Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 491 - Chương 490: Lời Nói Giao Phong

Chưa xác định
Chương 490: Lời nói giao phong

A!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên ở trong núi rừng, nhưng mà cũng may là không có người nào có thể đi vào trong khu vực bị phong ấn này, bằng không thì chỉ bằng tiếng kêu cực kỳ bi thảm này là có thể hấp dẫn vô số người đến vây xem.

Xuy xuy!

Lúc này, ở trên bệ đá, Chu Nguyên ngồi xếp bằng, hai dòng nước lũ có màu đỏ và lam được phụt ra từ trong miệng của hai bon con rồng đá ở hai bên, hung hăng đánh vào trên thân thể của hắn.

Ở bên ngoài cơ thể của hắn, sương mù bốc lên.

Trong sương mù, khuôn mặt của Chu Nguyên vặn vẹo, trông cực kỳ dữ tợn, hiển nhiên là bởi vì thừa nhận ột loại đau đớn cực kỳ đáng sợ.

Chỉ thấy được ở bên ngoài thân thể của hắn, một nửa biến thành màu xanh lam, sương lạnh tràn ngập, một nửa khác lại có màu đỏ thẫm, nhiệt độ cao bốc lên, tựa như là huyết dịch đều đang sôi trào.

Nhiệt độ cao cùng cực thấp thẩm thấu tiến vào máu thịt khiến cho mỗi một tấc máu thịt trong cơ thể hắn tựa như là đều đang run rẩy, hơi nóng cùng hơi lạnh chuyển đổi qua lại rèn luyện từng chỗ nhỏ nhất trong cơ thể.

Luyện thể hiển nhiên là gian nan vượt quá sự tưởng tượng của chính Chu Nguyên.

Ở bên vách núi, Huyền lão nhìn qua Chu Nguyên đang rèn luyện trong hai dòng nước lũ có màu đỏ và lam, hai mắt đục ngầu nheo lại, nói:

- Chu Nguyên, còn không mau vận chuyển tâm pháp của Tiểu Huyền Thánh Thể, hấp thụ hai khí Thủy Hỏa, tôi luyện nhục thân!

Thanh âm của ông truyền vào trong tai Chu Nguyên, người sau cũng cắn chặt hàm răng, cố gắng cho mình tỉnh táo, sau đó hai tay khép lại, bắt đầu vận chuyển tâm pháp của Tiểu Huyền Thánh Thể.

Mà khi hắn vừa mới vận chuyển tâm pháp thì hai khí Thủy Hỏa vốn đang sôi trào trong cơ thể, ngược lại là bị dẫn động, sau đó bắt đầu lưu chuyển ở bên ngoài cơ thể rồi không ngừng thấm vào trong máu thịt.

Chu Nguyên có thể cảm giác được, một phần lớn khí Thủy Hỏa dũng mãnh tràn vào trong cơ thể bắt đầu dung hợp, một phần lớn sức mạnh đều hòa vào bên trong làn da của mình.

Nhưng mà Chu Nguyên ngược lại là không chút nào ngoài ý muốn đối với chuyện này, Tiểu Huyền Thánh Thể phân ba tầng là Ngọc Bì, Ngân Cốt, Kim Huyết, Ngọc Bì này là bước đầu tiên, từ ngoài vào trong, theo thời gian dần trôi qua làm cho người ta thay da đổi thịt.

Nhưng mà, muốn hoàn toàn tu thành cảnh giới Ngọc Bì này cũng không phải là chuyện gì đơn giản, trong quá trình này phải chịu đau đớn cực kỳ đáng sợ, chỉ là ngẫm lại đã làm cho Chu Nguyên rùng mình.

Nhưng tu luyện đã bắt đầu, Chu Nguyên tự nhiên không có khả năng lùi bước. Lúc này, hắn bảo vệ chặt tâm thần, gắt gao cắn răng thừa nhận sự đau đớn của phương pháp rèn luyện thân thể bằng hai khí Thủy Hỏa này, gân xanh phía dưới làn da đều đang không ngừng nổi lên.

A!

Ở dưới sự rèn luyện của hai khí Thủy Hỏa, Chu Nguyên chịu đựng được chừng thời gian nửa nén hương, rốt cục cảm nhận được cực hạn, cho nên vội vàng phóng lên trời, cuối cùng lăn xuống vách núi theo một cách cực kỳ chật vật.

Hắn cảm giác nếu như tiếp tục chống đỡ, chỉ sợ một nửa thân thể của hắn sẽ bị thiêu hủy, một nửa khác sẽ hóa thành khối băng.

Chu Nguyên quỳ rạp xuống đất, mồ hôi đầm đìa, thân thể không ngừng run rẩy.

- Lần thứ nhất đã chịu đựng được trong nửa nén hương, coi như không tệ.

Ở một bên, nhìn qua dáng vẻ chật vật của Chu Nguyên, Huyền lão cười híp mắt nói.

- Nếu như là người bình thường tu luyện tới một bước này, hôm nay cũng nên nghỉ ngơi rồi, nhưng ngươi lại không giống, ngươi tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngân, huyết khí tràn đầy, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là thân thể có thể khôi phục lại, tiếp tục tu luyện.

Nghe Huyền lão nói vậy, khóe miệng của Chu Nguyên đều không nhịn được mà hơi run rẩy.

Nhưng mà cuối cùng hắn cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là cắn răng, gật nhẹ đầu rồi lâp tức ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, hai mắt nhắm lại.

Ở bên ngoài thân thể của hắn, có Quang Văn màu xanh lục nhàn nhạt như ẩn như hiện, một luồng khí tức mát lạnh xuất hiện và nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể hắn, nhanh chóng bình phục thương thế còn sót lại trong cơ thể cuả Chu Nguyên.

Huyết khí tràn đầy bắt đầu bốc lên làm cho làn da Chu Nguyên đều bắt đầu khôi phục bình thường.

chỉ trong thời gian ngắn ngủn là mười mấy phút đồng hồ, Chu Nguyên mở hai mắt ra, tinh thần vô cùng phấn chấn, sự mỏi mệt cùng đau nhức kịch liệt trong thân thể lúc trước đều đã bị tiêu trừ.

- Thái Ất Thanh Mộc Ngân thật là lợi hại!

Cảm nhận được sự biến hóa ở trong thân thể, ngay cả Chu Nguyên đều không nhịn được có chút chấn động, đã có hiệu quả khôi phục kinh người của Thái Ất Thanh Mộc Ngân này, hắn cơ hồ có thể không kiêng nể gì cả để tu luyện Nguyên thuật tu luyện thân thể, không cần lo lắng bởi vì tu luyện quá mức mà tạo thành tổn thương cho thân thể.

Loại hiệu suất này không biết mạnh hơn người bình thường gấp bao nhiêu lần!

Khó trách Huyền lão lại đề nghị hắn lựa chọn Tiểu Huyền Thánh Thể.

Sau khi thân thể khôi phục lại, Chu Nguyên lại một lần nữa đứng lên, hắn nhìn về phía Yêu Yêu chỉ đang lẳng lặng quan sát hết thảy mọi chuyện ở một bên và cười cười, sau đó nhìn qua bệ đá kia. Bá!

Mặc dù vẫn còn có chút sợ hãi đối với sự đau đớn lúc trước, nhưng trong mắt Chu Nguyên đã không còn sự do dự, thân hình xẹt qua, đáp xuống trên bệ đá rồi nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống.

Oanh!

Hai con rồng đá lại một lần nữa mở miệng ra, hai dòng nước lũ có màu đỏ và lam lại xuất hiện và đánh tới Chu Nguyên.

...

Ở bên vách núi, nhìn qua Chu Nguyên, thấy khuôn mặt của hắn đã vặn vẹo vì đau đớn những vẫn gắt gao cắn răng chịu đựng sự rèn luyện của dòng nước lũ có màu đỏ và lam , Huyền lão khẽ gật đầu một cái.

Nghị lực của người trẻ tuổi ở trước mắt này ngược lại là khiến ông cảm thấy hơi bất ngờ.

Ở bên cạnh vách núi, trong đình viện bằng đá cũ kĩ, Yêu Yêu ưu nhã ngồi, đôi mắt sáng của nàng nhìn về phía bóng lưng đang còng xuống của Huyền lão và nói:

- Lão nhân gia đến ngồi một chút chứ?

Huyền lão xoay người, nhìn về phía Yêu Yêu. ông cũng cười cười, sau đó ôm cây chổi trúc đi tới, ngồi xuống ở trong đình viện bằng đá, thở dài:

- Ta sống nhiều năm như vậy, ở Thương Huyền Tông cũng gặp được không ít thiên kiêu nhưng mà lại chưa bao giờ có một người như cô vậy, có thể khiến cho ta có loại cảm giác tim đập nhanh.

- Nhân vật như cô bất ngờ xuất hiện ở Thương Huyền Tông chúng ta đều để cho ta có loại cảm giác Phượng Hoàng đậu trên cành cây khô vậy.

Yêu Yêu lấy một bầu rượu ra rồi lại lấy thêm mấy chén rượu. Nghe Huyền lão nói vậy, nàng cười yếu ớt và nói:

- Lão nhân gia ngược lại là thật biến nói đùa, Thương Huyền Tông thế nhưng mà đã từng là tông môn mạnh nhất của Thương Huyền Thiên, như thế nào lại có thể là cành cây khô được?

Huyền lão cảm thán nói:

- Đó ngược lại thực sự không phải là nói giỡn. Ta sống lâu như vậy nên cũng có chút kinh nghiệm, trực giác khó mà giả được.

Lúc này, con ngươi của Yêu Yêu đột nhiên chuyển hướng về phía Chu Nguyên đang ngồi trên bệ đá, nàng bất ngờ hỏi:

- Nghe nói ở trong Thương Huyền Tông, lão nhân gia bình thường cũng không quản bất cứ chuyện gì, như thế nào hiện tại lại trợ giúp Chu Nguyên như vậy?

Ban đầu, ở trong Thánh Tích Chi Địa, Yêu Yêu cùng Chu Nguyên đều gặp một đạo tàn hồn của Thương Huyền lão tổ. Theo như lời của Thương Huyền lão tổ thì năm đó ông ấy vẫn lạc có lẽ là do bên trong Thương Huyền Tông có tồn tại nội gian, cho nên sau khi đi vào Thương Huyền Tông, đối với những nhân vật của năm đó, Yêu Yêu đều có mang một phần cảnh giác, mặc dù là lão nhân điệu thấp đến mức gần như không khiến cho người nào của Thương Huyền Tông chú ý ở trước mắt.

Cho nên, khi Yêu Yêu nhìn thấy Huyền lão dị thường chiếu cố Chu Nguyên, nàng tự nhiên là định thám thính một phen.

Nghe được câu hỏi của Yêu Yêu, Huyền lão ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hơi trầm mặc. Sau nửa ngày, ông mới chậm rãi nói:

- Chúng ta đã chờ rất nhiều năm.

- Chờ cái gì?

Yêu Yêu hỏi.

- Chờ một người có thể phá cục ...

Huyền lão ngẩng đầu, nhìn qua ngọn núi chính bị phong ấn rồi nói:

- Thương Huyền Tông quá yên lặng, như ao tù nước đọng, hiện tại cần có một ít rung chuyển mới có thể khiến cho cá chép hóa rồng.

- Ngoài ra, ta cũng muốn biết đáp án của rất nhiều chuyện.

Bàn tay ngọc của Yêu Yêu hơi nghiêng bình rượu, có nước rượu óng ánh chảy xuống, rơi vào chén rượu, nàng nói khẽ:

- Mặc kệ lão nhân gia có tính toán gì, chỉ hy vọng chớ có bất lợi đối với Chu Nguyên, bằng không thì ân tình khi chỉ điểm chỉ sợ cũng không thể xóa bỏ rồi.

Nói xong, nàng mới đẩy chén rượu rót đầy ở trước mặt qua chỗ Huyền lão.

Huyền lão chăm chú nhìn Yêu Yêu thật lâu. Ông có thể cảm giác được ý cảnh cáo trong lời nói của người sau.

Bình thường, nếu có đệ tử nào dám cảnh cáo ông như vậy, ông chỉ có thể lắc đầu bật cười.

Nhưng nhìn qua cô gái xinh đẹp đến mức không tưởng tượng nổi ỏ trước mắt, ông lại cảm thấy mình không cười nổi, ngược lại là cảm giác được một loại áp lực không biết như thế nào lại tồn tại.

Nhưng mà cuối cùng, ông vẫn nhận lấy chén rượu, cười khổ nói:

- Tiểu nữ oa, một chén rượu này của cô thật đúng là không dễ uống đâu.

Yêu Yêu khẽ gật đầu rồi cũng cười cười, nói:

- Người có thể uống một chén rượu này của ta hoàn toàn chính xác là không nhiều lắm.

Lời nói này cực kỳ cuồng vọng, nhưng Huyền lão lại lựa chọn tin tưởng, bởi vì có chút duyên cớ bí ẩn cho nên trực giác của ông là mạnh nhất trong Thương Huyền Tông, không người nào có thể so sánh, mặc dù là mấy người Thanh Dương chưởng môn cũng còn kém một bậc.

Có lẽ, ngay cả mấy người Thanh Dương chưởng môn đều không cảm nhận được khí tức làm cho người ta sợ hãi giấu ở chỗ sâu nhất trong cơ thể của cô gái ở trước mắt, có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không hề phát giác, nhưng ông vẫn hơi hơi cảm giác được.

Cô gái ở trước mắt thần bí đến mức đáng sợ.

Thật sự là không biết, người như vậy gia nhập Thương Huyền Tông bọn họ đến tột cùng là họa hay là phúc nữa?

Suy nghĩ trong nội tâm không ngừng thay đổi, cuối cùng Huyền lão giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Yêu Yêu cũng nắm lấy chén ngọc, đưa đến bên đôi môi đỏ mọng. Nàng vừa định uống thì một tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên truyền ra từ chỗ vách núi bên kia, làm cho bàn tay ngọc của nàng hơi run lên, nước rượu rơi ra, thấm ướt mép váy.

Yêu Yêu nhíu mày, khuôn mặt tuyệt mỹ ngẩng lên, nhìn qua chỗ Chu Nguyên giống như đang gào khóc thảm thiết trên bệ đá kia , trong con ngươi không linh, thanh tịnh hiện ra thần sắc buồn bực.

Ở một bên, nhìn thấy thần sắc ở trên mặt Yêu Yêu lúc này, Huyền lão rốt cục cười vang. So sánh với sự hờ hững giống như có nguồn gốc từ sâu trong linh hồn lúc trước, lúc này cô gái ở trước mắt tựa hồ đã sinh động hơn.

Chính thức giống như một người bình thường.

Ông quay đầu, nhìn qua chỗ Chu Nguyên, tấc tắc kêu kỳ lạ.

Thế gian này có lẽ quả thật là có đạo lí vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Bình Luận (0)
Comment