Khi ngày thứ ba đến, toàn bộ Hắc Hỏa Thành cũng trở nên xao động. Hôm nay đã có không biết bao nhiêu thế lực trong và ngoài Hắc Viêm Châu tụ họp ở đây, mà hiển nhiên mục đích của tất cả bọn họ cũng đều là tòa Viêm Tủy Mạch này.
Tuy nói ở trong đánh giá của Thương Huyền Tông, tòa Viêm Tủy Mạch này chỉ là mạch khoáng cấp sáu, tức là loại mạch khoáng tầm trung, không có quá nhiều giá trị. Nhưng đánh giá này cũng chỉ là đúng với những đại tông môn như Thương Huyền Tông mà thôi, nếu đổi lại là một thế lực khác, ví dụ như Viêm Đỉnh Tông chẳng hạn, mặc dù là thế lực đỉnh phong bên trong Hắc Viêm Châu nhưng một tòa mạch khoáng này cũng đủ để có thể làm cho bọn họ ăn no mấy lần.
Trong tình huống bình thường, một khi đã có tông môn cự đầu nhúng tay, những thế lực tầm trung như bọn họ cơ bản cũng không có tư cách nhúng chàm vào loại mạch khoáng này rồi. Nhưng tình huống lần này lại khá đặc biệt, bởi vì tòa Viêm Tủy Mạch này cũng không ở trong phạm vi quản hạt của bất cứ tông môn cự đầu nào, cho nên thuộc về vật vô chủ, hơn nữa Bốn đại tông môn cự đầu bởi vì ngăn trở lẫn nhau, ai cũng không muốn để cho đối phương chiếm được tiện nghi, cho nên ngược lại tiện nghi những thế lực tầm trung như bọn họ, bằng không thì dưới áp lực của Bốn đại tông môn cự đầu, bọn họ thật sự là liền nước canh đều không có mà uống.
Nhưng mà ngay cả như vậy, khu vực giàu có nhất của tòa Viêm Tủy Mạch này cũng đã bị Bốn đại tông môn cự đầu chiếm cứ.
Nhưng không có quan hệ, bọn họ có thể lui mà cầu tiếp theo, bởi vì đối với bọn họ, chỉ cần có thể chiếm cứ một vài khu vực ít Viêm Tủy Mạch ở bên ngoài cũng là đã gặt hái được thành công lớn rồi.
Cho nên, cũng trong ba ngày ngắn ngủn, cơ hồ chín thành thế lực trong Hắc Viêm Châu đều phái đội ngũ tinh nhuệ ở dưới trướng chạy tới Hắc Hỏa Thành, cùng đợi ngày tranh đoạt Viêm Tủy Mạch.
Trong phòng.
Chu Nguyên ngồi xếp bằng ở trên giường, thân hình không chút sứt mẻ, ở trước mặt của hắn, từng viên Mộc Châu chậm rãi xoay tròn, từng sợi Ất Mộc chi khí tinh thuần không ngừng chui ra và bị Chu Nguyên hấp thụ vào trong cơ thể.
Mà ở bên ngoài cơ thể của Chu Nguyên, điểm sáng màu xanh biếc không ngừng thoáng hiện, nhìn kỹ lại, có thể phát hiện những điểm sáng này xuất hiện ở chỗ sâu trong máu thịt, sắp xếp theo một lộ tuyến huyền diệu.
Lộ tuyến này tràn đầy khí tức Sinh Mệnh.
Răng rắc!
Bỗng nhiên có tiếng nghiền nát rất nhỏ vang lên, chỉ thấy được từng viên Mộc Châu ở trước mặt của Chu Nguyên dĩ nhiên là xuất hiện vết rách, sau đó chúng nhanh chóng ảm đạm, cuối cùng tất cả đều hóa thành bột phấn.
Đó là bởi vì Ất Mộc chi khí ẩn chứa trong đó đều bị Chu Nguyên hấp thu hoàn toàn rồi.
Ngay khi những viên Mộc Châu này vừa hóa thành bột phấn, hai mắt đóng chặt kia của Chu Nguyên cũng chậm rãi mở ra.
Nhìn qua đống bột phấn đang bay xuống kia, trong mắt của Chu Nguyên cũng xẹt qua vẻ tiếc hận, sau khi Ất Mộc chi khí ẩn chứa bên trong bị hắn hấp thu, cái Nguyên bảo này hiển nhiên cũng báo hỏng rồi.
Nhưng mà cũng may chính là nó cũng không phải là tổn thất không duyên cớ.
Chu Nguyên cúi đầu, nhìn xuống cơ thể của mình, chỉ thấy được ở nửa thân trên của hắn có điểm sáng màu xanh lá cây như ẩn như hiện. Mà lúc này, những điểm sáng này tựa như hô ứng với nhau, ánh sáng lan tràn kết nối chúng lại với nhau.
Ẩn ẩn nhìn lại, chúng tựa như là tạo thành một đường vân cực kỳ cổ xưa cùng tối nghĩa.
Chỉ có điều, nhìn qua đường vân này cũng không hoàn chỉnh.
- Thái Ất văn đã hoàn thiện một nửa.
Chu Nguyên vừa tiếc nuối lại vừa vui mừng, tiếc nuối chính là mặc dù hắn đã hoàn toàn hấp thu cái vòng tay do Cổ Mộc ngàn năm luyện chế kia nhưng vẫn như trước không có triệt để hoàn thiện Thái Ất văn. Còn vui mừng chính là mặc dù chỉ hoàn thiện một nửa, nhưng Thái Ất Thanh Mộc Ngân này tựa hồ cũng bắt đầu bày ra sự huyền diệu của nó rồi.
Lúc này Chu Nguyên có thể cảm giác được rõ ràng Sinh Mệnh Khí Tức trong cơ thể bắt đầu khởi động và nhanh chóng truyền đến từng bộ phận của thân thể khiến cho chúng tràn ngập sức sống.
Thậm chí cả tinh thể trong khí phủ đều trở nên sáng bóng hơn.
Chu Nguyên chậm rãi nắm chặt cánh tay trái bị một nửa Thái Ất văn bao phủ, ánh mắt của hắn khẽ chớp động rồi hắn lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, mũi dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Chủy thủ xẹt qua, mang theo vết máu.
Chỉ thấy được trên cánh tay của Chu Nguyên xuất hiện một vết thương dữ tợn, sâu đủ thấy xương, máu tươi chảy ra.
Nhưng mà vết thương vừa mới xuất hiện, trong máu thịt của Chu Nguyên lập tức có điểm sáng màu xanh biếc thoáng hiện, Sinh Mệnh Khí Tức nồng đậm bạo phát ra, sau đó Chu Nguyên nhìn thấy máu tươi tại trong khoảnh khắc đã ngừng chảy.
Hơn nữa vết thương thật sâu kia cũng đang chậm rãi nhúc nhích, thịt lồi nhanh chóng sinh trưởng và chỉ trong mấy phút đồng hồ, vết thương kia đã được chữa trị hoàn toàn.
Nhìn qua cảnh tượng này, Chu Nguyên rốt cuộc không che dấu được vẻ vui mừng trên mặt.
Mặc dù hôm nay Thái Ất văn vẫn còn không có triệt để hoàn thiện nhưng năng lực của Thái Ất Thanh Mộc Ngân này đã bắt đầu hiển lộ ra đến. Ít nhất là hiện tại, năng lực khôi phục của Chu Nguyên chỉ sợ đã không hề kém hơn những người chuyên môn dùng nguyên khí để uẩn dưỡng thân thể kia.
Mà nếu như Thái Ất văn triệt để hoàn thiện, loại năng lực khôi phục này chắc hẳn có thể lại một lần nữa tăng vọt.
Kinh khủng nhất chính là lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, bởi vì chỉ có khi Thái Ất văn triệt để thành hình rồi, Chu Nguyên mới có thể hấp thu Ất Mộc chi khí, triệt để hóa thành Thái Ất Thanh Mộc Ngân .
Tương lai môn Nguyên thuật này chính thức đại thành, chỉ sợ Chu Nguyên thật sự sẽ có được một Bất Tử Chi Thân.
Khi đó, chỉ cần không phải gặp phải công kích đủ mạnh để ngay lập tức hủy diệt, mặc kệ thương thế nặng như thế nào, Chu Nguyên cũng có thể chậm rãi khôi phục.
Chuyện này không thể nghi ngờ sẽ làm cho hắn có được ưu thế thật lớn khi chiến đấu cùng với người khác.
Chu Nguyên thoả mãn gật đầu, ba ngày bế quan coi như là có thành tựu không nhỏ.
- Ầm ầm.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa ra vào có tiếng đập cửa truyền đến, Chu Nguyên vội vàng xuống giường, mở cửa.
Nơi cửa, Lý Khanh Thiền đang đứng giơ tay chuẩn bị đập cửa tiếp, trên gương mặt tuyệt mỹ nhưng trước sau như một vẫn lạnh lùng như băng. Nhìn thoáng qua Chu Nguyên vừa ra mở cửa, nàng thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi còn không ra, chúng ta liền định khởi hành rồi.
Mặc dù ngữ khí của nàng lạnh nhạt, nhưng không khó để nghe ra ở trong đó có chút bất mãn.
Dù sao từ khi sau khi đi vào Hắc Hỏa Thành, ngoại trừ tham gia chơi cược thạch một lần thì Chu Nguyên trực tiếp trốn ở trong phòng không đi ra, loại thái độ này thật sự là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tiêu cực.
Lần này, Chu Nguyên có được danh ngạch là do nàng cực lực đề xuất, nhưng hôm nay ngay cả Ô trưởng lão đều có phê bình kín đáo với chuyện này. Nếu như nàng không phải là Thánh Tử chỉ sợ cả nàng đều bị ông trách cứ một phen rồi.
Nghe được ngữ khí bất mãn của Lý Khanh Thiền, Chu Nguyên cũng có chút ít xấu hổ, chỉ có thể vội vàng nói xin lỗi.
Hắn cũng hiểu, mặc dù hắn nói là đang bế quan nhưng chỉ sợ ở trong mắt của người khác, cái này đơn giản chỉ là lấy cớ mà thôi. Dù sao, ai có thể nghĩ đến, chỉ trong ba ngày thì thực lực tăng lên được bao nhiêu? Cuối cùng cũng chỉ là tạm thời nước tới chân mới nhảy mà thôi.
Mà Chu Nguyên cũng không ngốc đến mức bộc lộ ra Thái Ất Thanh Mộc Ngân, cho nên hắn cũng chỉ là nói xin lỗi nhưng cũng không có giải thích quá nhiều.
Nghe được lời xin lỗi của Chu Nguyên, Lý Khanh Thiền cũng khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu:
- Đi thôi, trận tranh đoạt Viêm Tủy Mạch muốn bắt đầu, chúng ta cũng phải khởi hành rồi.
- Mặt khác, mặc dù lần này ngươi chỉ bị phân phối đến bên ngoài vòng hạch tâm, nhưng mà chớ có oán hận, chỉ cần ngươi chiếm được một khu vực như vậy thì coi như là có một phần công lao rồi.
Lý Khanh Thiền khuyên bảo.
Cái gọi là vòng hạch tâm, tự nhiên là khu vực có nhiều Viêm Tủy Mạch nhất ở trong mạch khoáng, chỗ đó chính là chiến trường của Bốn đại tông môn cự đầu, cũng là nơi tranh đoạt diễn ra kịch liệt nhất.
Nhưng Chu Nguyên cũng không có được an bài đi vào, chỉ là bị Ô trưởng lão an bài đến chỗ ngoài vòng hạch tâm, ở đó là khu vực mà các thế lực của Hắc Viêm Châu tranh đoạt, trình độ kịch liệt tự nhiên không thể so sánh với chiến đấu ở trong vòng hạch tâm.
Đương nhiên, cuối cùng, khi luận công, Chu Nguyên tự nhiên cũng không bằng được những người khác.
Nghe Lý Khanh Thiền nói vậy, Chu Nguyên cũng khẽ gật đầu, thần sắc có chút bình tĩnh.
Thấy thế, Lý Khanh Thiền cũng không nói thêm gì, quay người mà đi.
Chu Nguyên thì là đi theo sát sau lưng.
Lúc Chu Nguyên cùng Lý Khanh Thiền đến chỗ tập hợp, chỉ thấy được Ô trưởng lão cùng mấy người Triệu Chúc, Bạch Ly đều đã chờ đợi ở chỗ này.
- Ha ha. Chu Nguyên sư đệ bế quan ba ngày, chắc là có đại thu hoạch phải không?
Nhìn qua Chu Nguyên, Tần Hải kia cười tủm tỉm, nói với vẻ trêu tức.
Chu Nguyên nhìn hắn một cái, cũng không thèm trả lời.
Ánh mắt của Ô trưởng lão cũng dừng lại ở trên người Chu Nguyên một hồi. Sau đó, ông nhịn không được thở dài một hơi, nghĩ đến cũng đúng vì Chu Nguyên tồn tại mà cảm thấy có chút đau đầu.
Bởi vì giao cho Chu Nguyên một chỗ ngoài vòng hạch tâm cũng đại biểu cho Thương Huyền Tông bọn họ muốn vứt bỏ một khu vực trong vòng hạch tâm.
Nhưng hết cách rồi, bởi vì thực lực của Chu Nguyên căn bản không có tư cách đi vào và tranh đoạt với những người khác.
Ô trưởng lão vung tay áo lên, có mười điểm sáng bay về phía mấy người Chu Nguyên.
Mấy người Chu Nguyên đưa tay tiếp nhận, chỉ thấy được đó là một miếng ngọc thạch to cỡ ngón cái, ngọc thạch lóe ra ánh sáng, bên trên có Nguyên văn như ẩn như hiện.
- Đây là Truyền m Thạch, có thể truyền âm ở trong ngàn dặm. Mỗi người các ngươi hãy đeo một cái, sau khi tiến vào Viêm Tủy Mạch, có thể liên hệ với nhau bằng thứ này, để mọi người biết được tình huống của mình.
Ô trưởng lão nói.
Mấy người Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc đều gật gật đầu, sau đó nhét ngọc thạch vào trong tai.
Thấy mọi người đã làm xong, Ô trưởng lão vung tay áo lên, chỉ thấy được nguyên khí tạo thành đám mây, nâng mấy người Lý Khanh Thiền, Triệu Chúc, Chu Nguyên lên.
- Chúng ta khởi hành thôi.
Ô trưởng lão vừa dứt lời, đám mây bằng nguyên khí kia đã là chở mọi người phóng lên trời.
Cùng lúc đó, ở trong Hắc Hỏa Thành, chỉ thấy được vô số đám mây bằng nguyên khí phóng lên trời, tựa như là một đàn châu chấu ùn ùn bay đến chỗ sâu trong sơn mạch Hắc Viêm.
Trận tranh đoạt Viêm Tủy Mạch liên lụy toàn bộ Hắc Viêm Châu này cuối cùng đã bắt đầu mở màn.