Ở chỗ sâu trong sơn mạch Hắc Viêm.
Một ngọn núi khổng lồ, cực kỳ nguy nga đứng sừng sững, đỉnh núi lõm xuống tạo thành miệng núi lửa, nham tương vô cùng nóng bỏng dâng lên đến, làm cho không khí đều trở nên dị thường nóng rực.
Trongphạm vi mấy trăm dặm xung quanh ngọn núi khổng lồ này, tất cả cây cối đều biến thành tro tàn khiến cho ngọn núi trông trụi lủi cực kỳ chói mắt.
Mà miệng núi lửa này đúng là lối vào của Viêm Tủy Mạch.
Hưu! Hưu!
Mà lúc này, chỉ thấy được vô số đám mây bằng nguyên khí từ trên trời đáp xuống bốn phía xung quanh miệng núi lửa này.
Mà trên mỗi đám mây kia đều có một nhóm người đang đứng. Khi ngẫu nhiên nhìn qua nhau, trong ánh mắt của mỗi người đều có ánh sáng hung lệ hiển hiện. Dù sao chỉ cần vừa tiến vào bên trong Viêm Tủy Mạch, chỉ cần là người của thế lực khác thì đều là người cạnh tranh.
Lúc này, một đám mây bằng nguyên khí khổng lồ từ trên trời đáp xuống một chỗ khá gần miệng núi lửa.
Đám mây bằng nguyên khí tán đi, đúng là Ô trưởng lão cùng nhóm mấy người Lý Khanh Thiền, Chu Nguyên, Triệu Chúc.
Mà khi người của Thương Huyền Tông lộ diện thì rất nhanh người của Thánh Cung, Bách Hoa Tiên Cung và Bắc Minh Trấn Long Điện cũng xuất hiện, bốn nhóm thế lực đứng ở những chỗ gần miệng núi lửa nhất.
Ánh mắt của Chu Nguyên nhìn lướt qua khu vực của Bách Hoa Tiên Cung, chỉ thấy được bóng hình xinh đẹp của Tả Khâu Thanh Ngư cũng ở trong đó, mà nàng tựa như là cũng phát giác được ánh mắt của Chu Nguyên, cho nên quay mặt về phía hắn rồi giảo hoạt trừng mắt nhìn.
Hiển nhiên, Tả Khâu Thanh Ngư đồng dạng cũng ở trong nhóm người được tiến vào trong Viêm Tủy Mạch của Bách Hoa Tiên Cung.
Chu Nguyên lắc đầu, cười khẽ, rồi lại nhìn thoáng qua phương hướng của Thánh Cung, chỉ thấy đầu lĩnh của đối phương cũng một lão giả, hiển nhiên là trưởng lão của Thánh Cung, ở sau lưng vị trưởng lão kia là Vương Ly cùng với Tào Kim Trụ.
Mà ở bên cạnh bọn họ là Dương Huyền, hắn vẫn mặc một bộ quần áo trắng, nụ cười ôn hòa làm cho thiếu nữ của mấy thế lực khác xao động.
Mà khi Chu Nguyên nhìn sang, hắn phát hiện Dương Huyền kia cũng đang nhìn bọn họ, tầm mắt của người đối bính cùng một chỗ, Dương Huyền mỉm cười, chỉ là trong đôi mắt lại không có bất kỳ chấn động, cái loại cảm giác này rất giống hổ và sói trong rừng triển lộ ra trước khi tấn công con mồi.
- Chư vị, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ. Hiện tại trận tranh đoạt Viêm Tủy Mạch này có thể bắt đầu rồi chứ?
Vị trưởng lão của Thánh Cung kia nhìn về phía Ô trưởng lão cùng với hai vị trưởng lão của hai tông phái cự đầu khác, cười nói.
Mấy người Ô trưởng lão đều mặt không biểu tình gật đầu.
Thấy thế, vị trưởng lão của Thánh Cung nhìn quanh, xẹt qua rất nhiều đệ tử của các thế lực đang rục rịch ở đây, sau đó giơ bàn tay lên rồi nhanh chóng hạ xuống.
- Chư vị có thể tiến vào rồi. Có thể lấy được bao nhiêu phần tài nguyên ở bên trong Viêm Tủy Mạch thì phải xem năng lực của mỗi người các vị rồi.
- Bắt đầu đi.
Oanh!
Ngay khi vị trưởng lão này vừa dứt lời thì chỉ trong nháy mắt hào khí ở nơi này đã lập tức thay đổi, chỉ thấy được vô số bóng người ùn ùn lao về phía cái miệng núi lửa cực lớn kia và nhanh chóng nhảy xuống.
m thanh xé gió không ngừng vang vọng trong thiên địa.
- Chúng ta cũng khởi hành thôi.
Lý Khanh Thiền nhìn về phía mọi người, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Chu Nguyên một chút rồi nói:
- Sau khi tiến vào Viêm Tủy Mạch, mọi người hãy dựa theo địa đồ mà tiến về khu vực mình đã được phân phối.
Mọi người đều cùng gật đầu.
Sau đó sau một khắc, tất cả mọi người bộc phát nguyên khí, phóng thẳng lên trời.
Thân ảnh của bọn họ xuất hiện ở phía trên miệng núi lửa, chỉ thấy được nhiệt độ nóng bỏng phát ra từ nham tương ở phía dưới, nhưng mà cũng bị nguyên khí bao phủ quanh người bọn họ ngăn cách.
- Đi!
Mười bóng người gào thét lao xuống, vọt vào trong miệng núi lửa sâu không thấy đáy.
Miệng núi lửa ăn sâu dưới lòng đất, trong đó chỉ có một màu đỏ hồng. Mấy người Lý Khanh Thiền, Chu Nguyên lao xuống trọn vẹn mấy phút đồng hồ thì mới có thể nhìn được đáy.
Chỉ thấy được xuất hiện ở trước mắt bọn họ là một vùng đất màu đỏ hồng rộng mênh mông, trên mặt đất ngẫu nhiên có nham tương xuất hiện, làm cho hoàn cảnh nơi đây trông có vẻ cực kỳ khốc nhiệt.
Tại đây nghiễm nhiên tạo thành một cái thế giới độc lập ở dưới lòng đất.
Vô số đám mây bằng nguyên khí theo miệng núi lửa đáp xuống. Sau một cái chớp mắt, những đám mây này bay vút về bốn phương tám hướng. Ngay sau đó, chấn động nguyên khí cuồng bạo liền bắt đầu xuất hiện ở bốn phương tám hướng.
Hiển nhiên là tranh đấu đã bắt đầu.
Lý Khanh Thiền cũng phân biệt phương hướng, sau đó dẫn đội bay thẳng đến khu vực trung tâm của Viêm Tủy Mạch.
Một đoàn người cấp tốc bay đi, ước chừng một nén nhang sau, bọn họ nhìn thấy mặt đất dưới chân càng ngày càng đỏ, mà ở chỗ xa xa kia thậm chí có mạch khoáng cực lớn xuất hiện, Viêm Tủy Mạch màu đỏ hồng cũng chảy ra.
Theo thời gian dần trôi qua, tốc độ của Chu Nguyên cũng dần chậm lại.
Bởi vì chỗ xa hơn chính là vòng hạch tâm, mà hắn đã đến khu vực mình được phân phối, cho nên không thể đi tiếp cùng mấy người Lý Khanh Thiền nữa.
- Chu Nguyên, ngươi phải cẩn thận.
Lý Khanh Thiền liếc nhìn Chu Nguyên một cái, nhắc nhở.
Mà trong ánh mắt của mấy người Tần Hải, Triệu Chúc thì là mang theo một tia đùa cợt. Chu Nguyên cố ý muốn theo chân bọn họ tham gia lần nhiệm vụ Thiên cấp này, bây giờ coi như là tự rước khuất nhục rồi.
Chu Nguyên quay mặt về phía Lý Khanh Thiền rồi cười gật gật đầu. Sau đó, hắn không có nhiều lời, thân hình khẽ lay động rồi nhanh chóng chuyển mình, bay về một phương hướng khác.
Nhìn qua phương hướng mà Chu Nguyên bay đi, Lý Khanh Thiền khẽ cắn chặt hàm răng vào cặp môi đỏ mọng, nhưng mà nàng cũng hiểu bây giờ không phải là thời điểm để mình phân tâm. Sau khi tiến vào vòng hạch tâm, bọn họ cũng sẽ phải đối mặt với đệ tử tinh anh của ba tông phái cự đầu khác, đến lúc đó tranh đoạt tất nhiên là sẽ cực kỳ kịch liệt.
Vì vậy, nàng ổn định tâm thần, vung cánh tay trắng nõn nà lên, mang theo mọi người xông về vòng hạch tâm.
Dưới không khí khô nóng cuả vùng đất bên trong Viêm Tủy mạch khoáng, Chu Nguyên lao đi nhanh như tên bắn. Lúc này, hắn cầm trong tay một phần địa đồ, cố gắng tìm kiếm khu vực mà mình được phân phối. Mà hiện tại cũng đã bắt đầu có người của thế lực khác chạy đến. Lúc ngẫu nhiên tiếp cận, hai bên đều tỏ vẻ đề phòng.
Khi những người này nhìn thấy Chu Nguyên không đi vào vòng hạch tâm cùng mấy người Lý Khanh Thiền, bọn họ đều ngẩn người, hiển nhiên là họ cũng nhận ra vị đệ tử của Thương Huyền Tông vài ngày trước còn làm một chuyện lớn ở Hắc Hỏa Thành này. Chỉ là bọn họ cũng có chút nghi hoặc, đệ tử của Thương Huyền Tông không phải đều đi vào vòng hạch tâm để tranh đoạt sao? Sao Chu Nguyên lại vẫn còn chạy ở đây?
Chu Nguyên cũng không có để ý tới những ánh mắt nghi hoặc kia. Sau ước chừng nửa nén hương, rốt cục hắn đã tìm được khu vực mà mình được phân phối.
Chỉ thấy được phía dưới có mạch khoáng màu đỏ hồng nhô lên tựa như là tạo thành từng gò núi nhỏ, chỉ có điều ở bên trong gò núi là Viêm Thạch màu đỏ hồng.
Mặc dù tài nguyên ở khu vực này không thể so sánh với ở trong vòng hạch tâm, nhưng ở chỗ ngoài vòng hạch tâm đã xem như một phần mạch khoáng giàu rồi.
Chu Nguyên từ trên trời đáp xuống một tòa cao điểm, sau đó lấy ra một lá cờ nhỏ cỡ lòng bàn tay. Sau khi được Chu Nguyên truyền nguyên khí vào, lá cờ này lập tức tăng vọt, hóa thành một lá cờ lớn cao vài chục trượng.
Chu Nguyên cắm lá cờ to này vào mặt đất, nguyên khí bắt đầu khởi động, có một cột sáng từ trên đỉnh lá cờ phóng lên trời, cuối cùng lại khuếch tán ra và tạo thành vòng tròn bao phủ trọn vẹn trăm dặm.
Đây là một loại tiêu chí, nói cho những người khác biết khu vực trăm dặm này đã là vật có chủ.
Nếu những người khác trông thấy tiêu chí này nhưng vẫn cố ý muốn xâm nhập, chính là nói có ý tranh đấu, đến lúc đó, một trận chiến kịch liệt tự nhiên là điều không thể tránh được.
Chu Nguyên đứng ở bên cạnh lá cờ, nhìn lên bầu trời với sắc mặt bình tĩnh.
Mặc dù phải chịu đãi ngộ bất bình đẳng nhưng mà Chu Nguyên cũng không có oán trời trách đất, nếu như Ô trưởng lão đã giao nhiệm vụ cho hắn là chiếm cứ khu vực này, vậy thì trước tiên cứ bảo vệ tốt chỗ này là được rồi.
Chỉ là trong lòng chung quy vẫn có chút khó chịu.
Không ngờ hắn lại bị Ô trưởng lão xem nhẹ thành như vậy.
Bàn tay của hắn nắm lá cờ, ngón tay có tiết tấu nhẹ nhàng đánh vào cột cờ.
Chu Nguyên cụp mắt xuống, trong mắt có ánh sáng lạnh xẹt qua.
Từ giờ trở đi, khu vực trăm dặm này chính là địa bàn của hắn, nếu ai muốn xông tới thì phải chuẩn bị chịu đựng cơn tức mà hắn đã nhịn suốt một đường từ Hắc Hỏa thành đến đây.