Từng cây cột lửa thoát ra từ trong Viêm Thạch phóng lên tận trời, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi khiến cho nhìn toàn cảnh như một trận bắn pháo hoa.
Mà cả khu chợ giao dịch vốn đang ầm ĩ, thì khi từng cây cột lửa kia phóng lên lại cũng trở nên yên tĩnh lại. Khuôn mặt những kẻ mà trước đó còn lộ ra vẻ tức cười thì nay lại cứng đơ lại.
Bọn hắn dùng khuôn mặt đờ đẫn để nhìn những cột lửa đang không ngừng dâng lên kia, chứng kiến cảnh tượng hoành tráng mà trước đây bọn hắn còn chưa từng gặp phải...
Ai đã từng thấy mở Viêm Thạch lại như mở một trận bắn pháo hoa thế này?!
Cột lửa kéo dài rất lâu rồi mới từ từ tiêu tán đi, để lộ ra phần Viêm Tủy đỏ đậm như máu chảy xuôi ở bên trong, tỏa ra nhiệt độ cực kỳ kinh người.
Nhìn thấy dòng chất lỏng ấy thì trái tim của rất nhiều người đều đập bình bịch cả lên.
Bởi vì bọn họ phát hiện, trong số 10 viên Viêm Thạch được mở ra kia thì có tới ba viên chứa Viêm Tủy 100 năm; bốn viên chứa Viêm Tủy 500 năm; lại còn có hai viên chứa Viêm Tủy 700 Năm...
Kinh khủng nhất là dòng chất lỏng được chứa trong viên Viêm Thạch cuối cùng kia lại là Viêm Tủy có tuổi thọ ngàn năm!
Thế là toàn bộ chợ giao dịch đều vỡ tổ, ánh mắt của một số người có nguyên khí thuộc tính hỏa đều tràn đầy nóng bỏng cùng tham lam mà nhìn chằm chằm vào chỗ Viêm Tủy này. Đối với bọn họ mà nói thì đây quả thật là báu vật.
Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía Chu Nguyên cũng tràn đầy rung động. Bởi vì bọn họ còn chưa bao giờ gặp được có người lại có thể mở ra Viêm Tủy đạt đến cấp bậc cao như thế này!
Hơn nữa là mỗi viên Viêm Thạch đều có chứa đựng Viêm Tủy, không hề bị hỏng.
Hiển nhiên là nếu chỉ dựa vào may mắn thì sẽ chẳng thể làm được đến mức này!
Lúc này một vài ánh mắt đã nhìn về phía Chu Nguyên với vẻ sáng rực. Nếu như đã không phải là dựa vào may mắn, vậy cũng chỉ có một loại khả năng, trình độ trên phương diện kiểm tra Viêm Thạch của người thanh niên tên Chu Nguyên này đã cao tới một mức độ khó có thể tưởng tượng.
Có thể nói là đạt tới cấp bậc tông sư.
-Không thể như vậy được!
Đột nhiên có một tiếng gào thét vang lên, chỉ thấy tên Tô Đoán kia cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn đống Viêm Tủy trước mặt Chu Nguyên, sau đó khuôn mặt dần dần trở nên vặn vẹo, con mắt trở nên đỏ sẫm tràn đầy tia máu:
-Nhất định là ngươi đã gian lận! Chứ làm sao lại có thể mở ra được nhiều viên Viêm Thạch chứa đựng Viêm Tủy có tuổi thọ cao tới như vậy?
Vẻ bình tĩnh thong dong lúc trước của Tô Đoán đã hoàn toàn biến mất không còn sót lại chút gì.
Bởi vì dù cho có là ai, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.
Thần sắc của Chu Nguyên vẫn hết sức từ tốn, hắn quay đầu đối mặt với Tô Đoán, nói:
-Những viên Viêm Thạch này là được lựa chọn từ chỗ của các ngươi. Chẳng lẽ ý của ngươi là ở khu chợ giao dịch do Viêm Đỉnh tông các ngươi quản lý sẽ không thể nào xuất hiện loại Viêm Tủy lâu năm như thế này à?
Tô Đoán nghe vậy thì cứng họng, không biết trả lời làm sao. Vấn đề này đã trực tiếp liên quan tới danh dự của Viêm Đỉnh tông bọn hắn, hắn làm sao dám nói bừa cho được?
Mà những người vốn trước đó cổ vũ rất nhiệt tình cho cho Tô Đoán thì đều im lặng, ánh mắt từng kẻ khi nhìn về phía Chu Nguyên đều tràn đầy sợ hãi.
Lúc trước thì bọn hắn còn tưởng là Chu Nguyên chỉ là đồ nhà quê không biết việc gì, lại nào nghĩ tới là kẻ này vốn thâm tàng bất lộ... Hiển nhiên, với trình độ kiểm tra Viêm Thạch như thế này thì dù cho là những vị đại sư ở bên trong Viên Đỉnh tông cũng không thể so sánh được.
Trái ngược với mọi người, bàn tay vốn vẫn luôn nắm chặt của Tả Khâu Thanh Ngư cũng thả lỏng ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng nở ra nụ cười, không ngờ là tên thối này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ!
Chỉ là khác với người khác, Tả Khâu Thanh Ngư cũng được coi như là người quen với Chu Nguyên, thế nên nàng biết chắc chắn rằng Chu Nguyên đã sử dụng biện pháp nào đó mà không ai phát hiện được để gian lận.
-Có thể công bố kết quả cuối cùng của vụ cá cược này rồi sao? -Chu Nguyên cười hỏi.
Sắc mặt Tô Đoán lập tức trở nên tái nhợt. Hắn vốn muốn dựa vào vụ cá cược này để nhục nhã Chu Nguyên một trận, nhưng nào ngờ chính hắn mới là người bị Chu Nguyên đánh cho một bàn tay, có thể nói là đã mất hết thể diện.
-Ngươi!!! -Trong mắt Tô Đoán hiện lên lên một chút sát khí, nhưng chỉ là lướt qua liền biến mất. Chu Nguyên cũng không phải là người thường, thân phận của hắn là đệ tử của Thương Huyền tông. Nếu kết quả cá cược là Chu Nguyên thua thì Tô Đoán có thể làm nhục hắn một cách tùy ý, nhưng nếu chỉ vì thẹn quá hóa giận mà nổ ra xung đột với Chu Nguyên thì chắc chắn là những vị Thánh Tử của Thương Huyền tông kia sẽ không để yên.
Chu Nguyên nhìn thấy vẻ âm tàn trong mắt Tô Đoán thì cũng không để ý lắm, chỉ cười cười. Sau đó hắn bước chân đi tới, vươn tay cầm lấy cánh tay Tô Đoán, vỗ vỗ vài cái coi như an ủi.
Lại sau đó, trong ánh mắt như muốn thiêu đốt kia của Tô Đoán, Chu Nguyên trực tiếp gỡ vòng tay cổ mộc mà Tô Đoán đang đeo xuống.
-Ha ha, cảm ơn nhiều nhé!
Khóe miệng Tô Đoán có chút co quắp, hắn cố nén tham vọng ra tay, cười với vẻ cực kỳ âm trầm:
-Chu Nguyên huynh đệ giấu tài thật sâu!
Chu Nguyên vuốt nhẹ vòng đeo cổ mộc, cảm thụ được Ất Mộc tinh khí dồi dào được ẩn chứa bên trong, trong lòng rất là thoải mái, nghe Tô Đoán nói vậy thì thuận miệng cười nói:
-Lần sau nếu thiếu tông chủ còn có bảo bối gì thì nhớ tới tìm ta cá cược đấy!
Nghe thấy lời này của Chu Nguyên thì Tô Đoán bị tức tới mức suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Chu Nguyên lại không thèm tiếp tục để ý tới hắn, quay trở về bên chỗ bệ đá, đưa tay chỉ chỉ phần Viêm Tủy ở đó và nói:
-Vừa nãy ngươi cũng đã từng nói là nếu mở ra được Viêm Tủy thì phần Viên Tủy đó cũng thuộc về ta, đúng chứ?
-Quả thật là quá cảm ơn thiếu tông chủ rồi, người đâu thật là hào phóng!
Chu Nguyên giơ ngón tay cái lên, thế rồi trực tiếp vung tay áo một cái, thu hồi lại phần Viêm Tủy của mình. Phần Viêm Tủy này cũng rất quan trọng đối với Chu Nguyên, bởi vì hắn còn tu luyện cả một môn Nguyên thuật có thuộc tính hỏa "Thiên Dương Thần Lục" nữa.
Đối với môn Nguyên thuật này thì hắn mới chỉ tu luyện tới cảnh giới tiểu thành mà thôi. Bây giờ nếu như có thể hấp thu luyện hóa phần Viêm Tủy này thì chắc chắn là tiến cảnh sẽ tăng lên, uy lưc cũng tăng lên, trở thành một trong những chiêu thức công kích mạnh mẽ của Chu Nguyên.
Tô Đoán nhìn thấy Chu Nguyên lấy đi phần Viêm Tủy kia thì tiếc tới đau thấu tim gan. Giá trị của phần Viêm Tủy này ít nhất cũng là ngàn vạn nguyên tinh, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ gì.
Sau khi lấy hết chỗ tốt, Chu Nguyên còn còn tỏ vẻ thòm thèm mà nhìn thoáng qua khu lựa chọn Viêm Thạch này. Cũng tiếc là mặc dù số lượng Viêm Thạch ở nơi này cao tới hơn vạn, nhưng phần Viêm Thạch chứa đựng Viêm Tủy lâu năm thì đã bị hắn thu hết mất rồi. Bây giờ còn lại thì cũng chỉ là một vài thứ kém chất lượng mà thôi.
-Những viên Viêm Thạch còn lại này cũng chẳng có giá trị gì! -Chu Nguyên nhìn qua những người xung quanh, mỉm cười, sau đó trực tiếp quay người, cầm tay Tả Khâu Thanh Ngư đi xuyên ra đám người, rời đi.
Ngọn lửa giận trong mất Tô Đoán đã cao tới đỉnh điểm. Câu nói sau cùng của Chu Nguyên quá ác độc, với tài năng trên phương diện kiểm nghiệm Viêm Thạch mà Chu Nguyên đã bày ra, vậy mà lại nói câu đó thì chỉ sợ là sẽ chẳng còn có mấy người tới nơi đây chơi mở Viêm Thạch.
Dù sao những thứ tốt thì đã đều bị chọn lấy rồi, mọi người cũng chẳng còn hứng thú với một vài thứ hàng nát còn lại nữa.
Thế nên rất có khả năng là hơn vạn viên Viêm Thạch còn lại này sẽ bị tồn đọng lại ở trong tay Viêm Đỉnh tông bọn họ. Cũng đồng nghĩa với việc là Viêm Đỉnh tông phải chịu lỗ thêm hơn ngàn vạn viên Nguyên tinh.
-Chu Nguyên!
Con mắt của Tô Đoán đỏ sẫm như máu, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chu Nguyên, phun trào, dữ tợn.
Khi trong trận giao dịch vẫn còn đang sôi trào bởi vì Chu Nguyên, thì bầu không khí ở trên lầu hai kia cũng yên tĩnh mất một khoảng thời gian.
-Oa, Khanh Thiền, vị tiểu đệ này của Thương Huyền tông các cô thật là quá lợi hại! -Phùng Oánh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, thế là không nhịn được kêu lên sợ hãi, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ thán phục cùng kinh ngạc.
-Lần sau ta cũng phải đến chơi mới được, đến lúc đó cô nhớ phải để cho hắn giúp ta một chút đấy nhé! -Phùng Oánh nói với vẻ đầy phấn khởi, phải biết là bản thân nàng cũng khá có hứng thú với loại trò chơi đỏ đen này, thỉnh thoảng cũng sẽ chơi vài ván.
Trên gương mặt vốn vẫn luôn lạnh lùng của Lý Khanh Thiền cũng hiện ra mấy phần kinh ngạc. Kết quả thế này cũng nằm ngoài dự đoán của nàng.
Chỉ là sau một lát thì Lý Khanh Thiền cũng đã khôi phục lại, nàng nhìn thoáng qua đám người Triệu Chúc, Tần Hải đứng ở bên cạnh, nói:
-Xem ra hắn cũng không cần chúng ta khoa tay múa chân rồi!
Triệu Chúc thu hồi ánh mắt, khóe miệng giật giật, nhưng lại không có gì để nói. Không thể phủ nhận là lần này Chu Nguyên đã để cho hắn phải chấn kinh. Ai cũng không nghĩ tới là hắn lại có bản lĩnh trên phương diện lựa chọn Viêm Thạch cao đến như vậy.
Thậm chí là lúc trước bọn hắn còn tưởng là Tô Đoán đang đào hố lửa cho Chu Nguyên nhảy vào, nhưng đến bây giờ mới biết là khi Tô Đoán còn đang mải mê đào hố thì hắn đã đứng trong cái hố càng lớn hơn do Chu Nguyên tạo ra rồi...
-Đi thôi!
Ánh mắt Lý Khanh Thiền nhìn lướt qua đám người Vương Ly, Tào Kim Trụ một chút, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Đám người Triệu Chúc, Bạch Ly, Trần Hải cũng cùng đi theo.
Nhìn thấy mấy người Lý Khanh Thiền rời đi, Phùng Oánh cùng vị Thánh Tử của Bắc Minh Trấn Long điện kia cũng ai đi đường nấy.
Vương Ly nhẹ nhàng xoay quả cầu sắt nóng đỏ trong tay, ánh mắt nhìn lướt qua vị trí mà Chu Nguyên vừa mới rời đi, cười nhạt nói:
-Không ngờ là tên tiểu tử của Thương Huyền tông này cũng khá là thú vị đấy chứ!
Nói như vậy nhưng Vương Ly cũng không tỏ ra quan tâm là mấy. Chỉ là một tên tôm tép Thái Sơ tứ trọng thiên mà thôi, cũng chẳng thể tạo thành uy hiếp gì. Dù cho là hắn cũng có chút bản lĩnh trên phương diện Viêm Thạch, nhưng dù sao đây cũng chỉ là mấy thứ vớ vẩn phù hoa.
Ánh mắt Vương Ly nhìn qua chỗ mà đám người Lý Khanh Thiền từng ngồi, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, nói với Dương Huyền:
-Sau lần gặp mặt này thì cũng đã có phán đoán sơ bộ về thực lực của đối phương.
-Trong lần tranh chấp này, Thánh Cung chúng ta chắc chắn sẽ chiếm được vị trí tốt nhất. Mà nếu như đám người Thương Huyền tông dám tới đây tranh trước thì cứ đánh cho bọn chúng phải quỳ xuống xin tha.
-Được như thế chứ?
Dương Huyền cười gật gật đầu:
-Độ khó không phải là quá lớn, ngoại trừ hai kẻ Lý Khanh Thiền cùng Triệu Chúc thì những tên khác đều là phế vật.
Nói tới đây, Dương Huyền hơi nghiêng đầu, nhìn về phía chỗ mà Chu Nguyên lôi Tả Khâu Thanh Ngư rời đi, khóe miệng nở ra một nụ cười trêu tức:
-Về phần tên Chu Nguyên này...
-Nếu hắn đã ưa thích chơi đoán Viêm Thạch như vậy, vậy ta sẽ để cho hắn quỳ trong Viêm Tủy Mạch chơi cho đã đời mới thôi...