Trên quảng trường hiện giờ là một đống bừa bộn, mặt đất sụp đổ, vết nứt lan tràn ra xé rách quảng trường.
Nhưng mà, ở trong khu vực bị phá hoại gần như triệt để lại có thêm một khu vực có diện tích khoảng mấy trượng hoàn hảo không tổn hao gì. Mà Chu Nguyên đứng ở trong đó, cũng không có chút thương thế nào ở trên người.
Chung quanh quảng trường, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt khi nhìn qua cảnh tượng khó tin này.
- Chuyện này...
Mà ngay cả Lý Khanh Thiền cùng Triệu Chúc đều sững sờ, kết quả hiện tại đồng dạng cũng vượt quá dự liệu của bọn họ.
Bạch Ly cũng giật mình. Đột nhiên, đôi mắt đẹp của nàng chằm chằm vào quả chuông vàng do một con trăn lớn màu vàng biến thành đang bọc quanh người Chu Nguyên với vẻ kỳ dị, nàng nói:
- Người này đến tột cùng là đang thi triển loại Nguyên thuật nào vậy? Vì sao lại có lực phòng ngự khủng bố như thế?
Bọn họ tự nhiên đều nhìn ra, Chu Nguyên có thể chống cự một đòn tấn công cuồng bạo của Vương Lỗi chủ yếu là nhờ vào quả chuông vàng do một con trăn lớn biến thành kia. Nguyên thuật phòng ngự này thật là đáng sợ ngoài dự đoán của mọi người.
- Cái xác rùa đen này đích thật là rất cứng.
Sắc mặt của Triệu Chúc có chút khó coi, hắn nói:
- Nhưng mà chỉ dựa vào một môn Nguyên thuật phòng ngự cũng không coi là có bổn sự gì.
Lý Khanh Thiền liếc nhìn hắn một cái, cặp môi đỏ mọng nhấc lên tạo thành một nụ cười châm chọc, nàng nói:
- Triệu Chúc sư đệ có phải là còn định đổi một cái phương thức khác để so đấu hay không?
Nghe Lý Khanh Thiền nói vậy, Triệu Chúc hơi trì trệ, rồi sắc mặt lạnh xuống, quay đầu như không muốn nói thêm gì nữa.
Lúc trước một chiêu ước hẹn chính là ý kiến của hắn và Vương Lỗi. Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị chu toàn, nhưng mà ai ngờ kết quả cuối cùng lại là như vậy. Nếu như bây giờ lại lật lọng thì hắn làm gì còn mặt mũi mà chỉ huy người khác nữa.
Ở dưới cái nhìn kinh ngạc của tất cả mọi người, trong sân thi đấu, thân hình của Chu Nguyên khẽ lay động, chỉ thấy được quả chuông vàng bao ở bên ngoài cơ thể hắn nhanh chóng tiêu tán rồi hóa thành từng đạo nguyên khí màu vàng và bị Chu Nguyên hút vào trong cơ thể.
- Lực phòng ngự thật mạnh mẽ!
Lúc này, trong mắt của Chu Nguyên đồng dạng là xuất hiện sự kinh hỉ. Lúc trước, hắn cũng chỉ định thí nghiệm thoáng một phát mà thôi. Kết quả lực phòng ngự của môn Nguyên thuật do Thông Thiên Huyền Mãng Khí biến ra này mạnh mẽ ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Dựa theo phỏng đoán của Chu Nguyên, thuật phòng ngự này chỉ sợ có thể nói là thủ đoạn mạnh nhất trong tay hắn.
Nhưng mà Chu Nguyên vẫn hơi có chút tiếc nuối bởi vì môn Nguyên thuật này gần kề chỉ có thể dùng để phòng ngự, hơn nữa sau khi thi triển thì còn phải chờ một thời gian ngắn thì mới có thể vận dụng lần nữa.
Nhưng mặc kệ như thế nào, đã có môn Nguyên thuật này, Chu Nguyên lại có nhiều hơn một thủ đoạn bảo vệ tánh mạng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Lỗi đang trợn mắt há hốc mồm ở giữa không trung, thần sắc không hề thay đổi mà nói:
- Vương Lỗi sư huynh, đa tạ rồi.
Sắc mặt của Vương Lỗi liên tục thay đổi giữa hai màu xanh trắng. Đột nhiên, hai mắt đỏ bừng lên, hắn cắn răng nói:
- Ta cũng không tin, ta không phá được cái xác rùa đen này của ngươi!
Uỳnh!
Nguyên khí hùng hồn lại một lần nữa bạo phát đi ra từ trong cơ thể của hắn, nhưng mà bởi vì lúc trước thi triển Kiếm Lôi Chưởng, cho nên lúc này, Vương Lỗi hiển nhiên là có chút suy yếu.
Thấy thế, Chu Nguyên hơi nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua thần sắc ác liệt.
Vương Lỗi này liên tục khiêu khích đã khiến cho hắn sớm không có nhẫn nại. Lúc trước, cái gọi là một chiêu ước hẹn của tên hỗn đản này cũng không quá đáng chỉ là một cái bẫy mà thôi. Nếu như không phải là Chu Nguyên mới lĩnh ngộ môn Nguyên thuật phòng ngự này, chỉ sợ thật đúng là sẽ bị hắn làm cho luống cuống tay chân.
Bây giờ, thằng này thua còn không nhận, như vậy Chu Nguyên cũng thật muốn dạy cho hắn một bài học rồi.
- Hừ!
Nhưng mà ngay khi nguyên khí trong cơ thể Chu Nguyên vận chuyển, chuẩn bị chính thức chiến đấu cùng Vương Lỗi này thì một tiếng hừ lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, sau đó tất cả mọi người đều cảm giác được nhiệt độ trong thiên địa đang hạ xuống.
Giữa không trung, Vương Lỗi cảm thấy hoảng sợ khi nhìn thấy không khí xung quanh mình cũng đã bắt đầu ngưng kết thành băng, chỉ thấy được một đạo nguyên khí màu trắng như tuyết vờn quanh thân thể của hắn, đạo nguyên khí màu trắng cực kỳ lạnh lẽo, trực tiếp làm cho bên ngoài thân thể Vương Lỗi có thêm một lớp sương lạnh, tứ chi lập tức bị đóng băng.
Vương Lỗi gian nan quay đầu và lập tức nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Lý Khanh Thiền đang nhìn chằm chằm vào hắn, bàn tay ngọc kia đang nâng lên, đạo nguyên khí trắng như tuyết kia đang tiến ra từ lòng bàn tay của nàng.
- Chẳng lẽ người của Kiếm Lai Phong đều không chịu nổi thất bại sao?
Lý Khanh Thiền lạnh lùng nói.
Trong sân thi đấu, trên mặt một vài đệ tử của Kiếm Lai Phong đều lộ ra thần sắc xấu hổ.
Triệu Chúc cũng có chút lúng túng. Hắn làm sao mà không biết được câu nói này của Lý Khanh Thiền nhìn như là nói với Vương Lỗi nhưng thật ra là hướng về phía hắn. Lúc này tay áo run lên, một đạo nguyên khí giống như là cầu vồng lao ra, nhanh chóng cuốn lấy Vương Lỗi sắp bị Lý Khanh Thiền vây khốn rồi ném đến một bên.
- Vương Lỗi, đã thua thì cũng đừng có dây dưa nữa rồi.
Triệu Chúc trầm giọng nói.
Lúc này, sắc mặt của Vương Lỗi cực kỳ khó coi, xấu hổ tới cực điểm. Phải biết rằng, thực lực của hắn còn mạnh hơn Từ Viêm một đường mà ngày trước, khi chiến đấu với Từ Viêm, Chu Nguyên bị bức phải chật vật như vậy, cho nên hắn nghĩ rằng hôm nay chỉ cần ra tay tất nhiên là sẽ dễ dàng hạ gục được Chu Nguyên.
Nhưng mà ai có thể ngờ được, chỉ trong thời gian chưa đến một tháng, thực lực của Chu Nguyên vậy mà lại có thể tăng lên nhanh như thế, hơn nữa, còn tu luyện thành công một môn Nguyên thuật có lực phòng ngự kinh người như thế.
Lúc trước, khi chiến đấu cùng Từ Viêm, Chu Nguyên hiển nhiên là còn chưa tu luyện môn Nguyên thuật này thành công, nếu không hắn cũng sẽ không chật vật như vậy.
Chung quanh quảng trường, rất nhiều đệ tử đều kinh dị nhìn qua bóng dáng của Chu Nguyên, hiển nhiên bọn họ đồng dạng là đã nhận ra lúc này Chu Nguyên đã trở nên mạnh hơn khi chiến đấu cùng Từ Viêm lúc trước.
Trên bậc thang, Lý Khanh Thiền nhìn về phía Triệu Chúc, thản nhiên nói:
- Hôm nay Vương Lỗi đã thua, tư cách của Chu Nguyên xem như đã có sao?
Triệu Chúc hai tay ôm trường kiếm, đôi mắt cụp xuống, nói:
- Lý sư tỷ đã nói như thế, chúng ta đây tự nhiên là không có ý kiến, nhưng mà ta vẫn muốn khuyên sư tỷ một câu, chỉ dựa vào một cái xác rùa đen cũng không thể đại biểu rằng Chu Nguyên cũng sẽ không là cản trở rồi.
- Nếu như bởi vì Chu Nguyên mà làm cho nhiệm vụ thất bại, ta sẽ tự mình đi lĩnh phạt, không cần Triệu sư đệ phải hao tâm tổn trí.
Lý Khanh Thiền lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, nàng tiến lên một bước, đôi mắt dễ thương nhìn về phía mọi người ở quanh, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra ở trên quảng trường:
- Trải qua thương nghị, Chu Nguyên sẽ trở thành một nhân tuyển cuối cùng tham gia nhiệm vụ Thiên cấp này, trong các ngươi còn ai có dị nghị hay không?
Phần lớn người ở trên quảng trường lúc này đều đệ tử đai tím của các phong mà mục đích khi bọn họ tụ tập ở chỗ này kỳ thật cũng là bởi vì một danh ngạch còn chưa được quyết định chắc chắn của Chu Nguyên.
Nhưng trận chiến đấu của Chu Nguyên cùng Vương Lỗi đã lại hiển lộ ra một ít thực lực của Chu Nguyên làm cho các đệ tử khác chùn bước. Bởi vì bọn họ đều biết chỉ bằng môn Nguyên thuật phòng ngự như xác rùa đen kia, Chu Nguyên đã gần như có thể đứng ở vị trí bất bại, bởi vì đa số đệ tử ở đây thật đúng là không chắc chắn rằng mình có thể đánh vỡ nó.
Chuyện này làm cho bọn họ hiểu được, hiện tại, Chu Nguyên hiển nhiên là đã mạnh hơn khi chiến đấu cùng Từ Viêm rồi.
Hơn nữa, hôm nay, Chu Nguyên còn được Lý Khanh Thiền ủng hộ, cho nên cái danh ngạch này chỉ sợ đã không có cách nào dao động, chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn.
Nghĩ thông suốt điểm này, rất nhiều đệ tử liếc nhau và đều chỉ có thể thất vọng thở dài một tiếng...
Trên quảng trường, không người nào lên tiếng.
Thấy thế, lúc này, Lý Khanh Thiền mới bình tĩnh nói:
- Đã như vậy, ta xinu tuyên bố, danh ngạch tham gia nhiệm vụ Thiên cấp lần này đã đủ.
Trên quảng trường, mấy đệ tử còn lại thấy Lý Khanh Thiền tuyên bố như thế, cũng chỉ có thể lắc đầu và nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt của mấy người Triệu Chúc cũng không quá tốt, bọn họ cũng không có ở lâu mà quay người nhanh chóng bỏ đi.
Lý Khanh Thiền cũng không có để ý tới bọn họ, nàng đi xuống bậc thang, đi đến trước mặt Chu Nguyên và nói:
- Ngươi cũng không tệ lắm, cuối cùng cũng không có để cho ta mất mặt.
Ở bên cạnh Lý Khanh Thiền, Bạch Ly kia cũng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với vẻ hiếu kỳ, sau đó nắm tay nhỏ nắm chặt lại, nói:
- Cái xác rùa đen này của ngươi trông có vẻ cứng rắn đó, có thể đứng im cho ta thử đánh mấy quyền được không?
Nghe thấy câu nói này của nàng, Chu Nguyên cũng không khỏi há hốc mồm, nhưng hắn biết được, cô gái mới nhìn qua có thân thể hơi gầy này lại là người của Hồng Nhai Phong, một quyền này của chỉ sợ còn khủng bố đòn tấn công vừa rồi của Vương Lỗi.
Vì vậy hắn không có trả lời nàng mà chỉ là nhìn về phía Lý Khanh Thiền, ôm quyền nói:
- Lần này thật sự là tạ ơn Lý sư tỷ rồi.
Nếu như không có Lý Khanh Thiền kiệt lực bảo vệ hắn, chỉ sợ hắn thật sự là không có tư cách tham gia nhiệm vụ Thiên cấp này rồi, dù sao Triệu Chúc kia thật sự là không vừa mắt hắn.
Lý Khanh Thiền nhìn hắn một cái, nói:
- Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành, đi Hắc Viêm Châu, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.
- Mặt khác, ngươi cũng không nên bởi vì tu luyện thành công một môn Nguyên thuật phòng ngự mà đã đắc chí. Trong nhiệm vụ lần này, ta cũng không trông cậy vào việc ngươi có thể giúp đỡ được nhiều hay ít mà chỉ hi vọng rằng ngươi không phải trở thành vướng víu của mọi người.
Vừa dứt lời, nàng cũng không có ở lâu mà lập tức quay người rời đi, lưu lại một bóng lưng yểu điệu uyển, chuyển, xinh đẹp.
Nhìn qua bóng lưng xinh đẹp kia của Lý Khanh Thiền, Chu Nguyên nhún nhún vai.
- Lý sư tỷ thật sự là lạnh lùng như núi băng.
Đột nhiên, hắn lại nở nụ cười, trong mắt có xuất hiện thần sắc kích động.
- Nhiệm vụ Thiên cấp sao... Ta ngược lại là có chút chờ mong đấy.