu Nguyên ôm chặt lấy làm cho Yêu Yêu cảm giác người hơi đau, nàng khẽ cau mày, nếu là thời điểm tầm thường thì chỉ sợ nàng sớm đã vặn lỗ tai của Chu Nguyên mà kéo hắn ra rồi, nhưng lúc này khi thấy khuôn mặt dữ tợn, vặn vẹo kia của Chu Nguyên nàng cảm thấy khó mà hạ thủ được, chỉ có thể hơi giãy dụa và nói:

- Chu Nguyên, ngươi làm ta đau.

Nhưng mà Chu Nguyên vẫn cứ ôm chặt lấy nàng, hiển nhiên là hắn đã không nghe được rồi.

Thấy thế, Yêu Yêu chỉ có thể duỗi ngón tay ngọc ra, điểm mạnh lên chỗ mi tâm của Chu Nguyên, thần hồn chi lực nhanh chóng tuôn ra, mang theo thanh âm đâm về phía thần hồn của Chu Nguyên.

- Chu Nguyên, tập trung tinh thần, vận chuyển Tổ Long Kinh!

Ở dưới sự bao bọc của thần hồn chi lực, thanh âm của nàng trực tiếp vang lên trong đầu Chu Nguyên.

Bị thần hồn của Yêu Yêu đánh động, màu đỏ trong mắt Chu Nguyên rốt cục đã hơi giảm bớt một ít. Lợi dụng có sự thanh tỉnh trong nháy mắt này, Chu nguyên cắn chặt răng, vội vàng vận chuyển Tổ Long Kinh.

Tê tê!

Sau khi Chu Nguyên vận chuyển Tổ Long Kinh, Thông Thiên Huyền Mãng Khí tựa như là đã được tiếp thêm sức mạnh, bắt đầu đánh lại Oán Long Độc, trong lúc nhất thời trong cơ thể của hắn là một mảnh hỗn loạn.

Chỉ thấy được bên ngoài thân thể của hắn, ánh sáng màu vàng cùng ánh sáng màu máu đang ăn mòn lẫn nhau, một hồi đánh tới bên trái, một hồi đánh tới bên phải, trận chiến cực kỳ kịch liệt.

Nhìn qua cảnh tượng này, khuôn mặt của Yêu Yêu cũng hiện lên vẻ ngưng trọng. Oán Long Độc này quả nhiên bá đạo, oán khí đậm đặc, biện pháp bình thường căn bản là không có cách nào áp chế nó.

- Oán Long Độc này quá bá đạo, phải dùng thứ gì đó bá đạo như vậy mới có thể áp chế nó.

Đột nhiên, như là nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt đẹp của Yêu Yêu lóe lên, nàng chợt nói:

- Đi ra.

Ở phía sau, Thôn Thôn thò đầu ra, nhảy đến bên cạnh Yêu Yêu, lè lưỡi nịnh nọt.

Nhưng đối mặt với dáng vẻ đáng yêu của nó, Yêu Yêu lại vẫn thờ ơ, đôi mắt dễ thương chỉ là như có điều suy nghĩ đánh giá nó.

Mà ở dưới ánh mắt của Yêu Yêu, Thôn Thôn đột nhiên cảm giác được có chút không ổn, nó bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

Nhưng mà Thôn Thôn còn không có lui được vài bước, Yêu Yêu đã duỗi ngón tay ngọc thon dài ra, xách cổ nó lên, nàng nói:

- Tốt xấu gì thì Chu Nguyên cũng đã cho ngươi ăn nhiều năm rồi, ngươi cũng nên báo đáp một chút chứ?

- Ô ô...

Thôn Thôn tội nghiệp nhìn qua Yêu Yêu.

Yêu Yêu mặt không biểu tình mà nói:

- Lấy một phần máu Thánh Thú của ngươi ra cho ta mượn! Ta muốn lấy đó làm môi giới để khắc Nguyên văn, giúp Chu Nguyên tạm thời áp chế Oán Long Độc xuống.

Nghe Yêu Yêu nói vậy, Thôn Thôn lập tức kịch liệt giãy dụa.

Nhưng mà Yêu Yêu trực tiếp lấy Nguyên văn bút ra, hung hăng gõ ở trên đầu của nó.

- Nhanh lên!

Thôn Thôn nước mắt lưng tròng, nhưng mà lại e ngại hung uy của Yêu Yêu, cho nên không thể không theo. Chỉ thấy được móng vuốt của nó khẽ lướt qua trán, một vết thương hiện ra, sau đó thì có mấy giọt máu tươi có màu vàng tối bay ra từ trong vết thương.

Mà sau khi những giọt máu này bay lên, bộ lông của Thôn Thôn đều trở nên ảm đạm, nó phát ra thanh âm ô ô tựa như là ủy khuất.

- Đợi về sau ta sẽ bảo Chu Nguyên hảo hảo đền bù tổn thất cho ngươi.

Cảm thấy lần này tổn thất của Thôn Thôn hoàn toàn chính xác là không nhỏ, Yêu Yêu lúc này mới lên tiếng an ủi, sau đó bàn tay ngọc nắm chặt, vài giọt máu màu vàng tối kia lập tức bay lên, lơ lửng ở trước mặt của nàng.

Tay nàng nắm Bích Ngọc Nguyên văn bút, đôi mắt dễ thương nhìn thoáng qua Chu Nguyên người đầy máu tươi cùng mồ hôi trông cực kỳ chật vật một bên, cặp môi đỏ mọng hơi hé.

- Khá tốt là có Thôn Thôn, lần này xem như vận khí của ngươi tốt đấy.

Bình Luận (0)
Comment