Chỗ quảng trường bên ngoài cửa Trắc điện, đang có rất nhiều bóng người giáng xuống từ trên trời, tụ tập về nơi đây. Ánh mắt của tất cả mọi họ đều mang theo vẻ kỳ dị và nhìn vào hai bóng người đang đứng giằng co giữa sân.
Phần lớn người đều biết thân phận của hai người này. Vương Lỗi thì là đệ tử đai tím lâu năm của Kiếm Lai phong, danh tiếng của hắn còn cao hơn một đoạn so với Từ Viêm. Về phần Chu Nguyên, tuy rằng chỉ là đệ tử mới gia nhập nội môn, thế nhưng trong khoảng thời gian nửa năm trở lại đây lại liên tục thể hiện ra thiên phú kinh người của mình, nhiều người dự đoán hắn sẽ sớm trở thành đệ tử kiệt xuất nhất trong lứa đệ tử mới gia nhập vào nội môn năm nay.
Mà bây giờ hai người này lại đang đứng giằng co ở nơi đây, hiển nhiên là có chuyện đáng xem.
Trong vô số những ánh mắt nhìn chăm chú, thần sắc của Vương Lỗi lại rất nhẹ nhàng, hắn nhìn Chu Nguyên rồi cười nói với vẻ ung dung:
-Chu Nguyên sư đệ, ta biết thiên phú của ngươi cũng không tệ. Thế nhưng ngươi nên biết là đi đường thì phải đi từng bước một, đừng quá mơ mộng hão huyền, đó cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Chu Nguyên cười cười, chỉ là nói:
-Còn mong nhận được sự chỉ giáo của Vương Lỗi sư huynh.
Vương Lỗi thấy thế thì ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, nói:
-Vốn cũng không muốn để cho ngươi phải xấu mặt trước mọi người, thế nhưng ngươi lại vẫn cứ cố chấp muốn rước lấy nhục nhã vào mình thì cũng đừng trách sư huynh ta ỷ lớn hiếp nhỏ.
Vừa nói xong, con mắt của Vương Lỗi lập tức lộ ra vẻ hung ác.
Oành!
Trong nháy mắt tiếp theo, một cột nguyên khí cực kỳ hùng hồn trực tiếp phóng từ đỉnh đầu hắn bay lên tận trời, tựa như một cột sáng cao tới ngàn trượng. Cùng lúc đó có từng luồng từng luồng uy áp bao phủ mà ra, khiến cho không khí xung quanh đều hơi có chút run run.
Vương Lỗi vừa ra tay đã thể hiện ra thực lực còn mạnh hơn một phần so với Từ Viêm lúc trước.
Bên ngoài quảng trường, đông đảo ngươi vây xem thấy vậy thì cũng kinh hô thành tiếng.
Vương Lỗi chậm rãi xòe bàn tay ra, bàn tay của hắn hơi dài, có chút nám đen, nhưng tựa hồ lại ẩn chứa lôi điện, tản ra một luồng khí thế cực kỳ hung hãn.
-Chu Nguyên sư đệ, nếu đã hẹn chỉ đánh một chiêu thì ta sẽ không nương tay... Nếu trúng phải một chưởng này của ta thì chỉ sợ là ngươi sẽ không quá tốt đâu. - m thanh của Vương Lỗi trầm trầm.
Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, hai tay hơi khép, nguyên khí bên trong thể nội cũng bắt đầu phun trào.
Vương Lỗi thấy vậy thì khóe miệng nở ra một nụ cười đầy mỉa mai, trong một chớp mắt tiếp theo, nguyên khí bên trong cơ thể hắn đột nhiên vận chuyển, tụ tập tới lòng bàn tay của hắn, cuối cùng hình thành từng luồng lôi điện đan xen.
Một đợt dao động cực kỳ cuồng bạo lập tức phát tán ra xung quanh.
Nguyên khí mang theo lôi điện tràn lan, cuối cùng hội tụ đến trên bàn tay Vương Lỗi, hình thành một thanh lôi kiếm, mũi kiếm sắc bén và tràn đầy cuồng bạo.
Mặt đất dưới chân Vương Lỗi không chịu nổi áp lực trực tiếp sụp đổ.
Xung quanh quảng trường, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì những đệ tử đứng xem đều lộ ra vẻ mặt giật mình.
-Không ngờ Vương Lỗi lại đang ra chiêu "Kiếm Lai Chưởng" của Kiếm Lai phong!
-Nghe nói dù là ở trong Kiếm Lai phong thì môn Nguyên thuật có tên là "Kiếm Lai Chưởng" này cũng rất là nổi danh. Bởi vì môn Nguyên thuật này tiêu hao nguyên khí cực lớn, lực công kích mạnh mẽ. Dù cho là người có cảnh giới thất trọng thiên thì sau khi thi triển một lần, trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo sẽ khó có thể thi triển tiếp được nữa.
-Cái tên Vương Lỗi ngày đúng là xảo trá, cái gì mà chỉ hẹn đánh đúng một chiêu... Rõ ràng là bởi vì sau khi đánh một chiêu này thì hắn cũng không còn quá nhiều sức nữa.
-Đây chính là đặc điểm nổi bật của nhóm nguyên thuật "Nhất Bản Phủ"... Sau khi Nguyên thuật được triển khai, nếu không phải là kẻ địch bị tiêu diệt chỉ trong một chiêu, thì chính là bản thân mất sức chiến đấu bởi vì phải tiêu hao nguyên khí quá lớn.
-...
Đông đảo đệ tử xì xào bàn tán, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Vương Lỗi sẽ đưa ra hẹn ước một chiêu kia.
Trên bậc thang, thấy cảnh này thì gương mặt xinh đẹp của Lý Khanh Thiền lại càng thêm lạnh lùng, nàng nhìn về phía Triệu Chúc, cười lạnh nói:
-Thì ra mưu đồ của các ngươi là ở chỗ này...
Lúc trước, Lý Khanh Thiền còn tưởng là bởi vì Vương Lỗi khinh thường Chu Nguyên nên mới nói ra quy tắc chỉ đánh một chiêu. Thế nên là nàng mới mở miệng đồng ý thay cho Chu Nguyên. Thế nhưng đến hiện tại thì làm sao còn không biết là mình đã trúng kế của Triệu Chúc cùng Vương Lỗi?
Cứ nhìn uy thế hiện nay của Vương Lỗi thì chỉ sợ là dù Từ Viêm đến đây thay thế vào vị trí của Chu Nguyên, thì cũng sẽ bị giải quyết chỉ trong một chiêu.
Triệu Chúc nghe vậy thì chỉ cười nhạt, đáp lời:
-Lý sư tỷ, nên nhớ nếu như kẻ địch là đám người của Thánh Cung thì bọn chúng cũng sẽ không nói rõ cho chúng ta biết là sẽ dùng phương thức chiến đấu như thế nào.
Đang đứng tại bên người Lý Khanh Thiền, Bạch Ly cũng quan sát Chu Nguyên cùng Vương Lỗi, cuối cùng thở dài lắc đầu. Phải đối mặt với một chưởng mạnh mẽ như vậy thì một người như Chu Nguyên, khi mà không lâu trước đây còn phải rất chật vật mới có thể đối phó với Từ Viêm, thì làm sao có thể đỡ nổi cho được?
Ngay khi Vương Lỗi thi triển ra "Kiếm Lai Chưởng" thì kết quả của trận đấu đã được quyết định rồi.
Chỉ là như vậy cũng tốt, nếu Chu Nguyên mà thua thì chắc hẳn là cũng sẽ không còn mặt mũi ở lại chỗ này. Như vậy thì nhóm người bọn họ cũng sẽ không còn vướng víu.
Oành!
Ngay tại thời điểm là mọi người vẫn còn đang suy nghĩ miên man, thì đột nhiên trong quảng trường vang lên một tiếng sét nổ. Chỉ thấy tên Vương Lỗi kia cười lớn một tiếng, bàn chân dẫm mạnh một cái, thân hình phóng lên tận trời, ở trên cao nhìn xuống Chu Nguyên đang đứng ở dưới sân.
Bàn tay nắm chặt thanh Lôi Kiếm kia của hắn nâng lên chậm rãi, con mắt lạnh lùng cũng khoá chặt vị trí Chu Nguyên ở phía dưới.
-"Kiếm Lôi Chưởng"!
Trong nháy mắt khi tiếng hét to vang vọng giữa đất trời, cánh tay Vương Lỗi cũng vung mạnh xuống dưới, chỉ chốc lát sau thì trong không gian vang lên tiếng sấm rền, một luồng lôi điện sáng chói cũng bay ra từ trong lòng bàn tay của hắn.
Xoẹt!
Một bàn tay lôi điện lớn chừng trăm trượng, cầm theo một thanh Lôi Kiếm chém vỡ hư không mà xuống, mang theo uy thế cực kỳ lăng lệ và bá đạo.
Bàn tay kia còn chưa đập xuống thì quảng trường phía dưới đã bắt đầu nứt toác ra.
Chu Nguyên đứng ở dưới sân cũng ngẩng đầu nhìn lên, gió xoáy từ trên trời giáng xuống thổi tà áo của hắn bay phất phới.
Nhìn bàn tay đang càng ngày càng gần mình kia, Chu Nguyên cũng hít sâu một hơi:
-Thật là một môn Nguyên thuật bá đạo...
Thần sắc Chu Nguyên ngưng đọng, nhưng lạ thường là vẻ mặt của hắn cũng không có chút nào kinh sợ, ngược lại lại nhìn như là đang rất kích động.
“Vừa lúc dùng để thử Thông Thiên Huyền Mãng Khí của ta một chút...”
Sau khi cảnh giới đạt tới cấp độ Thái Sơ tứ trọng thiên, nhờ vào độ hùng hậu của nguyên khí trong cơ thể tăng lên mà Chu Nguyên đã có thể khai phá thêm những huyền diệu tiềm ẩn của Thông Thiên Huyền Mãng Khí.
Hai tay Chu Nguyên chậm rãi khép lại, hai mắt cũng nhắm hờ, hơn 1.000 viên tinh thần nguyên khí bên trong khí phủ cũng bạo phát ra hào quang óng ánh. Từng dòng nguyên khí màu vàng óng cuồn cuộn chảy xuôi trong toàn thân Chu Nguyên.
Oanh!
Cuối cùng, Thông Thiên Huyền Mãng Khí xông ra từ thể nội Chu Nguyên, phóng lên tận trời, trong đó còn có thể nhìn thấy một ảnh áo của một con mãng xà cực lớn đang gầm thét, toàn thân con mãng xà được bao bọc bởi từng lớp vảy màu vàng, nó cuộn người lại, cuối cùng tạo thành từng vòng từng vòng quay chung quanh Chu Nguyên.
Hình dáng khi con mãng xà cuộn tròn bao xung quanh Chu Nguyên rất giống như một chiếc chuông lớn.
Chiếc chuông này có phong cách cực kỳ cổ xưa, vững chắc như thành đồng, khó có thể phá hủy.
-Thông Thiên Huyền Mãng Khí, Huyền Mãng Đại Kim Chung!
Lúc này, một âm thanh trầm thấp cũng chậm rãi phát ra từ trong miệng Chu Nguyên.
Môn Nguyên thuật này được sinh ra khi Thông Thiên Huyền Mãng Khí được tiến bộ thêm, là một loại Nguyên Thuật phòng ngự cực mạnh.
Ầm ầm!
Cũng trong nháy mắt khi con mãng xà hóa thành kim chung, bàn tay mang theo Lôi Kiếm kia của Vương Lỗi cũng sắp sửa lao tới, cuối cùng mạnh mẽ va đập với bề ngoài của Kim Chung trong vô số những ánh mắt mong chờ của ngươi đứng xem.
Cheng!!!
Một tiếng chuông ngâm vang vang vọng giữa đất trời!
Ào ào!
Ngay sau đó, một đợt sóng xung kích cực kỳ cuồng bạo cũng tàn phá ra xung quanh, toàn bộ quảng trường cũng lập tức sụp đổ, từng tảng đá vỡ vụn, khói bụi tràn ngập.
Các đệ tử xung quanh cũng vội vàng tránh lui.
Chỉ là vừa lùi lại, ánh mắt của bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào trong sân đấu.
Vương Lỗi đạp chân trên nguyên khí, đứng giữa không trung, nhìn phía dưới bị bao phủ trong màn khói bụi thì không nhịn được nở ra nụ cười, hắn cảm thấy khá hài lòng với lực phá hoại mà mình có thể tạo ra.
-Đồ không biết trời cao đất rộng. Lại dám đón đỡ một chiêu này của ta! -Tiếng cười của hắn tràn đầy âm trầm, sau khi đỡ phải một chiêu này thì tên Chu Nguyên kia sẽ chắc chắn bị trọng thương. Mà vị trí cho thành viên đội ngũ xử lý nhiệm vụ Thiên cấp cũng sẽ không thuộc về hắn nữa.
Một làn gió nhẹ lướt qua, cuốn bay đi khói bụi đang bao phủ khiến cho cảnh tượng bên trong quảng trường dần dần trở nên rõ ràng.
Rất nhiều ánh mắt vội vàng tập trung vào.
Sau khi khói bụi tan đi một phần, cảnh tượng sụp đổ của cả quảng trường, với những vết nứt tràn lan cũng hiện ra trước mắt mọi người. Lực phá hoại đáng sợ tới mức này khiến cho rất nhiều đệ tử đều chậc lưỡi.
-Môn Nguyên thuật "Kiếm Lôi Chưởng" của Kiếm Lai phong này quả không thẹn với danh tiếng uy lực bá đạo của mình.
-Tên Chu Nguyên kia cũng thật là chủ quan, phải biết dù cho là Từ Viêm thì cũng không chắc có thể đỡ nổi một chiêu này của Vương Lỗi, huống chi là hắn...
-Chỉ sợ là ngay từ đầu thì Vương Lỗi đã có ý định đánh cho Chu Nguyên trọng thương. Đến lúc đó thì hắn sẽ không còn cách nào tham gia nhiệm vụ Thiên cấp lần này nữa, vị trí dành cho hắn cũng hiển nhiên là được để trống ra.
-Nói cho cùng thì tên Chu Nguyên này vẫn còn quá cấp tiến, dù sao thì hắn cũng mới chỉ là đệ tử mới tấn cấp mà thôi. Nhiệm vụ Thiên cấp vẫn còn nằm ngoài khả năng của hắn.
-...
Rất nhiều tiếng bàn luận xôn xao liên tục truyền ra.
Cũng vào lúc này, bụi mù bên trong quảng trường đã đều tán đi hết.
Mọi ánh mắt đều hướng về trung tâm quảng trường.
Chỉ một giây sau đó, toàn bộ những tiếng bàn luận xôn xao lại đột nhiên im bặt.
Giữa không trung, nét tươi cười trên khuôn mặt Vương Lỗi cũng lập tức cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Trên bậc thang, Lý Khanh Thiền cùng Bạch Ly cũng đều kinh ngạc kêu khẽ lên một tiếng.
Mà con người của Triệu Chúc cũng hơi co rút lại.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, khi khói bụi hoàn toàn biến mất, tại nơi sân rộng vốn gần như sụp đổ kia, lại có một khoảnh đất với bán kính chừng mấy trượng hoàn hảo không chút tổn hao nào!
Mà Chu Nguyên lại đang đứng ở chính giữa của khoảnh đất này!
Lúc này, hai mắt của hắn khép hờ, mà con mãng xà màu vàng biến thành kim chung đang vây quanh người hắn vẫn đứng sừng sững ở chỗ cũ, không chút sứt mẻ!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mất, vẻ mặt kinh ngạc không nói thành lời...
Ai cũng không nghĩ tới, rằng một chưởng kinh thiên động địa như vậy của Vương Lỗi lại bị Chu Nguyên đón đỡ được, hơn nữa lại còn trong trạng thái không bị thương tổn chút nào như vậy...