Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 490 - Chương 489: Thủy Hỏa Đoán Long Đài

Chưa xác định
Chương 489: Thủy Hỏa Đoán Long đài

Sau khi ly khai Cầu Đạo Điện, hai người Chu Nguyên cùng Yêu Yêu cùng trở về, vừa đi vừa nói chuyện.

- Viên Hồng kia tựa như là có thực lực không tệ, bây giờ, cho dù có Thiên Nguyên Bút thì ngươi chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Yêu Yêu tùy ý nói.

Nghe cong đánh giá của Yêu Yêu, Chu Nguyên cũng không có phủ nhận, ngược lại là gật gật đầu, cười nói:

- Dù sao, Viên Hồng này cũng đại đệ tử do Lục Hồng dốc sức bồi dưỡng, nghe nói lúc trước Viên Hồng này còn được Linh Quân phong chủ tự mình chỉ điểm, tự nhiên không phải là nhân vật đơn giản.

- Lúc này đây, có thể nói là, một mạch của Lục Hồng nguyện nhất định phải chiếm được vị trí đệ tử thủ tịch.

Nói đến chỗ này, khuôn mặt của Chu Nguyên cũng hơi ngưng trọng, nếu để cho vị trí đệ tử thủ tịch rơi vào trong tay một mạch của Lục Hồng, bọn họ nhất định sẽ thử cởi bỏ phong ấn của ngọn núi chính.

Nếu quả thật thành công thì sau này, ngọn núi chính sẽ do một mạch của Lục Hồng khống chế, đến lúc đó Chu Nguyên muốn đi tìm đạo thánh văn thứ hai, độ khó chỉ sợ sẽ tăng lên không nhỏ.

Hơn nữa tình huống xấu nhất còn là đạo thánh văn thứ hai sẽ bị một mạch của Lục Hồng đạt được, khi đó, không có khả năng bắt bọn họ giao ra được.

- Cho nên, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể để cho một mạch của Lục Hồng chiếm được vị trí đệ tử thủ tịch.

Chu Nguyên trầm giọng nói.

Thậm chí, coi như là tặng cho một mạch của Lữ Tùng trưởng lão cũng tốt hơn để một mạch của Lục Hồng chiếm được nhiều lắm.

Yêu Yêu thản nhiên nói:

- Nếu như để ta ra tay thì đoạt được thủ tịch ngược lại là không có gì khó khăn.

Nghe nàng nói vậy, Chu Nguyên bất đắc dĩ cười cười, nói:

- Nếu như tỷ ra tay thì chỉ sợ một mạch của Lục Hồng sẽ trực tiếp điên mất. Hơn nữa nghiêm chỉnh mà nói thì tỷ cũng không tính là người trong một mạch này của ta.

- Mặt khác...

- Lần này tốt xấu thì ta cũng coi như là muốn đối diện với khiêu chiến. Nếu như lần nào ta cũng dựa vào tỷ, vậy thì ta còn tới Thương Huyền Tông này làm cái gì?

Con đường tu hành vốn dĩ là chuyện không tiến tất lùi, muốn tiến bộ thì cần chiến đấu với rất nhiều địch thủ mạnh mẽ, nếu như cứ gặp phải phiền toái thì lại muốn Yêu Yêu ra mặt, vậy thì kết quả cuối cùng sẽ chỉ làm cho Chu Nguyên càng ngày càng kém đi.

Đôi mắt dễ thương của Yêu Yêu khẽ liếc nhìn Chu Nguyên một cái rồi nàng khẽ mĩm cười nói:

- Coi như là ngươi cũng không bị ngủ quên trên chiến thắng.

Những chuyện này là tôi luyện thuộc về Chu Nguyên. Nếu như cả chuyện này mà Chu Nguyên đều cần nhờ tới nàng vậy thì không khỏi làm cho nàng quá thất vọng rồi.

Chu Nguyên liếc mắt, Yêu Yêu thời thời khắc khắc khảo nghiệm thật đúng là làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi.

Mà trong khi hai người đang nói chuyện thì bọn họ đã đi tới dưới ngọn núi chính.

Dưới chân ngọn núi chính bị sương mù che phủ suốt quanh năm, bên ngoài đại điện rách nát cổ xưa, khi Chu Nguyên cùng Yêu Yêu vừa đến nơi thì bọn họ lập tức gặp được bóng người già nua đang quét lá cây khô héo.

Huyền lão ngẩng đầu lên, hai mắt đục ngầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên, sau đó lại nhìn qua Yêu Yêu duyên dáng yêu kiều, tuyệt mỹ xuất trần đứng ở một bên.

Ngay khi nhìn thấy Yêu Yêu, ánh mắt của Huyền lão hơi ngưng lại trong nháy mắt. Ông đã sống quá lâu, nhìn thấy quá nhiều người, nhưng nữ hài xinh đẹp đến mức không tưởng tượng được ở trước mắt này lại làm cho ông có một cảm giác không nhìn thấu.

Tuy nói khi mấy người Chu Nguyên mới vào Thương Huyền Tông, ông cũng đã thấy qua Yêu Yêu một lần, nhưng dù sao lúc đó cũng không có xem xét cẩn thận, hiện tại tiếp xúc ở khoảng cách gần, loại cảm giác này mới có chút mãnh liệt.

- Tiền bối, nàng đi theo ta, chắc có lẽ cũng không quấy rầy ngài chứ?

Chu Nguyên ôm quyền nói.

Huyền lão chậm rãi thu hồi ánh mắt rồi lắc đầu, nói với giọng khàn khàn:

- Không ngại.

Sau đó, ông quay sang Chu Nguyên, nhìn một vòng rồi nói:

- Nhìn huyết khí toàn thân ngươi tràn đầy, sôi trào như lô, chắc là tiểu tử ngươi đã sơ bộ tu thành Thái Ất Thanh Mộc Ngân rồi phải không?

Chu Nguyên gật gật đầu. Ngày hôm qua, sau khi ngưng luyện được đạo Thái Ất Thanh Mộc Ngân đầu tiên, huyết dịch, máu thịt trong cơ thể của hắn tựa như là đều tùy thời ở vào một loại trạng thái sôi trào, chỉ cần thoáng vận chuyển là sẽ tinh lực mạnh mẽ phát ra, khó có thể bình ổn.

- Nếu như Cố tiểu tử của Hồng Nhai Phong trông thấy dáng vẻ như vậy của ngươi, sợ là sẽ phải trực tiếp cướp ngươi về Hồng Nhai Phong, tu hành thuật luyện thể của bọn họ, dựa theo lời của hắn thì ngươi cũng có thể được gọi là thiên tài luyện thể.

Huyền lão cười nói.

Nghe Huyền lão nói vậy, Chu Nguyên cũng chỉ có bất đắc dĩ cười cười. Cố tiểu tử trong miệng Huyền lão chắc hẳn chính là Cố phong chủ của Hồng Nhai Phong rồi. Ở trong Thương Huyền Tông, ngoại trừ Lôi Quân phong chủ của Lôi Ngục Phong thì e rằng cũng chỉ có Huyền lão ở trước mắt là có thể gọi Cố phong chủ như thế rồi. Bởi vì nếu bàn về bối phận thì trong Thương Huyền Tông làm gì còn ai lớn hơn được Huyền lão nữa.

Nhưng mà, từ trong lời nói của Huyền lão, Chu Nguyên ngược lại là tiếp tục phát hiện được sự huyền diệu của Thái Ất Thanh Mộc Ngân, không ngờ tu luyện thuật này lại tương đương với sáng tạo ra một thiên tài luyện thể. Như vậy, chỗ lợi hại của thuật này không cần nói cũng biết.

Đương nhiên, đây chỉ là sơ bộ, tương lai muốn có tiến bộ thì vẫn phải là tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngân tới cảnh giới tinh thâm, còn nếu chỉ dựa vào một đạo Thái Ất Thanh Mộc Ngân thì cũng chỉ có hiệu quả ở giai đoạn sơ kỳ của luyện thể.

- Đi theo ta.

Huyền lão nhấc cây chổi trúc trong tay lên, sau đó xoay người rời đi.

Chu Nguyên và Yêu Yêu liếc nhìn nhau, bọn họ cùng thấy đối phương nhíu mày nhưng cuối cùng hai người vẫn bước đi theo Huyền lão.

Ở dưới sự dẫn dắt của Huyền lão, hai người lại một lần nữa đặt chân vào bên trong ngọn núi chính đang ở trong trạng thái phong ấn trước mắt, may mà có Huyền lão dẫn đường cho nên dù đã đi được một lúc nhưng bọn họ cũng chưa từng xúc động phong ấn.

Chuyện như này làm cho Chu Nguyên chỉ biết tặc lưỡi, chắc hẳn trong Thương Huyền Tông, ngoại trừ Huyền lão thì người tiến vào Thánh Nguyên Phong ngọn núi chính có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay và hiện tại hai người bọn họ cũng đã nằm trong số đó rồi.

Ba người bọn họ cứ tiếp tục đi như vậy trong thời gian ước chừng khoảng nửa nén hương.

Rốt cục bước chân của Huyền lão đã ngừng lại, mà khi Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía trước, sau đó trên khuôn mặt liền là có thêm thần sắc sợ hãi, thán phục hiện ra.

Xuất hiện ở phía trước là một dòng sông cực lớn, ở giữa trung ương dòng sông có một cây cột đá đứng sừng sững tựa như một bệ đá.

Ở hai bên bệ đá có hai con rồng đá chiếm giữ, thân hình của hai con rồng đá này quấn quanh bệ đá còn cái miệng rồng đang mở lớn kia thì một trái một phải, nhắm thẳng vào trung tâm của bệ đá.

- Tiền bối, đây là cái gì vậy?

Chu Nguyên tò mò hỏi.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía hai con rồng đá đang quấn quanh bệ đá kia, ở trong miệng hai con rồng này mơ hồ có thể thấy được một ít hoa văn như ẩn như hiện, tản ra chấn động kỳ lạ.

Nhìn qua hai con rồng đá kia, trong mắt của Huyền lão tựa như là có một tia hoài niệm xẹt qua, ông nói:

- Đây là Thủy Hỏa Đoán Long đài.

- Thủy Hỏa Đoán Long đài ư?

Chu Nguyên lẩm bẩm.

- Hai con rồng đá kia là một nước một lửa, trong đó có khắc Nguyên văn cổ xưa, hơn nữa xâm nhập lòng đất, hấp thu hai khí Thủy Hỏa, một khi Thủy Hỏa Đoán Long đài được kích hoạt, hai con rồng đá kia sẽ cùng lúc phun ra hơi lạnh cùng hơi nóng...

Huyền lão nói.

- Hơi lạnh cực hàn, hơi nóng cực nhiệt, nóng lạnh luân chuyển, nếu như thân thể đứng vào trong đó thì sẽ có thể được rèn luyện theo cách cường liệt nhất, đương nhiên, thống khổ mà Thủy Hỏa Đoán Long đài này mang lại tự nhiên cũng không giống với những cách rèn luyện bình thường, những người không có nghị lực thì không thể đi vào.

Nghe Huyền lão miêu ta, thân hìn của Chu Nguyên cũng nhẹ nhàng run rẩy tựa như là đã là nghĩ đến loại khủng bố này.

- Nếu như ngươi muốn tu thành Tiểu Huyền Thánh Thể thì tại đây chính là chỗ tu luyện tốt nhất.

Huyền lão cười cười, nói:

- Mà trước kia nơi này chính là chỗ tu luyện của chủ nhân.

Chu Nguyên hơi kinh ngạc, nói:

- Thương Huyền lão tổ cũng từng tu luyện qua ở nơi đây sao?

Huyền lão gật gật đầu, nói:

- Ngươi có trông thấy vảy đá ở trên chỗ trán của hai con rồng đá hay không? Tổng cộng mười tám miếng, mỗi khi một miếng vảy sáng lên liền đại biểu cho cường độ đề thăng một cấp, cao nhất là cấp mười tám.

- Năm đó, chủ nhân thường xuyên tu luyện ở dưới tác động của cấp mười tám, mà một khi Thủy Hỏa Đoán Long đài vận chuyển ở cấp độ kia, toàn bộ Thương Huyền Tông bị phân hóa, một nửa đều ở vào nhiệt độ cao, một nửa ở vào nhiệt độ thấp.

- Đương nhiên, đối với ngươi, chuyện này còn có chút khó khăn, đừng nói là cấp mười tám, chỉ cần ngươi có thể kiên trì ở cường độ cấp một là có thể tu luyện Tiểu Huyền Thánh Thể đến cảnh giới tiểu thành.

Nghe Huyền lão nói vậy Chu Nguyên hít một hơi lạnh. Cấp mười tám ư?... Thật sự là khó có thể tưởng tượng cường độ kia sẽ có uy lực kinh khủng cỡ nào. Nếu như hắn đi vào trong đó thì chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ hóa thành tro tàn.

Nhìn qua sắc mặt đang do dự của Chu Nguyên, Huyền lão chỉ cười cười, sau đó cánh tay khô héo chỉ về phía bệ đá.

- Như thế nào? Ngươi có muốn đi tới đó để nếm thử một chút hay không?

Chu Nguyên liếm liếm bờ môi, mặc dù sắc mặt ngưng trọng, nhưng trong ánh mắt cũng không hề có sự sợ hãi.

Bởi vì Chu Nguyên biết rõ, muốn có đủ thực lực để chống lại một mạch của Lục Hồng trong cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch diễn ra vào hai tháng sau, như vậy hắn nhất định phải có tiến bộ, bằng không thì Viên Hồng kia sẽ ngăn cản ở trước người hắn và không ngại ngần đạp hắn xuống vực sâu.

Mà bây giờ Huyền lão đã tặng cho hắn một cơ duyên lớn, hắn tự nhiên không có khả năng bởi vì một ít thống khổ mà sợ hãi không tiến lên.

Cho nên, đối mặt với với câu hỏi của Huyền lão, Chu Nguyên căn bản cũng không có nửa điểm do dự, mũi chân khẽ điểm xuống đất một cái. Thân hình nhanh chóng lướt đi đến chỗ bệ đá rồi khoanh chân ngồi xuống.

Chu Nguyên đã trực tiếp dùng hành động để biểu lộ quyết tâm của mình.

Thấy thế, Huyền lão khẽ cười rồi ông cũng không có nói thêm nữa, cây chổi trúc trong tay nhẹ nhàng quét qua, lập tức hai con rồng đá cực lớn quấn quanh bệ đá bắt đầu chấn động, ngay sau đó Chu Nguyên nhìn thấy, thân hình của hai con rồng đá sáng lên, một con bắt đầu có hơi nước nóng bỏng bốc lên mà ở chỗ một con khác thì là khí lạnh lan tràn đi ra, ngưng kết thành sương trắng.

Rống!

Mặt đất chấn động, sông lớn dậy sóng.

Sau nháy mắt, tựa như là có tiếng rồng ngâm trầm thấp vang lên, chỉ thấy được từ trong miệng một con rồng đá, dòng nước lũ màu trắng bàng bạc mang theo khí lạnh phóng ra.

Mà một con khác thì phun trào ra dòng nước lũ màu đỏ hồng tựa như là nham tương.

Xùy!

Hai dòng nước lũ gào thét mà qua, cuối cùng hội tụ ở chỗ trung tâm của bệ đá, mà Chu Nguyên cũng lập tức bị hai dòng nước lũ bao phủ.

A!

Giờ phút này, một tiếng kêu thê thảm vang lên, vọng khắp núi rừng.

Bình Luận (0)
Comment