Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 454 - Chương 453: Thả Pháo Hoa.

Chưa xác định
Chương 453: Thả pháo hoa.

Bên ngoài khu mở Viêm Thạch có rất nhiều người tụ tập lại, khiến cho nơi này chật như nêm cối, bầu không khí hết sức nhiệt liệt.

Ánh mắt của từng người đều nhìn chằm chằm vào hai người Chu Nguyên cùng Tô Đoán đang đứng ở chính giữa, không ngừng bàn tán xôn xao.

-Tên đệ tử của Thương Huyền tông kia thật là ngu xuẩn, lại dám đánh cược cùng với Tô Đoán, cũng không chịu hỏi thăm xem sản nghiệp lớn nhất do Viêm Đỉnh tông quản lý lại là cái gì?

-Đúng đấy, có thể nói là tên Tô Đoán này đã lớn lên trong đống Viêm Thạch, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, hoàn toàn không kém cỏi hơn so với những đại sư có chuyên môn về nghề đoán Viêm Thạch này.

-Ha ha, chắc hẳn là tên đệ tử của Thương Huyền tông này cho rằng sẽ có người phải nhường nhịn vì thân phận của hắn đây mà.

-Dù sao vẫn còn trẻ tuổi nóng tính.

-...

Những tiếng bàn luận xôn xao kia truyền ra không ngừng, đồng thời cũng bay vào trong tai Tô Đoán. Thế nên nét cười trên khuôn mặt hắn lại càng thêm ung dung, khóe mắt khi nhìn lướt qua Chu Nguyên cũng hiện lên vẻ khinh miệt.

Chỉ là một tên nhà quê cẩnh giới Thái Sơ tứ trọng thiên, nếu như không phải là vì thân phận đệ tử của Thương Huyền tông thì lấy đâu ra tư cách đánh cuộc với đường đường thiếu chủ của Viêm Đỉnh tông như hắn?

“Lần này ta phải làm cho ngươi mất hết thể diện, để cho ngươi biết được nhà quê sẽ mãi là đồ nhà quê. Dù cho có leo được lên cành cây cao Thương Huyền Tông thì vẫn không thể thay đổi thân phận nhà quê của mình.

Tô Đoán cười lạnh một tiếng, sau đó hướng ánh mắt nhìn vào đống Viêm Thạch được trưng bày ở phía trước, bàn tay cũng sờ lên từng viên một, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng do chúng tỏa ra cùng những hoa văn phức tạp ở bên mặt ngoài.

Vẻ mặt Tô Đoán bắt đầu trở nên nghiêm túc, những lời bàn luận của người bên ngoài cũng không hề sai. Từ bé đến lớn, Tô Đoán hắn đã quen với Viêm Thạch, trong suốt nhiều năm như vậy, Nếu chỉ bàn về kinh nghiệm thì hắn tự tin là sẽ không kém hơn bất kỳ vị sư phụ nào ở bên trong tông môn.

Hoa văn bên ngoài những tảng đá mà trong mắt người ngoài là không hề có chút quy luật nào này lại có thể giúp cho hắn tra xét cốt lõi bên trong của Viêm Thạch với xác suất cao đáng kể.

Đương nhiên, tỷ lệ sai lầm là chiếm đa số. Bởi vì sẽ có trường hợp phần Viêm Tủy bên trong Viêm Thạch bị hư hao do một vài nguyên nhân nào đó. Nhưng Tô Đoán có tự tin có thể dựa vào kinh nghiệm lâu năm của mình để hạ thấp xác suất sai lầm đến mức thấp nhất.

Thế là, dưới sự quan sát của bao người, nét mặt Tô Đoán mang theo sự thành kính cùng nghiêm túc, tra xét mỗi một viên Viêm Thạch, ước chừng phải mất tới mấy phút mới chuyển bước sang viên kế tiếp.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn thì sẽ chẳng ai hoài nghi về trình độ trên phương diện này của Tô Đoán, đồng thời cũng càng thêm vững tin vào chiến thắng của hắn.

Mà Chu Nguyên thì trái ngược hoàn toàn, nhìn bộ dáng của hắn khi đi vào khu nhà lựa chọn Viêm Thạch thì chẳng khác gì ông lão nông dân mới vào huyện thành, ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn này ngó kia, sau đó còn xòe hẳn bàn tay ra sờ lên.

Động tác của hắn rất vụng về, thậm chí còn búng tay gõ gõ lên bề mặt Viêm Thạch.

Một số người khác có kinh nghiệm trong việc lựa chọn Viêm Thạch thấy vậy thì đều nhếch miệng cười. Bởi vì hành vi này của Chu Nguyên chẳng giống như một người có trình độ trên phương diện này tí nào.

Mà Chu Nguyên cũng không thèm để ý tới nhắc ánh mắt này, bàn tay hắn rất tùy ý đảo qua một đống Viêm Thạch, cuối cùng tùy tiện cầm lên một viên, tung tung trên tay vài cái, liền nhét vào trong rổ.

-Chỉ kiểm tra có thế mà đã lựa chọn rồi?

Có người thấy vậy thì không nhịn được cười ra tiếng. Nhìn Tô Đoán bên kia đi, mỗi một viên đều được tìm tòi cẩn thận, quan sát hồi lâu, mà Chu Nguyên bên này lại tùy ý cầm lấy. Các thái độ được chăng hay chớ ấy chẳng khác nào như bác gái đứng bên đường mua thức ăn.

Tên này nhất định sẽ thua!

Đến lúc này thì hầu như tất cả mọi người đều xác định là vào ngày hôm nay, tên đệ tử trẻ tuổi đến từ Thương Huyền Tông này sẽ phải rước lấy nhục nhã.

Thậm chí là ngay cả Tả Khâu Thanh Ngư thấy vậy cũng không nhịn được nắm chặt nắm tay.

“Cái tên Chu Nguyên này sẽ không thật sự là làm bừa làm ẩu đấy chứ? Mình cũng không muốn phải ăn cơm cùng với tên thối tha kia đâu!”

Mặc dù bên ngoài chỗ chọn Viêm Thạch khá ồn ào, nhưng trước đó thì Tô Đoán đã đóng lại giác quan của mình. Lúc này hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới phức tạp của những hoa văn kia. Mà khi thời gian chậm chậm trôi qua, hắn cũng từ từ lấy xuống từng viên Viêm Thạch, để vào trong chiếc giỏ của mình.

Mà tại thời điểm khi Tô Đoán thoát ra khỏi trạng thái nghiêm túc này, lúc này bên trong giỏ của hắn đã chứa đầy 5 viên Viêm Thạch mà hắn đã phải lựa chọn kỹ càng rất lâu.

Nhìn năm viên Viêm Thạch trong giỏ, Tô Đoán không nhịn được nở ra một nụ cười đầy tự tin.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Chu Nguyên đang ngồi ở phía trước, nhìn bộ dáng thì có vẻ là đang rất nhàm chán, mà trên bệ đá đặt ở bên cạnh hắn đã có 10 viên Viêm Thạch được xếp chỉnh tề.

-Chờ ngươi lâu lắm rồi đấy! -Quả thật là Chu Nguyên cảm thấy có chút nhàm chán, bởi vì hắn cũng không cảm giác là loại công việc lựa chọn Viêm Thạch như thế này thì có gì là hay, thế mà tên Tô Đoán này lại làm với vẻ mặt thành kính như vậy.

-Ngươi sẽ mãi không hiểu được cái hay của cái nghề này! -Tô Đoán nhìn Chu Nguyên với vẻ khinh miệt, chỉ sợ là kẻ đến từ một đại lục xa xôi như hắn thì cũng không có cơ hội tiếp xúc với nghề chọn Viêm Thạch này. Cũng đúng thôi, với loại tài nguyên quý giá như Viêm Tủy thế này thì một nơi vắng vẻ như thế lại làm sao có thể có được?

-Chuẩn bị mở ra đi!

Thế là tại trong vô số những ánh mắt chờ mong kia, Tô Đoán cũng đi đến một bệ đá ở phía bên kia, đem năm viên Viêm Thạch của mình đặt ở bên trên.

Tô Đoán lấy ra dụng cụ chuyên dụng ở trên bệ đá, cầm một thanh dao nhỏ cực sắc bén rồi rạch theo từng đường hoa văn ở trên Viêm Thạch. Chỉ một lát xong, một âm thanh nhỏ phát ra, thế rồi cạch một cái, viên Viêm Thạch chậm rãi vỡ ra thành hai nửa.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều trở nên hăng hái, ai nấy cũng đều muốn biết kết quả cuối cùng là gì.

Bên trong Viêm Thạch tỏa ra từng đợt ánh sáng màu đỏ thẫm.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, cùng với một ngọn lửa màu đỏ thẫm dâng lên thì có một dòng chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra. Ngay khi chất lỏng vừa xuất hiện thì một luồng nhiệt nóng bỏng lập tức tỏa ra, chứa đựng đến tràn đầy thiên địa nguyên khí thuộc tính hỏa cực kỳ thuần khiết.

-Với màu sắc thế này... Thì hẳn là Viêm Tủy 50 năm. -Không thiếu người biết nhìn hàng thấy vậy thì kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

Mặc dù 50 năm cũng không phải là quá cao, nhưng giá trị của nó đã cao hơn rất nhiều so với giá mua vào một viên Viêm Thạch. Nếu người bình thường có thể mở ra viên Viêm Thạch này thì đã kiếm lời một số tiền không nhỏ rồi.

Vẻ mặt Tô Đoán vẫn hết sức thản nhiên, đây mới chỉ là mở đầu mà thôi.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía viên Viêm Thạch thứ hai, thanh dao nhỏ đầy sắc bén cũng được nâng lên một lần nữa.

Thế là, chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ ngắn ngủi tiếp theo, Tô Đoán trực tiếp mở ra 4 viên Viêm Thạch còn lại.

Mà kết quả tổng hợp mà Tô Đoán đạt được cũng khiến cho toàn trường vang lên từng làn sóng âm thanh ủng hộ.

Viên Viêm Thạch thứ hai: Viêm Tủy 100 năm.

Viên Viêm Thạch thứ ba: Viêm Tủy 200 năm.

Viên Viêm Thạch thứ tư là một viên đá hỏng.

Chỉ là cũng không ai mở miệng chê bai, bởi vì ai cũng biết là dù cho có là người có kinh nghiệm phong phú lâu năm thì cũng sẽ có lúc nhìn nhầm. Đó là còn chưa kể tới việc hoa văn bên ngoài hòn đá cũng không hoàn toàn thể hiện được phẩm chất Viêm Tủy mà nó chứa đựng bên trong.

Mà tất cả những thứ này cũng không dao động Tô Đoán mảy may, bởi vì khi hắn mở ra viên Viêm Thạch cuối cùng thì tiếng hô trong toàn bộ khu quảng trường đã vang rền như sấm dội.

Khi viên Viêm Thạch cuối cùng được mở ra, một ngọn lửa đỏ như máu đột nhiên bay lên từ trong đó với chiều cao lên tới hơn nửa trượng.

-Đó lại là... Viêm Tủy 500 năm!

-Nếu đem phần Viêm Tủy này bán đi thì giá cả ít nhất cũng phải là trên trăm vạn nguyên tinh, trong khi giá cả của một viên Viêm Thạch cũng chỉ mới là một vạn nguyên tinh mà thôi...

Thấy cảnh tượng như vậy thì không ít người đứng xem đều ghen tị đến đỏ cả mắt.

-Không hổ là thiếu tông chủ của Viêm Đỉnh tông, sức quan sát cùng kinh nghiệm phong phú đến mức phải làm cho người ta thán phục!

Càng nhiều người thì là không nhịn được cảm thán, ánh mắt khi nhìn về phía Tô Đoán cũng trần đầy khâm phục.

Chọn ra 5 viên Viêm Thạch, lại chỉ có một viên là hỏng, còn lại bốn viên đều là kiếm lãi. Đặc biệt là viên Viêm Thạch cuối cùng chứa Viêm Tủy 500 năm kia, quả thật là rất khó gặp!

Bởi vậy có thể thấy được tạo nghệ hết sức tinh thâm trên phương diện này của Tô Đoán.

Tô Đoán nở ra nụ cười khiêm tốn đáp lại những tiếng vỗ tay khen ngợi xung quanh, sau đó lại quay đầu lộ ra một nụ cười tự cho là rất đẹp trai đối với Tả Khâu Thanh Ngư:

-Thật sự là đã bêu xấu rồi!

Tả Khâu Thanh Ngư cũng không thể không thừa nhận, rằng kẻ đáng ghét đang đứng trước mắt mình này có kinh nghiệm khiến cho người ta phải bội phục trên phương diện kiểm tra Viêm Thạch.

Thế là ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên của nàng lại càng thêm lo lắng.

Mà tầm mắt của Tô Đoán cũng cùng lúc rơi vào Chu Nguyên vốn vẫn đang đứng đờ ra ở một bên, mỉm cười, nói với vẻ đùa cợt:

-Chẳng lẽ Chu huynh muốn trực tiếp nhận thua đấy à?

Chu Nguyên cũng không thèm để ý tới lời châm chọc của Tô Đoán, mà chỉ quay đầu nhìn thoáng qua những dòng Viêm Tủy ở trước mắt mình, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.

“Thì ra ngọn lửa của Viêm Tủy 500 năm lại chỉ có thể cao được tới chừng ấy...”

Vừa nói thầm, Chu Nguyên vừa nắm chặt lên nắm đấm. Cuối cùng, trong vô số những ánh mắt tràn đầy kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm của người xung quanh, hắn đấm mạnh từng quyền lên trên các viên Viêm Thạch.

Bùm bùm bùm!

Nắm đấm rơi xuống thật nhanh, 10 viên Viêm Thạch đều bị Chu Nguyên dùng phương thức thô bạo ấy để mở ra.

-Thực sự là... thô tục! -Nhìn thấy hành động này của Chu Nguyên thì rất nhiều người đều tức giận trừng mắt.

Tô Đoán cũng lắc lắc đầu, nụ cười khinh miệt trên khóe miệng lại càng sâu hơn, cứ nhìn bộ dáng này là đã biết rằng trước đây thì Chu Nguyên chưa từng chơi qua loại trò chơi này. Nhà quê thì vẫn mãi là nhà quê!

Chỉ là tiếng mắng ở khắp xung quanh cũng chỉ kéo dài được chưa đầy 2 giây.

Bởi vì ngay tại khoảnh khắc lúc ấy, khi các viên Viêm Thạch đều vỡ ra, thì từng luồng ngọn lửa đỏ đột nhiên xông ra, mỗi cái nồng nặc như một cây cột lửa phóng lên tận trời, khiến cho nhiệt độ trong toàn bộ chợ giao dịch bị tăng cao chỉ trong nháy mắt.

Ngọn lửa đỏ rực ánh vào trong tầm mắt mỗi người. Tiếng chê bai đột nhiên ngừng lại.

Mà khuôn mặt của mỗi người thì cũng dần dần cứng đơ lại, dưới sợ chiếu rọi của ánh lửa thì những khuôn mặt ấy trông thật buồn cười.

Mà một âm thanh rên rỉ cũng đồng thời vang lên tại trong lòng của không ít ngươi:

-Mẹ nó... Đây là đang chơi bắn pháo hoa đấy à?

Bình Luận (0)
Comment