Trong một đình viện trong động phủ.
Chu Nguyên lấy ấm trà ra, rót cho Thẩm Vạn Kim ở trước mặt mình một chén trà nóng. Người sau thì vẫn đang đánh giá tòa động phủ cấp Tử Nguyên này. Sau khi cảm thụ được nguyên khí tinh thuần tràn ngập ở trong này, hai mắt của Thẩm Vạn Kim không khỏi lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ.
- Vẫn là Tiểu Nguyên ca lợi hại! Rõ ràng là chúng ta đồng thời tiến vào Thương Huyền Tông, nhưng hôm nay thân phận cùng đãi ngộ của Tiểu Nguyên ca đã vượt xa ta rồi, những đệ tử mới như chúng ta không biết còn phải phấn đấu bao lâu nữa mới có được đãi ngộ này.
Thẩm Vạn Kim cảm thán.
Chu Nguyên cười cười, trên mặt thật giống như là không có biểu lộ đắc ý, chỉ là chuyển chủ đề:
- Thẩm huynh có tin tức gì về nhiệm vụ Thiên cấp hay không?
Thẩm Vạn Kim uống trà như trâu uống nước vậy, vừa cầm chén trà nóng lên, uống một hơi là cạn sạch. Hắn kêu khổ nói:
- Tiểu Nguyên ca, những ngày này vì nghe ngóng về nhiệm vụ Thiên cấp này cho huynh mà tôi đã loay hoay đến mức chân không chạm đất đó.
Chu Nguyên trợn mắt trắng không còn chút máu, nói:
- Tôi biết rõ huynh có công lao, chờ xong việc này, tôi sẽ tìm thời gian chỉ điểm cho huynh về môn Tiểu Thiên Nguyên Thuật mà huynh đang tu luyện trong khoảng thời gian gần đây.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Thẩm Vạn Kim lập tức mừng rỡ. Hắn cười hì hì mà nói:
- Vậy tôi trước tiên cảm ơn huynh rồi.
Sau khi nhận được chỗ tốt, Thẩm Vạn Kim lúc này mới chậm rãi nói:
- Tiểu Nguyên ca, ở trong Thương Huyền Tông chúng ta, nhiệm vụ Thiên cấp là nhiệm vụ có đẳng cấp cao nhất, hơn nữa số lượng còn rất ít, trong một năm số lượng nhiệm vụ Thiên cấp được tuyên bố ra có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay.
- Ngươi cũng biết có bao nhiêu đệ tử có thực lực mạnh mẽ đều đang trông mong, đang ngó chừng vào nhiệm vụ Thiên cấp này.
- Lúc này đây, tôi phải tìm không ít người âm thầm nghe ngóng tin tức, còn hối lộ người của Nhiệm Vụ Đường thì mới đã nhận được một tin tức mới nhất có quan hệ tới nhiệm vụ Thiên cấp.
Nghe Thẩm Vạn Kim nói vậy, con mắt của Chu Nguyên sáng lên.
- Vạn Kim, huynh có thể nói rõ ràng hơn một chút không.
Thẩm Vạn Kim nói:
- Nhiệm vụ lần này tạm thời còn chưa được tuyên bố rộng rãi, lý do cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm, trước mắt tôi chỉ nghe ngóng được rằng nhiệm vụ Thiên cấp lần này đã quyết định hai vị đội trưởng.
- Đó là những ai?
Chu Nguyên có chút hăng hái hỏi.
Thẩm Vạn Kim chậm rãi nói:
- Đội trưởng Lý Khanh Thiền, phó đội trưởng Triệu Chúc.
- Dĩ nhiên là hai vị Thánh Tử...
Con ngươi của Chu Nguyên co vào. nhiệm vụ Thiên cấp quả nhiên không giống bình thường, cả đội trưởng cùng phó đội trưởng cũng đều là Thánh Tử.
Lý Khanh Thiền thì hắn xem như là quen thuộc, về phần Triệu Chúc kia thì không. Chu Nguyên còn nhớ rõ, lúc trước, ở bên trong kì thi tuyển chọn đệ tử đai tím, đệ tử của Kiếm Lai Phong có thể liên thủ lại để tham gia vây săn hắn, tựa hồ là do người này đang âm thầm thôi động.
Không nghĩ tới lần này Chu Nguyên lại đụng phải hắn, đúng là oan gia ngõ hẹp.
- Tôi nghe nói nhiệm vụ Thiên cấp này tựa hồ là cần tám người tham gia, bớt đi hai sanh ngạch cho hai vị đội trưởng thì còn thừa lại sáu cái danh ngạch.
Thẩm Vạn Kim tặc lưỡi nói. Hiển nhiên là hắn cũng là bị đội hình này làm cho kinh hãi. So sánh với nhiêm vụ Thiên cấp này, những nhiệm vụ mà hắn từng tiếp nhận trước kia quả thực là cặn bã.
- Mặc dù nhiệm vụ này còn không có được chính thức tuyên bố nhưng hôm nay ở trong Thương Huyền Tông, những đệ tử có uy tín lâu năm lại có thực lực kia chỉ sợ đều đã nghe được tiếng gió, hơn nữa đã bắt đầu âm thầm hành động.
- Nghe nói những người khác muốn trở thành đội viên để tham gia nhiệm vụ Thiên cấp này đều phải được hai vị đội trưởng đồng ý, cho nên hiện tại Lý Khanh Thiền cùng Triệu Chúc sợ là chạm tay có thể bỏng rồi.
Thẩm Vạn Kim nhún nhún vai, nói:
- Nhưng mà đến cấp bậc này thì tôi không giúp đỡ được cái gì rồi, chỉ có thể dựa vào chính Tiểu Nguyên ca ngươi rồi.
Bây giờ, Thẩm Vạn Kim mới chỉ là một đệ tử đai đen mà thôi, ngay cả để tư cách gặp mặt Thánh Tử như Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc còn không có, huống chi là muốn đi cửa sau rồi.
Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, lông mày cũng hơi nhíu lại, số lượng nhiệm vụ Thiên cấp rất thưa thớt, mỗi khi được tuyên bố đều sẽ khiến cho rất nhiều đệ tử đai tím cướp đoạt. Mà bởi vì danh ngạch có hạn, cho nên tranh đoạt sẽ càng kịch liệt.
Mà lần này hiển nhiên là cũng sẽ không ngoại lệ.
Nói không khách khí chứ, muốn tranh đoạt danh ngạch của loại nhiệm vụ rất thưa thớt như là nhiệm vụ Thiên cấp này, chỉ sợ coi như là đệ tử đai tím như Từ Viêm cũng còn chưa đủ tư cách.
- Thiên công thật sự không dễ kiếm.
Chu Nguyên cảm thán trong nội tâm.
- Tiểu Nguyên ca, huynh thật muốn đi tham gia nhiệm vụ Thiên cấp hay sao?
Nhìn qua Chu Nguyên, Thẩm Vạn Kim hơi chần chừ một chút nhưng rồi vẫn mở miệng hỏi. Mặc dù hiện nay ở trong Thương Huyền Tông, thanh danh của Chu Nguyên đã lên cao để cho Chu Nguyên nghiễm nhiên đã trở thành nhân tài kiệt xuất bên trong hàng ngũ đệ tử mới, thậm chí là đệ tử đai tím. Nhưng nhiệm vụ Thiên cấp chính là nhiệm vụ có cấp bậc cao nhất trong Thương Huyền Tông, mặc dù là Chu Nguyên muốn tham gia cũng khó mà thành công.
Chỉ từ việc hai người lĩnh đội đều là Thánh Tử là có thể nhìn ra nhiệm vụ Thiên cấp khó khăn và nguy hiểm như thế nào.
Chu Nguyên gật gật đầu, hắn biết được Thẩm Vạn Kim muốn nói điều gì, nhưng hết cách rồi, nếu như hắn không chiếm được Thiên công vậy thì vị Huyền lão kia tuyệt đối sẽ thu hồi Thái Ất Thanh Mộc Ngân.
Mà Chu Nguyên thì tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra.
Đây là đại cơ duyên của hắn, nếu như có thể tu luyện môn Nguyên thuật này thành công, trong tương lai, nó có thể cho hắn vô số ích lợi.
Trời ban cho mà không lấy chính là bất kính.
- Nếu huynh thật sự muốn đi thì cũng không phải không có biện pháp.
Mà trong lúc Chu Nguyên còn đang tự hỏi mình nên làm như thế nào thì mới có thể có được một danh ngạch, một thanh âm thản nhiên truyền đến từ phía sau.
Chu Nguyên cùng Thẩm Vạn Kim đều nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía sau, chỉ thấy được chỗ đó, Yêu Yêu đang chậm rãi đi đến.
Nàng tựa hồ là vừa mới tắm rửa qua, bộ quần áo màu xanh bị dính máu lúc trước đã được đổi thành một quần áo màu trắng, dáng người linh lung, dung nhan tuyệt mỹ giống như là phát ra ánh sáng vậy, làm cho toàn bộ động phủ đều tựa như là trở nên sáng ngời.
Mái tóc đen rối tung còn dính nước làm cho lúc này Yêu Yêu nhiều hơn vẻ đẹp của sự lười biếng.
Nhưng nàng vẫn kinh diễm như bình thường.
Trên khuôn mặt mập mạp của Thẩm Vạn Kim tràn đầy kinh diễm, nhưng mà rất nhanh hắn đã phục hồi lại tinh thần, cười quyến rũ nói:
- Yêu Yêu tỷ tốt!
Hôm nay, trong Thương Huyền Tông, người nào không biết Yêu Yêu đây, thậm chí danh tiếng của Chu Nguyên còn kém nàng đến mấy bậc.
Dù sao Chu Nguyên chỉ là áp chế đệ tử đai vàng trong thế hệ này của Kiếm Lai Phong mà thôi, nhưng Yêu Yêu lại gần như là dựa vào sức một mình áp chế tất cả đệ tử của Linh Văn Phong kể cả Thánh Tử như Diệp Ca ra tay cũng không có tác dụng gì.
Cho nên, so sánh với Chu Nguyên, hiển nhiên Yêu Yêu này sẽ là chỗ dựa cứng hơn!
Nhưng đáng tiếc chính là, ngoại trừ Chu Nguyên thì không còn ai khác ôm được cái đùi to này.
- Yêu Yêu tỷ, tỷ có biện pháp gì vậy?
Chu Nguyên tò mò nhìn Yêu Yêu.
Yêu Yêu mang theo làn gió thơm nhàn nhạt, ngồi xuống ở một bên, lười biếng nói:
- Thẩm Vạn Kim không phải đã nói đội trưởng lần này là Lý Khanh Thiền sao? Lúc trước, nàng đánh cuộc thua ta mấy lần, bây giờ cũng nên trả nợ rồi.
Khóe miệng của Chu Nguyên có chút run rẩy, nói:
- Chúng ta làm như vậy được không?
Yêu Yêu lại không để ý đến hắn mà nhìn về phía Thẩm Vạn Kim rồi nói:
- Ngươi đi qua Tuyết Liên Phong, chuyển lời cho Lý Khanh Thiền giúp ta, mời nàng tới đây một chuyến, cứ nói là ta có việc tìm nàng.
- Yêu Yêu tỷ quả là bá khí.
Thẩm Vạn Kim bội phục giơ ngón tay cái lên. Dám gọi Thánh Tử như Lý Khanh Thiền đến như sai cấp dưới, Yêu Yêu tỷ quả nhiên không phải người bình thường. Phải biết, coi như là Chu Nguyên chỉ sợ cũng không dám nói như thế.
Đương nhiên, cho dù Chu Nguyên thực sự nói, chỉ sợ Lý Khanh Thiền cũng sẽ không để ý đến... Dù sao hiện tại, cấp bậc của Chu Nguyên còn chưa đủ.
Thẩm Vạn Kim liếc nhìn Chu Nguyên một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ, đồng thời lại ẩn chứa sự hâm mộ.
Tiểu Nguyên ca, mặc dù cơm này nhuyễn thật nhưng ăn cũng thật là thơm! (ăn cơm nhuyễn: ý chỉ đàn ông bám váy vợ)
Chu Nguyên đã đọc hiểu ý của hắn, tức giận hắt chén trà vào Thẩm Vạn Kim.
Tuy thân hình của Thẩm Vạn Kim mập mạp nhưng hắn ngược lại là nhanh nhẹn tránh đi, sau đó cười hì hì lách mình đi ra, đi thẳng đến Tuyết Liên Phong.