Trong hoàn cảnh ồn ào, Tô Đoán mỉm cười nhìn qua Chu Nguyên, hai tay áo của hắn đã được vén lên, ở dưới ánh đèn, cái vòng tay màu đen cổ xưa ở chỗ cổ tay của hắn trông có chút thâm thúy.
Ánh mắt của Chu Nguyên gần kề chỉ dừng lại một chút khi lướt qua cái vòng tay kia, sau đó không để lại dấu vết thu trở lại.
Tô Đoán này đến, nói rõ chính là vì tranh giành tình nhân, muốn biểu hiện tài năng ở trước mặt cô gái mà mình ưa thích, cuối cùng lại thuận tiện gõ đối thủ tiềm ẩn là hắn một cái.
Mà đối với tiểu yêu nữ Tả Khâu Thanh Ngư này, Chu Nguyên ngược lại chỉ là bảo trì tâm tính thưởng thức, cho nên Tô Đoán muốn tranh giành tình nhân nhưng hắn cũng không quá hứng thú.
Cho nên vừa nãy, Chu Nguyên đầu tiên là cảm giác nhàm chán, muốn lắc đầu cự tuyệt.
Thẳng đến khi trông thấy cái vòng tay trên cổ tay Tô Đoán ...
- Từ khi nhìn thấy cái vòng tay này của ngươi là ta đã quyết định mình sẽ phải kết giao ‘Bằng hữu’ với ngươi rồi ...
Chu Nguyên mặc niệm một câu ở trong lòng.
Hiện tại, tốc độ hoàn thiện Thái Ất văn của hắn cực kỳ chậm chạp, nguyên nhân chủ yếu chính là vì Ất Mộc chi khí quá mỏng manh, hơn nữa Cổ Mộc quý hiếm lâu năm cũng không dễ tìm.
Mà Cổ Mộc làm cái vòng tay của Tô Đoán trước mắt hiển nhiên là có số năm không thấp, Ất Mộc chi khí nồng đậm mà nó phát tán ra vượt xa tất cả Cổ Mộc mà Chu Nguyên đã hấp thu qua cộng lại.
Nếu như có thể lấy được cái vòng tay này, có lẽ sẽ giúp cho Thái Ất văn trong cơ thể hắn được hoàn thiện một bước dài.
Ánh mắt của Chu Nguyên có chút lập loè, lâm vào suy tư. Thế nhưng mà, hắn cũng không biết mình nên làm như thế nào thì mới có thể không để lại dấu vết biểu đạt ra ham muốn đối với cái vòng tay này, lại không khiến cho Tô Đoán cảnh giác đây?
Dù sao nếu như biểu hiện quá mức mãnh liệt, đối phương tất nhiên sẽ không dễ dàng để cho hắn được như nguyện.
Mà nhìn thấy Chu Nguyên trầm mặc, Tô Đoán kia lại cho rằng Chu Nguyên đang sợ hãi, lúc này trong mắt hiện lên thần sắc khinh miệt. Kỳ thật hắn đã sớm tìm hiểu về Chu Nguyên rồi, cho nên cũng biết được Chu Nguyên chỉ là người đến từ một cái đại lục xa xôi. Lại nói tiếp, nếu như không phải là vì Chu Nguyên còn có thân phận đệ tử của Thương Huyền Tông, chỉ sợ Tô Đoán căn bản là lười nói chuyện với hắn.
Khi đối mặt với đại lục khác, người của Thánh Châu đại lục luôn luôn có một loại cảm giác về sự ưu việt.
Tô Đoán vui vẻ cười, nói:
- Chu huynh cứ việc yên tâm. Chỉ là chơi đùa mà thôi. Nếu như Chu huynh không mang đủ tiền thì cũng không sao. Ta sẽ bao hết phí tổn mua Viêm Tủy thạch lần này.
- Thậm chí nếu là Chu huynh có thể mở ra Viêm Tủy cấp bậc cao thì nó cũng thuộc về Chu huynh.
Hắn tiêu sái cười nói:
- Dù sao đây cũng chỉ là đùa vui giúp mọi người thêm hào hứng mà thôi. Thắng thua cũng không trọng yếu.
- Tốt xấu gì thì Chu huynh cũng là đệ tử của Thương Huyền Tông, đệ tử của danh môn đại phái, chẳng lẽ lại không có dũng khí để tham gia một trò chơi nhỏ này hay sao?
Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trong lời nói mang theo ý trêu tức.
Mà hai người giằng co, hơn nữa ở một bên lại là Tả Khâu Thanh Ngư vô cùng kiều diễm, nhất thời làm cho chỗ ba người đứng trở thành tiêu điểm, vô số ánh mắt đều nhìn qua.
Cùng lúc đó, có một nhóm người có khí thế bất phàm vọt tới, cuối cùng đi tới phía sau Tô Đoán, cười tủm tỉm nhìn qua cảnh tượng này.
- Chu huynh cùng Tô huynh muốn chơi mấy ván hay sao? Ha ha ha. Thật đúng là không tệ, vừa vặn để cho chúng ta mở mang tầm mắt.
- Xem ra Chu huynh tựa hồ là không dám đấy.
- Ngươi nói cái gì vậy? Tốt xấu gì thì Chu huynh cũng là đệ tử của Thương Huyền Tông, làm sao lại thiếu dũng khí chơi một trò chơi được?
Những người cũng này không tính lạ lẫm, lúc Chu Nguyên mới tới thì đã gặp được bọn họ túm tụm ở chung quanh Tả Khâu Thanh Ngư.
Bọn họ đều là thiên kiêu trong các thế lực bản địa có thực lực cực mạnh của Hắc Viêm Châu. Không ngờ, hiện tại, bọn họ ngược lại là ôm đoàn cùng một chỗ, họng súng hiển nhiên là đã nhắm thẳng vào Chu Nguyên.
Dù sao sự quen thuộc giữa Chu Nguyên cùng Tả Khâu Thanh Ngư làm cho tất cả bọn họ đều cảm giác được uy hiếp. Hơn nữa ở trong lòng bọn họ, Chu Nguyên rõ ràng chỉ là một cái Hai lúa đến từ đại lục khác, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể tiến vào tông môn đỉnh cấp như Thương Huyền Tông, chuyện này làm cho bọn họ cảm thấy khinh thường đồng thời lại có chút ghen ghét.
Cho nên trước mắt nhìn thấy Tô Đoán đi ra, muốn làm cho Chu Nguyên mất mặt, bọn họ tự nhiên là vô cùng ủng hộ.
Suy nghĩ một chút có thể đạp đệ tử của một tông phái đỉnh cấp như Thương Huyền Tông một cái, trong lòng bọn họ cũng có chút cảm giác hưng phấn. Dù sao nếu bắt bọn họ đi khiêu khích Thánh Tử của Thương Huyền Tông thì bọn họ lại không có dũng khí, nhưng trước mắt đối mặt với Chu Nguyên, một kẻ chỉ có thực lực Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên, lại đến từ đại lục bên ngoài không thể nghi ngờ là quả hồng mềm tốt nhất.
Nhìn thấy những người này không ngừng giựt giây cho Tô Đoán đi lên thử sức với Chu Nguyên, gương mặt kiều mị của Tả Khâu Thanh Ngư ngược lại là hơi hơi trầm xuống. Nhưng mà lúc nàng vừa định quát tháo thì lại nhìn thấy Chu Nguyên ngẩng đầu lên, đánh mắt ra hiệu cho nàng.
Ánh mắt của hai người gần kề chỉ giao hội trong nháy mắt, nhưng mà người tinh quái lại thông minh đến cực điểm như Tả Khâu Thanh Ngư đã biết Chu Nguyên có kế hoạch để trừng trị đám người này.
Vì vậy sau một khắc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Tả Khâu Thanh Ngư liền có thêm nụ cười ngọt ngào, động lòng người xuất hiện, nàng tỏ vẻ hứng thú và hăng hái mà nói:
- Mở Viêm Tủy thạch sao? Nghe qua thì rất thú vị đó.
Nhìn thấy Tả Khâu Thanh Ngư vậy mà thật sự có hứng thú, Tô Đoán kia lập tức vui vẻ. Mà thấy thế, mấy thanh niên tuấn kiệt còn lại tắc thì là có chút ghen ghét liếc nhìn Tô Đoán, không ngờ người này đánh bậy đánh bạ lại vẫn thật sự khiến cho Tả Khâu Thanh Ngư nổi lên hứng thú.
Tả Khâu Thanh Ngư mỉm cười nói:
- Nhưng vui chơi mà lại không có tặng thưởng thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nghe Tả Khâu Thanh Ngư nói vậy, Tô Đoán khẽ giật mình, nói:
- Thanh Ngư tiểu thư nói đúng, hoàn toàn chính xác là nên có phần thưởng. Chỉ là Thanh Ngư tiểu thư cảm thấy lấy cái gì ra làm phần thưởng mới phù hợp đây?
Tả Khâu Thanh Ngư mỉm cười nói:
- Tùy tiện cầm, chỉ cần đồ vật tùy thân là được rồi ...
Nói xong, nàng còn đánh mắt với Tô Đoán. Đối mặt với ánh mắt long lanh của Tả Khâu Thanh Ngư, Tô Đoán cũng hơi hơi chấn động, dáng tươi cười ở trên mặt lại càng đậm.
Con ngươi đảo quanh giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó, tựa như là nàng đang nghĩ xem nên lấy cái gì ra làm phần thưởng. Cuối cùng, ánh mắt của Tả Khâu Thanh Ngư dừng lại ở trên cổ tay của Tô Đoán.
Tô Đoán thấy thế, giơ tay lên, chỉ thấy được trên cổ tay có một cái vòng tay cổ xưa. Thấy Tả Khâu Thanh Ngư đang hứng thú đánh giá cái vòng tay này, Tô Đoán có chút do dự rồi chợt cười nói:
- Đây là một kiện Nguyên bảo mà cha ta đưa cho ta, dùng Bích Ngọc tùng ngàn năm để luyện chế, có tác dụng dưỡng tâm an thần. Hơn nữa, khi đeo ở trên thân thể, cái vòng tay này còn có tác dụng giúp khôi phục thương thế, cho dù là thân thể bị trọng thương đi nữa thì cũng có thể theo thời gian dần trôi qua mà dần khôi phục.
- Nhưng nếu Thanh Ngư tiểu thư đã nói muốn có phần thưởng, vậy thì ta đây sẽ dùng vật ấy làm phần thưởng.
Tô Đoán thoải mái khoát tay áo, mỉm cười nhìn qua Chu Nguyên, nói:
- Nếu như Chu Nguyên huynh có thể thắng ta, vật ấy sẽ đưa cho ngươi.
Sau khi nói xong, hắn lại còn bổ sung thêm một câu ở trong lòng:
- Đương nhiên, cũng phải nhìn xem ngươi có năng lực này hay không rồi, Hai lúa.
Nhìn thấy Tô Đoán kia thực sự lấy cái vòng tay làm phần thưởng, ánh mắt của Chu Nguyên liếc qua Tả Khâu Thanh Ngư ở một bên, thầm hô một tiếng bội phục ở trong lòng. Lúc trước, ánh mắt của hắn chỉ có chút biến hóa lúc thấy cái vòng tay trên cổ tay Tô Đoán, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt mà thôi, không ngờ lại vẫn bị Tả Khâu Thanh Ngư phát hiện.
Tâm tư của cô gái nhỏ này cũng thật sự là tinh tế, tỉ mỉ.
Hơn nữa, hành động của Tả Khâu Thanh Ngư cũng rất hoàn mỹ, nhìn như tùy ý lựa chọn nhưng mà đã khiến cho Tô Đoán này không chút nghi ngờ lấy cái vòng tay ra làm phần thưởng.
- Ta đã lấy ra tặng thưởng, không biết Chu Nguyên huynh muốn lấy cái gì làm phần thưởng nếu như ta chiến thắng đây?
Tô Đoán nắm cái vòng tay, đột nhiên hỏi.
Nhưng mà vừa mới hỏi xong, Tô Đoán lại không thèm đợi Chu Nguyên trả lời mà đã quay đầu, nhìn qua Tả Khâu Thanh Ngư, cười nói giống như vui đùa:
- Nếu như ta có thể may mắn chiến thắng, vậy thì không bằng Thanh Ngư tiểu thư ngày mai hãy cho ta một cơ hội mở tiệc chiêu đãi tiểu thư làm tặng thưởng nhé! Không biết ý của Thanh Ngư tiểu thư là như thế nào?
Mấy thiên kiêu còn lại kia lập tức ah một tiếng, Tô Đoán này cuối cùng là đã bại lộ mục đích chủ yếu.
Nghe được câu nói này của Tô Đoán, Tả Khâu Thanh Ngư hơi chút rùng mình. Nhưng mà như nghĩ đến điều gì đó, nàng đột nhiên mỉm cười, đôi mắt long lanh to tròn trông càng thêm quyến rũ, làm cho người khó có thể dời mắt, nàng liếc nhìn Chu Nguyên một cái, sau đó rụt rè gật đầu.
Thấy thế, nụ cười ở trên mặt Tô Đoán lập tức trở nên sáng lạn.
Mà trong lúc hắn chưa từng phát giác, Tả Khâu Thanh Ngư thì là lại nhìn qua Chu Nguyên, ánh mắt có chút lăng lệ, ác liệt, cặp môi đỏ mọng hé mở, có thanh âm nhỏ bé truyền vào tai Chu Nguyên.
- Nếu như ngươi thua thì hãy chờ xem bổn tiểu thư thu thập ngươi như thế nào!
Lần này, vì giúp người này, nàng xem như là phải hy sinh nhan sắc rồi!