Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 456 - Chương 455: Bế Quan

Chưa xác định
Chương 455: Bế quan

Vừa ra khỏi chợ giao dịch, Chu Nguyên lập tức kéo Tả Khâu Thanh Ngư đến một chỗ yên lặng.

- Chu Nguyên, ngươi nhìn trúng cái vòng bằng Cổ Mộc trong tay tên kia đi à nha?

Tả Khâu Thanh Ngư nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, thần sắc trên mặt giống như cười mà không phải cười, cặp môi đỏ mọng hé mở mà nói:

- Sao mà ta có cảm giác như là bị ngươi lợi dụng vậy?

- Lời này quá khó nghe.

Chu Nguyên nghĩa chính ngôn từ, nói:

- Chúng ta đây là gặp chuyện bất bình, liên thủ đánh thổ hào.

Nói xong, hắn nhấc bàn tay lên, chỉ thấy được từng khối Viêm Tủy bay lên từ trong lòng bàn tay hắn, bị từng đạo nguyên khí bao phủ nên nhiệt độ phát ra đã bị hạn chế.

Chu Nguyên cười nói:

- Nàng chọn mấy khối đi. Tốt xấu gì thì đây cũng là kết quả từ sự hợp tác của hai chúng ta, ta cũng không thể một mình độc chiếm.

Đôi mắt dễ thương của Tả Khâu Thanh Ngư khé híp lại. Nhìn lướt qua những khối Viêm Tủy này, nàng chợt khẽ cười nhưng cũng không có cự tuyệt, tay ngọc giơ lên, lập tức lấy đi hai khối Viêm Tủy.

Một khối trăm năm, một khối năm trăm năm.

Hai khối Viêm Tủy cộng lại cũng có giá trị trên trăm vạn Nguyên Tinh.

Tả Khâu Thanh Ngư vuốt vuốt hai khối Viêm Tủy, mỉm cười, nói:

- Nể mặt ngươi thức thời như vậy, ta đây cũng tiết lộ cho ngươi một tin tức.

- Tin tức gì?

Chu Nguyên khẽ giật mình.

hai con ngươi giống như hoa đào của Tả Khâu Thanh Ngư nhắm lại, nàng nói khẽ:

- Lần này, ở bên trong Viêm Tủy Mạch, ngươi phải cẩn thận gia hỏa gọi là Dương Huyền của Thánh Cung kia.

- Ta phải cẩn thận Dương Huyền ư?

Nghe Tả Khâu Thanh Ngư nhắc đến cái tên này, trong đầu của Chu Nguyên lập tức xuất hiện một khuôn mặt anh tuấn luôn nụ cười ôn hòa, người này đúng là thanh niên ban ngày ngồi ở bên cạnh Tả Khâu Thanh Ngư kia.

- Trong lần tranh đoạt Viêm Tủy Mạch này, Bách Hoa Tiên Cung chúng ta cùng Bắc Minh Trấn Long Điện đều chỉ phái một vị Thánh Tử đến, hiển nhiên cũng không có tính toán chiếm đầu to, mà chỉ là muốn muốn tùy tiện phân chén canh.

- Nhưng Thương Huyền Tông các ngươi cùng Thánh Cung chỉ sợ không phải nghĩ như vậy, bằng không thì cũng sẽ không phái ra hai vị Thánh Tử, hơn nữa lại đều là Thánh Tử có bài danh không thấp.

- Thánh Tử của hai bên đều có thực lực rất cường đại, có thể kiềm chế lẫn nhau.

- Tổng thể xem ra, thực lực của hai tông môn tựa hồ là sàn sàn nhau, nhưng từ trong lời nói ngẫu nhiên của Dương Huyền kia, ta có thể cảm giác được hắn cũng không có để mấy người các ngươi ở trong mắt.

Nghe xong Tả Khâu Thanh Ngư giải thích, Chu Nguyên nhíu mày. Dương Huyền kia chắc chắn không phải là Thánh Tử, như vậy địa vị của hắn bên trong Thánh Cung có lẽ không kém những đệ tử đai tím có uy tín lâu năm như Tần Hải, Bạch Ly bao nhiêu đâu?

Hơn nữa, ban ngày, lúc tiếp xúc, hắn cảm giác thực lực của Dương Huyền cũng khoảng chừng Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên, không hơn mấy người Tần Hải, Bạch Ly là bao nhiêu. Như vậy, lòng tin của hắn lại từ đâu mà ra?

Trong mắt của Chu Nguyên xẹt qua vẻ suy tư.

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không tìm được đáp án, vì vậy hắn nhìn về phía Tả Khâu Thanh Ngư gật gật đầu và nói:

- Ta đã biết. Ta sẽ cẩn thận.

Thấy thế, Tả Khâu Thanh Ngư cũng gật gật đầu.

Hai người lại lần nữa nói tỉ mỉ một hồi, sau đó liền chia tay và trở về phòng của mình.

Mà chuyện thứ nhất mà Chu Nguyên làm sau khi trở về phòng chính là lấy cái vòng tay bằng Cổ Mộc kia đi ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn lại.

Cái vòng tay này trông cũ kỹ, cổ xưa, nhưng trong đó vẫn có Ất Mộc chi khí nồng đậm, hiển nhiên là chất liệu để làm cái vòng tay này cũng là Cổ Mộc ngàn năm quý hiếm nào đó. Bên trên Mộc Châu ẩn ẩn có Nguyên văn hiển hiện, hiển nhiên là cái vòng tay này đã được luyện chế thành một Nguyên bảo.

Chỉ cần đeo trên người, coi như là thân thể bị trọng thương, cái vòng tay này cũng có thể dùng tốc độ cực nhanh để chữa trị cho chủ nhân. Nếu như là khi đang chiến đấu kịch liệt cùng người khác mà có nó hiển nhiên sẽ giúp cho bản thân có được lợi thế không nhỏ.

Theo ý nào đó mà nói, cái vòng tay này có thể coi như là một bảo bối hộ thân rồi.

Nếu như không phải là Chu Nguyên muốn hoàn thiện Thái Ất văn để tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngân thì Chu Nguyên thật đúng là không nỡ hấp thu nó đâu.

Trong nội tâm cảm thán một phen, Chu Nguyên nhanh chóng lên trên giường, ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên đầu gối, lòng bàn tay ngửa lên trời, nguyên khí màu vàng phát ra, làm cho vòng tay lơ lửng ở trước mặt hắn.

Nguyên khí màu vàng hơi khẽ chấn động, chỉ thấy dây nối đứt ra, hơn mười hạt châu chậm rãi xoay tròn.

Theo thời gian dần trôi qua, hai mắt của Chu Nguyên nhắm lại.

Hạt châu xoay tròn trong lòng bàn tay của hắn, từng sợi tơ màu xanh biếc bay ra, cuối cùng chui vào trong lòng bàn tay của Chu Nguyên, đi vào trong thân thể hắn.

- Ất Mộc chi khí thật nồng đậm, tinh thuần!

Khi sợi tơ màu xanh biếc thứ nhất tràn vào trong cơ thể, Chu Nguyên lập tức phát giác được cảm giác bất đồng với việc hấp thu Ất Mộc chi khí trong dĩ vãng. Lúc này đây, Ất Mộc chi khí cực kỳ tinh thuần, cái loại Sinh Mệnh Khí Tức nồng đậm kia làm cho thân thể của Chu Nguyên đều trở nên sáng bóng.

Cảm giác như vậy làm cho Chu Nguyên cực kỳ mừng rỡ, lọai Cổ Mộc ngàn năm quý hiếm này quả nhiên không phải những loại Cổ Mộc mà hắn hấp thu lúc trước có thể so sánh, bất luận là về độ hùng hậu hay là độ tinh thuần, Ất Mộc chi khí ẩn chứa trong hai loại Cổ Mộc đều có sự chênh lệch cực lớn.

Mặc dù rất mừng rỡ nhưng Chu Nguyên cũng nhanh chóng trấn định lại. Hắn bắt đầu khống chế những sợi Ất Mộc chi khí tràn đầy Sinh Mệnh Khí Tức kia dần dần dung nhập vào trong máu thịt của mình, đồng thời dùng thần hồn điều khiển làm cho những Ất Mộc chi khí này tạo thành từng hình xăm kỳ diệu ở trên làn da.

Bởi vì đã không ngừng làm việc này trong nửa tháng nay, cho nên Chu Nguyên sớm đã thuần thục loại thao tác này.

Nhưng mà lúc trước khi muốn hoàn thiện Thái Ất văn thì luôn bởi vì Ất Mộc chi khí mỏng manh mà Chu Nguyên đành phải kết thúc tu luyện. Mặc dù có thể miễn cưỡng tu luyện, tốc độ cũng tương đối chậm chạp.

Chuyện này làm cho trong nửa tháng này, tiến độ hoàn thiện của Thái Ất văn trong cơ thể hắn vẫn còn chưa tới một phần mười.

Nhưng mà lúc này đây, dựa vào Ất Mộc chi khí liên tục không ngừng từ trong vòng tay kia, Chu Nguyên rốt cục cũng cảm giác được Thái Ất văn đã đình trệ hồi lâu bắt đầu dùng một loại tốc độ trước kia chưa bao giờ có mà nhanh chóng hoàn thiện.

Dựa theo loại tốc độ này, Chu Nguyên cảm giác chỉ sợ không cần mấy ngày Thái Ất văn trong cơ thể hắn sẽ có tiến bộ rất lớn.

Khi đó, mặc dù Thái Ất văn không có triệt để hoàn thiện, chắc hẳn tiến độ cũng có thể vượt qua một nửa, như vậy đủ để xem như là một lá bài tẩy của hắn rồi.

Đến lúc đó, chắc hẳn sự huyền diệu của Thái Ất Thanh Mộc Ngân có lẽ cũng đã thể hiện được ra rồi.

Vừa nghĩ tới điều này, mặc dù là lấy định lực của Chu Nguyên, trong nội tâm đều xuất hiện sự kích động.

- Xem ra ba ngày này thời gian, ta phải toàn lực bế quan chạy nước rút rồi.

Động tĩnh Chu Nguyên làm ra ở trong chợ giao dịch ngược lại là làm cho danh tiếng của hắn nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Hắc Hỏa Thành. Những thiên kiêu đến từ thế lực khắp nơi đều biết được một đệ tử tên là Chu Nguyên, ở trong sân thi đấu đổ thạch, một hơi mở ra mười khối Viêm Tủy, trong đó thậm chí có lấy một khối Viêm Tủy loại ngàn năm cực kỳ quý hiếm.

Thậm chí, ngay cả thiếu tông chủ của Viêm Đỉnh Tông, Tô Đoán đều bị Chu Nguyên đánh bại trên phương diện cược thạch.

Chuyện lý thú như thế nhất thời đã trở thành tin nóng mà truyền khắp Hắc Hỏa thành. Nhưng bất kể như thế nào, thế lực ở khắp nơi ngược lại là bắt đầu chú ý đến Chu Nguyên rồi.

Mà ngày thứ hai, khi Ô trưởng lão triệu tập mấy người Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc để thương nghị lại chuyện tranh đoạt Viêm Tủy Mạch, bọn họ mới phát hiện Chu Nguyên vắng họp.

- Chu Nguyên nói hắn muốn bế quan ba ngày.

Lý Khanh Thiền nói ra.

- Mới hôm qua còn có thể giày vò như vậy, bây giờ là đang bế quan tránh gió sao? Hay là nói, Chu Nguyên chỉ cần chuẩn bị ba ngày là có thể đề thăng thực lực hay sao? Chỉ là như kiểu nước tới chân mới nhảy mà thôi.

Triệu Chúc thản nhiên nói.

Tần Hải cũng mấy đệ tử khác của Kiếm Lai Phong thì là cười ra tiếng.

Ô trưởng lão cũng cảm thấy không vui. Ông tự nhiên cũng biết được chuyện mà Chu Nguyên đã làm lúc tối hôm qua, nhưng mà theo ông thấy, cược thạch chỉ là tiểu đạo mà thôi, thực lực của bản thân Chu Nguyên đã không ra hồn, hết lần này tới lần khác lại am hiểu những trò này, xem ra cũng một kẻ hoàn khố (Quần lụa mịn. Chỉ quần áo đẹp của con em nhà quý tộc ngày xưa. Sau mượn chỉ con em nhà giàu sang) mà thôi.

Mặc dù vốn dĩ là ông cũng không có ôm bất cứ hy vọng nào đối với Chu Nguyên, nhưng tư thái này của Chu Nguyên cũng thật sự là làm cho người ta cảm thấy tức giận.

Nhưng mà cuối cùng ông vẫn không có nói thêm cái gì, chỉ là khoát tay áo, thản nhiên nói:

- Cứ mặc hắn đi. Bản thân không chịu cố gắng thì cũng không thể trách ai được.

Hiển nhiên, trong lòng của ông, đánh giá đối với Chu Nguyên đã lại lần nữa giảm xuống một mức, thậm chí ông đang suy nghĩ đến việc chờ sau khi lần tranh đoạt Viêm Tủy Mạch này kết thúc, có lẽ nên cho Chu Nguyên một cái đánh giá 0 điểm.

- Chúng ta bắt đầu thương nghị đi thôi.

Mà khi Hắc Hỏa Thành càng ngày càng sôi trào cùng với hỗn loạn, thời gian lại lặng yên trôi qua.

Ba ngày sau, trận tranh đoạt Viêm Tủy Mạch đã tới.

Bình Luận (0)
Comment