Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 448 - Chương 447: Người Quen Biết Cũ

Chưa xác định
Chương 447: Người quen biết cũ

Hắc Viêm Châu tọa lạc ở khu vực Đông Nam của Thánh Châu đại lục, châu vực này cực kỳ rộng lớn. Bàn về diện tích, nó gần như là đã vượt qua một nửa đại lục tầm thường mà từ đó cũng có thể nhìn ra Thánh Châu đại lục này rộng lớn như thế nào.

Cũng khó trách, tất cả mọi người đều nói Thánh Châu chiếm hết sáu phần số mệnh của Thương Huyền Thiên, nội tình như thế đích thật là làm cho đại lục khác khó có thể với tới.

Bởi vậy, để đi một chuyến từ Thương Huyền Tông tới Hắc Viêm Châu, mấy người Chu Nguyên cũng đã mất gần mười ngày.

trên bầu trời mênh mông vô tận, một vệt sáng lao nhanh qua, ở trong vệt sáng là một chiếc phi thuyền mảnh khảnh, trên phi thuyền lóe ra rất nhiều Nguyên văn, hào quang ngưng tụ, tốc độ cực nhanh.

Ở trong khoang thuyền, Chu Nguyên nhắm chặt hai mắt, ở trước mặt của hắn có mấy gốc Cổ Mộc đang lơ lửng, trong Cổ Mộc có Ất Mộc chi khí phát ra và đều bị hắn hấp thu.

Hiển nhiên là mặc dù trong lúc đang chạy đi, Chu Nguyên cũng đang nắm chặt thời gian hấp thu Ất Mộc chi khí, cố gắng hoàn thiện một đạo Thái Ất văn trong cơ thể.

Sau một hồi, hắn mở hai mắt ra, rất nhiều Cổ Mộc lơ lửng trước mặt hắn lập tức hóa thành bột phấn, bay đi mà bên ngoài thân thể của hắn ẩn ẩn có ánh sáng màu xanh ngọc bích lập loè xuất hiện, sau đó nội liễm xuống dưới làn da.

Cảm thụ được Thái Ất văn trong cơ thể lại một lần nữa hoàn thiện thêm một tia, Chu Nguyên khẽ gật đầu, muốn tu luyện Thái Ất văn thành công cũng không phải chuyện một sớm một chiều, vẫn là phải bước từng bước một.

Đương nhiên mấu chốt nhất chính là Cổ Mộc trăm năm trong tay hắn cũng không nhiều rồi.

- Các vị, chúng ta đã tới sơn mạch Hắc Viêm rồi.

Mà đúng lúc này, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia của Lý Khanh Thiền từ bên ngoài truyền đến.

Chu Nguyên đi ra khỏi buồng nhỏ, lên trên boong thuyền, chỉ thấy mọi người đều đã đi ra bên ngoài, hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau đó liền nhìn thấy phía cuối đường chân trời có sơn mạch màu đen xuất hiện.

Càng đến gần sơn mạch màu đen kia, không khí xung quanh tựa như là càng thêm nóng bỏng.

Giống như một Hỏa Diệm sơn.

- Chúng ta sẽ đặt chân ở Hắc Hỏa Thành bên ngoài sơn mạch Hắc Viêm. Hôm nay, nhân mã của tất cả các thế lực ở khắp nơi đều tụ họp ở chỗ này. Mặt khác, Thương Huyền Tông chúng ta còn đã phái một vị trưởng lão tọa trấn tại đây, để ứng đối với cao tầng của thế lực khác.

- Trước tiên, chúng ta nên vào Hắc Hỏa Thành, gặp mặt vị trưởng lão này đã, để có thể hiểu rõ hơn về tình huống của nhiệm vụ.

Lý Khanh Thiền nhìn về phía mọi người, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Nghe Lý Khanh Thiền nói vậy, mọi người tự nhiên là không có dị nghị, gật gật đầu.

Thấy thế, Lý Khanh Thiền cũng không nói thêm nhiều lời, phi thuyền đột nhiên đẩy nhanh tốc độ hơn. Sau nửa nén hương, bọn họ đã xuất hiện ở bên ngoài sơn mạch Hắc Viêm, chỉ thấy được ở đằng xa xa kia, một tòa thành khổng lồ như ẩn như hiện.

Tòa thành này cũng cực kỳ tấp nập, từ bốn phương tám hướng liên tục có phi thuyền lướt đến, đi vào trong tòa thành.

- Bởi vì sơn mạch Hắc Viêm này đang trong thời kỳ bộc phát sinh ra rất nhiều Nguyên tài quý giá cho nên gần đây Hắc Viêm Châu trở nên cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều tán tu cũng muốn tới đây thử thời vận.

Trong lúc đang nói chuyện, Lý Khanh Thiền đã nhanh chóng thu hồi phi thuyền, sau đó một đoàn người là chân đạp nguyên khí bay vào trong tòa thành kia.

Trong Hắc Hỏa Thành cũng cực kỳ phồn hoa, đường đi rộng rãi thông suốt bốn phương, dòng người huyên náo, đủ loại cửa hàng tràn ngập trong đó.

Lý Khanh Thiền chưa từng dừng lại thêm, nàng nhanh chóng mang theo mọi người về một hướng trong thành. Ở chỗ này có một tòa lầu các xa hoa đại khí đứng sừng sững mà ở chỗ cửa ra vào của lầu các còn có một cái tấm bảng gỗ, trên bảng gỗ viết ‘ Người chưa đến Thái Sơ Cảnh thì không thể đi vào’.

Nhìn qua câu nói trên tấm bảng gỗ kia, Chu Nguyên cũng có chút im lặng, nơi này còn có chuyện kỳ thị.

- Tại đây hôm nay là điểm dừng chân của tất cả thế lực lớn, nếu như không có chút thực lực, tiến vào cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lý Khanh Thiền nhìn Chu Nguyên một cái, sau đó liền dẫn mọi người đi vào trong lầu các.

mấy người Chu Nguyên nhanh chân theo sau, trong lầu các ngược lại là cực kỳ rộng rãi, chỉ là hôm nay có quá nhiều người đến, tiếng ồn ào vang vọng.

Nhưng mà Chu Nguyên có thể nhìn ra được, mỗi một bóng người ở trong này đều tản ra uy áp làm cho nguyên khí trong người hắn bắt đầu khởi động, hiển nhiên là những người cũng có chút ít thực lực.

Khi nhóm người Chu Nguyên bước vào trong lầu các, khí tràng cùng với dung nhan khí chất của Lý Khanh Thiền làm cho cảnh tượng vốn ầm ỹ trong lầu các lập tức trở nên yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đều nhìn qua.

Nhưng mà khi những ánh mắt này nhìn thấy lệnh bài của Thương Huyền Tông treo ở bên hông mấy người Chu Nguyên, những người khác lập tức biết được thân phận của bọn họ. Lúc này, bọn họ đều co lại, ánh mắt cũng không dám càn rỡ, vốn là còn có mấy người muốn mở miệng ba hoa thì là nhanh chóng nuốt những lời định nói trở về.

Thân là một trong những tông môn hàng đầu của Thương Huyền Thiên, hiển nhiên là uy danh của Thương Huyền Tông khiến cho không người nào dám tới khiêu khích.

Dung nhan tuyệt mỹ của Lý Khanh Thiền vẫn lạnh như băng, nàng căn bản không có để ý tới những ánh mắt kia, mà trực tiếp đi lên trên lầu.

- Ha ha ha. Đây không phải là Lý Khanh Thiền, đệ nhất mỹ nhân của Thương Huyền Tông hay sao? Như thế nào mà lần này Thương Huyền Tông lại phái ngươi đi ra?

Mà khi bọn họ vừa lên đến trên lầu, bỗng nhiên có một giọng nói tựa như là đang trêu tức của một cô gái truyền đến.

Lý Khanh Thiền lạnh lùng nhìn về phía người vừa nói chuyện, sau đó con ngươi lập tức co vào.

Chỉ thấy được ở chỗ đó có một đám người tụ tập mà ở vị trí trung tâm là một cô gái mặc váy dài in hình hoa tươi, trông cực kỳ kiều diễm đang cười mỉm nhìn sang.

Ở chung quanh cô gái này phần lớn đều là nữ tử, hơn nữa mỗi người đều xinh đẹp mỹ động lòng người, khiến cho vô số ánh mắt vụng trộm nhìn qua, chỉ có điều là không ai dám đến quấy rối.

Bởi vì những cô gái này đều đến từ Bách Hoa Tiên Cung.

Mà cô gái cầm đầu kia tên là Phùng Oánh, cũng một vị Thánh Tử của Bách Hoa Tiên Cung, địa vị tương đối cao.

- Phùng Oánh, Bách Hoa Tiên Cung lần này dĩ nhiên lại để ngươi lĩnh đội.

Nhìn qua cô gái kiều diễm ướt át kia, ngữ khí của Lý Khanh Thiền cũng có chút kinh ngạc, nàng cùng đối phương cũng coi như là nhận thức, bởi vì trước kia bọn họ đã từng gặp mặt, chiến đấu, nói chuyện trong một số nhiệm vụ của hai tông.

- Muốn tới ngồi một chút không?

Phùng Oánh giống như cười mà không phải cười.

Nghe nàng nói vậy, Lý Khanh Thiền ngược lại là không có gì do dự, nàng nhanh chóng cất bước đi tới.

- Ha ha. Nguyên lai còn có Triệu Chúc huynh, thật sự là đã lâu không gặp...

Mà tiếp đó, Phùng Oánh cũng đã thấy Triệu Chúc đi phía đằng sau Lý Khanh Thiền, lúc này nàng tự nhiên cười nói.

Triệu Chúc mỉm cười nói:

- Phùng Oánh sư tỷ ngược lại là càng ngày càng xinh đẹp rồi.

Phùng Oánh cười dịu dàng mà nói:

- Có đệ nhất mỹ nhân của Thương Huyền Tông các ngươi ở chỗ này, ta sao có thể nói mình xinh đẹp được.

Khi bọn họ nói chuyện, ánh mắt của mấy người Tần Hải cũng nhìn về phía đám người kia, lại sau đó ánh mắt của bọn họ không nhịn được nhìn về phía một bóng lưng xinh đẹp bên trong nhóm người kia.

Chỉ thấy được ở đằng kia, ở bên trong những nữ đệ tử xinh đẹp của Bách Hoa Tiên Cung có một thiếu nữ mặc váy đen, da thịt trắng nõn như ngọc, dung nhan cũng không kém gì Lý Khanh Thiền.

Hơn nữa, khiến cho người ta chú ý nhất chính là đôi mắt to tròn của thiếu nữ kia, quả nhiên là một tuyệt thế vưu vật.

Khí chất kiều mỵ như vậy vô cùng hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, cho nên trước khi Lý Khanh Thiền đến, chỉ sợ phần lớn ánh mắt ở bên trong lầu các đều hội tụ ở trên người của nàng.

Ánh mắt của mấy người Tần Hải cũng bị nàng hấp dẫn, nhưng mà chợt bọn họ nhìn thấy, ở bên cạnh thiếu nữ mặc váy đen này đã có không ít nam tử đứng vây quanh. Nhìn qua những nam tử này đều có khí chất không tầm thường mà nổi bật nhất trong nhóm người này chính là một thanh niên mặc áo bào trắng, mặt mỉm cười.

Thanh niên kia có bộ dáng tuấn lãng, một nụ cười ôn hòa luôn nở trên khuông mặt, nhưng khi mấy người Tần Hải trông thấy lệnh bài ở bên hông hắn, con ngươi lại co vào.

Đó là lệnh bài của Thánh Cung.

- Không có nghĩ tới ở đây còn có người của Thánh Cung.

Lý Khanh Thiền nhìn chằm chằm vào thanh niên mặc áo bào trắng kia rồi thản nhiên nói.

Thấy nàng nhìn qua, thanh niên mặc áo bào trắng kia cũng mỉm cười, ôm quyền nói:

- Tại hạ là Dương Huyền, đệ tử của Thánh Cung.

- Ha ha. Lý Khanh Thiền sư tỷ là Thánh Tử, nên nếu có vấn đề gì, có thể đi tìm Vương Ly, Tào Kim Trụ hai vị Thánh Tử sư huynh mà Thánh Cung chúng ta lần này phái tới. Còn về phần một tiểu nhân vật, không đủ nói đến như ta thì không cần Lý Khanh Thiền sư tỷ đối phó rồi.

Vừa dứt lời, hắn lập tức đưa mắt nhìn sang thiếu nữ mặc váy đen ở bên cạnh, cười đùa, trò chuyện với nàng, không hề bởi vì Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc hai vị Thánh Tử của Thương Huyền Tông nhìn chằm chằm vào mà có chỗ luống cuống.

Mà trên khuôn mặt tuyệt mỹ, nhỏ nhắn thiếu nữ mặc váy đen kia thì là thủy chung mang theo nụ cười dịu dàng vui vẻ, nhìn như thân cận lại luôn làm cho người cảm giác được một chút khoảng cách, khó có thể tiếp cận.

Phùng Oánh kia thì là hướng về phía Lý Khanh Thiền nhún nhún vai, nói:

- Mặc dù vị Dương Huyền sư đệ này cũng không phải là Thánh Tử, nhưng mà ở bên trong Thánh Cung lại có danh khí không nhỏ. Nhưng mà hắn cũng không phải là do ta mời đến, mục tiêu của hắn là tiểu sư muội của chúng ta.

Đôi mắt dễ thương của Lý Khanh Thiền cũng nhìn thoáng qua thiếu nữ mặc váy đen kia, loại khí chất kiều mỵ động lòng người này quá đặc biệt, ngay cả nàng còn không nhịn được nhìn nhiều vài lần.

Thiếu nữ mặc váy đen cũng hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía mấy người Thương Huyền Tông, ánh mắt nhúc nhích. Cuối cùng, sau khi nhìn thấy Chu Nguyên đứng sau cùng, ánh mắt của nàng liền hơi hơi sáng lên.

Mà lúc này Chu Nguyên cũng cười cười, bởi vì làm cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là thiếu nữ mặc váy đen ở trước mắt dĩ nhiên là người quen cũ của hắn, Tả Khâu Thanh Ngư.

Lúc trước nàng cùng Thanh La đồng thời lựa chọn gia nhập Bách Hoa Tiên Cung, không nghĩ tới lần này bọn họ lại được gặp mặt ở chỗ này.

Nơi quê người gặp được bạn cũ, Chu Nguyên cũng cười cười, nâng bàn tay lên, giơ ngón cái chúc mừng Tả Khâu Thanh Ngư.

Mà động tác như vậy của hắn cũng khiến cho mọi người chú ý, mấy người Tần Hải ngay từ đầu chú ý đều hội tụ ở trên người Tả Khâu Thanh Ngư mà lúc này nhìn thấy Chu Nguyên vậy mà trực tiếp rêu rao như thế, tất cả đều bĩu môi.

Tiểu tử, ngươi thực sự nghĩ rằng mị lực của mình là vô hạn sao? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện tiểu tử của Thánh Cung kia cười làm lành nửa ngày mà người thiếu nữ này đều thờ ơ hay sao?

Lý Khanh Thiền, Phùng Oánh cũng liếc nhìn Chu Nguyên.

Phùng Oánh trêu tức mà nói:

- Vị sư đệ này của các ngươi ngược lại là khá thú vị đấy.

Hiển nhiên nàng cũng nghĩ rằng Chu Nguyên muốn dùng loại phương thức này khiến cho Tả Khâu Thanh Ngư chú ý.

Khuôn mặt của Lý Khanh Thiền có chút khó coi, nàng trừng Chu Nguyên một cái, người này cũng không sợ làm nàng mất mặt trước mọi người sao.

Tả Khâu Thanh Ngư tự nhiên cũng nhìn thấy động tác của Chu Nguyên, nhưng mà nàng lại không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

Bàn tay của Chu Nguyên lập tức trở nên cứng đờ, có chút xấu hổ.

Mấy người Tần Hải ở bên cạnh cũng không nhịn được mà khẽ cười.

Chu Nguyên hậm hực đưa tay gãi mũi.

Phốc.

Nhưng mà vào lúc này, khuôn mặt vốn dĩ đang lạnh nhạt của Tả Khâu Thanh Ngư chợt thay đổi. nàng cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên, bàn tay ngọc nâng cái má, nụ cười dịu dàng trông cực kỳ mị hoặc.

Nàng nhìn Chu Nguyên, mắt nheo lại như trăng lưỡi liềm, cười đến tựa như là một tiểu hồ ly:

- Này, Chu Nguyên, đã lâu không gặp.

Nhìn qua nụ cười tươi sinh động trên gương mặt xinh đẹp của Tả Khâu Thanh Ngư, cả Phùng Oánh lẫn Lý Khanh Thiền đều là khẽ giật mình.

Thân là nữ nhân, các nàng sao có thể không nhìn ra, nụ cười tươi lúc này của Tả Khâu Thanh Ngư không còn là nụ cười lễ phép, qua loa lúctrước mà là một loại vui mừng phát ra từ ở sâu trong nội tâm.

Vì vậy sắc mặt của mấy người Tần Hải cũng hơi cứng lại.

Mà nụ cười tươi trên gương mặt tuấn mỹ của Dương Huyền cũng hơi hơi thu liễm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên đang đứng sau cùng hơi có vẻ tĩnh mịch.

Thoáng cái đã trở thành tiêu điểm của mọi người, nhìn qua nụ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly của Tả Khâu Thanh Ngư, khóe miệng Chu Nguyên có chút run rẩy, hắn sao có thể không rõ ràng rằng lúc trước mình lại bị Tả Khâu Thanh Ngư trêu đùa rồi.

Tiểu yêu nữ này vẫn trước sau như một, làm cho người hận đến cắn răng.

Bình Luận (0)
Comment